Thấy trời sắp sáng, nếu không mau một ít thì không còn kịp rồi.
"Ngươi không cần phải khinh người quá đáng!"
Thiếu niên không thể làm gì được, chỉ có thể che dấu nội tâm khủng hoảng, ngồi ở trên mặt đất không đứng dậy.
Liễu Khanh Nhan chỉ cười lạnh.
"Thấy được những yêu ma này thì chắc Tháp Ngàn Yêu cũng sắp đến. Ngươi còn muốn lợi dụng chúng ta cái gì nữa đây? Chúng ta mà không có được nửa phần tốt, thì ngươi cũng đừng nghĩ tìm được cái gì tốt từ chỗ chúng ta."
Liễu Khanh Nhan vừa nói, vừa cầm đầu lâu có ma trơi đưa đến những yêu ma, thiêu chúng thành tro tàn.
Dừng một lát, Liễu Khanh Nhan lại đi thong thả một vòng. Bộ xương phía sau Liễu Khanh Nhan vẫn đi theo đuôi. Khi đi đến trước mặt thiếu niên kia, Liễu Khanh Nhan đột nhiên cười nói
"Vậy chúng ta mỗi người đi một ngả nha, cũng không nên khắp nơi trêu chọc, cũng không phải mỗi lần vận khí của ngươi đều tốt như vậy!"
"Hừ."
Thiếu niên cực kỳ không phục hừ lạnh.
Hắn còn muốn tính toán lợi dụng mấy người kia, không nghĩ tới bị Liễu Khanh Nhan nói một trận, trong nội tâm phẫn nộ. Hắn ngồi dưới đất, âm thầm đưa tay sang bên hông, lấy ra một hộp nhỏ màu hồng. Ánh mắt thiếu niên lóe ra tia oán độc cùng ý cười.
Liễu Khanh Nhan rất gần hắn, không có phòng bị. Hạt Đậu bất ngờ hành động. Cái hộp mở ra, vài chục con côn trùng màu đen giống như ngửi thấy món ăn ngon phóng ra như phi tiêu hướng đến Liễu Khanh Nhan.
"Không tốt, có cổ trùng!"
Băng Cơ gần nhất, đã phát hiện ra nguy hiểm. Hắn nhanh chóng xoay người, trong nháy mắt nhiệt độ lập tức giảm xuống, không khí cũng ngưng kết thành sương. Những con trùng dừng một chút, sau đó lần nữa bay tới.
Thiếu niên đắc ý.
"Hừ, các ngươi xong rồi......"
Trong thời khắc nguy cấp nhất, cũng không có ai đoán trước chuyện xảy ra, có thể vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.
Trong tích tắc sau khi thiếu niên thả ra cổ trùng, bộ xương khô luôm theo sát Liễu Khanh Nhan cũng đã xuất chiêu. Chuyện này rất bình thường nếu là bất kỳ ai, nhưng đó lại là bộ xương khô sẽ không còn bình thường.
Thoáng một cái nó ngăn trước mặt Liễu Khanh Nhan. Hai cánh tay xương nhanh chóng quơ quơ, bốn phía là nổi lên cuồng phong, gần như hất tung bay người ta. Nhưng những cổ trùng lúc đó cũng đã xảy ra biến hóa, tốc độ tăng nhanh. Rất nhanh những cổ trùng như nước ngấm vào xương mu bàn tay, bàn chân, xương sườn, cánh tay. Một màn này khiến tim Liễu Khanh Nhan đập nhanh không thôi.
"Nhanh rời đi!"
Băng Cơ nhanh tay lẹ mắt ôm Liễu Khanh Nhan rời xa bộ xương khô lâu cùng thiếu niên kia.
Mặc Dạ cùng Tử Hiên cũng xuất chiêu. Bọn họ đã sớm không vừa mắt thiếu niên này. Tình huống xảy ra, nguy hiểm đến tính mạng Khanh Nhan, cho nên giờ phút này họ ra tay tàn nhẫn quyết đoán.
Hai người đồng thời ra tay, trên mặt thiếu niên vẫn còn nụ cười, thất khiếu lại không ngừng chảy máu, run rẩy một lát liền không động đậy được nữa.
"Coi như ngươi gặp may, nếu là ngày khác có thời gian ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"
Móng vuốt hồ ly vẫn còn chưa muốn thu lại.
"Thế nào? Có bị thương hay không? Ta đã nói hắn không phải thứ tốt, còn muốn ám toán Khanh Nhan. Thật sự là đáng giận đến cực điểm!"
Tử Hiên câm hận đến cắn răng, đồng thời kiểm tra thân thể Liễu Khanh Nhan. Hắn còn xốc tay áo, vạt áo. Mà không chỉ Tử Hiên, mấy người còn lại cũng đều giở trò như thế.
"Được rồi, ta không sao....."
Liễu Khanh Nhan có chút đau đầu vịn lấy trán, cảm giác có chút khó xử với bộ xương khô bị bỏ mặc.
"Nhiều người kiểm tra sẽ dễ phát hiện, nếu có một con trùng chui được vào trong da, vậy cũng phiền toái......"
Sau khi bị cổ trùng chui vào thân thể, bộ xương khô không sợ lửa cũng không sợ nước, giờ phút này đang lăn lộn trên mặt đất, trong miệng còn phát ra gào thét thê thảm vô cùng. Toàn bộ khung xương là những điểm nhỏ màu đen. Xem ra là những cổ trùng đang tác quái.
Một bộ xương khô cũng đã thống khổ như vậy, nếu trùng kia vào cơ thể người thì cảnh tượng như thế nào.
"...... Ta thật sự không có sao. Nếu có cổ trùng chui vào cơ thể, ta phải biết chứ. Các ngươi không cần lo lắng."
Bị nhiều người sờ tới sờ lui, mặc dù là do quan tâm lo lắng, nhưng Liễu Khanh Nhan cũng cảm thấy xấu hổ.
Băng Cơ dừng bắt mạch cũng âm thầm thở phào một hơi.
"Không sao, ta bắt mạch cho hắn rồi, bình thường, không có bất kỳ cái gì khác thường."
Tử Hiên nắm tay còn lại, thở phào một hơi.
"Bây giờ nên làm gì cho hắn? Băng Cơ, ngươi tới giúp hắn xem đi, xem tình huống thế nào?"
Bộ xương khô vẫn lăn lộn trên mặt đất, xương cốt bị đứt rời, nhìn thật kinh khủng.
Băng Cơ kinh ngạc, tựa hồ có chút không dám tin. Tử Hiên, Minh Vũ, Mặc Dạ thần sắc đều là mất tự nhiên, thoạt nhìn cũng là không đồng ý.
"Đại thúc, tại sao phải cứu nó? Nó chỉ là một bộ xương khô mà thôi. Hơn nữa nếu cứu nó, còn không biết nó sẽ đối phó chúng ta như thế nào. Những bộ xương dưới núi....."
Đại thúc rõ ràng quan tâm một bộ xương khô. Minh Vũ rất không vui. Quan tâm hắn là được rồi, sao đi quan tâm một bộ xương khô. Còn là bộ xương xấu xí, không chút đáng yêu, cũng không anh tuấn. Bộ xương khô có điểm nào có thể so sánh với hắn. Thật sự là kỳ quái, đại thúc sao lại coi trọng thứ xấu xí đó. Minh Vũ thấy không công bằng.
"Đúng vậy, nó chỉ là một bộ xương khô thôi. Khanh Nhan, không phải ta nói chứ, khắp nơi đều có xương khô, thiếu một cái cũng sẽ không sao. Hơn nữa cũng tự nó đi ngăn cổ trùng, ngươi cũng đừng có lo nghĩ làm chi. Nó cũng không phải người, không phải yêu, hoặc là ma, nó không có ý thức."
Tử Hiên cũng cảm thấy không vui.
Băng Cơ lẳng lặng đứng ở một bên quan sát, hắn muốn xem phản ứng của Khanh Nhan như thế nào. Cứu hay là không cứu, đều chỉ là cái nhấc tay. Băng Cơ tùy thời mà hành động thôi.
Mặc Dạ không nói gì.
"Đúng là bộ xương khô. Nhưng các ngươi cảm thấy một bộ xương khô bình thường có khả năng che chắn cho ta sao? Nếu như là các ngươi, lúc ấy các ngươi có làm không?"
"Đương nhiên có!"
Tử Hiên lớn tiếng nói.
"Khẳng định có, đại thúc!"
Minh Vũ không cam lòng yếu thế cướp lời.
Băng Cơ gật đầu.
Mặc Dạ chỉ nói một chữ.
"Có."
Liễu Khanh Nhan đi đến chỗ bộ xương đang lăn lộn, muốn kìm nó lại. Nhưng mấy lần cũng không thành công, cuối cùng phải đè lên mới có thể ổn định tình huống.
"Các ngươi chỉ biết nói, cũng có biết làm đâu. Vừa rồi trong các ngươi có ai làm được?"
Liễu Khanh Nhan nhìn về phía bọn họ. Dưới ánh trăng, ánh mắt như lóe sáng, có chút tức giận, cũng khiến cho bọn họ nhìn không hiểu có ý gì.
Tử Hiên ngạc nhiên.
Minh Vũ mím môi, yên lặng không nói chuyện.
"Hắn không có nói những lời như các ngươi đã nói, nhưng hắn lại làm được. Ta không biết các ngươi ở thời điểm mấu chốt có thể làm được hay không. Ta cũng không để ý quá trình, ta để ý kết quả...... Hắn đúng là một bộ xương khô trong số những bộ xương cốt ở chỗ này mà thôi. Hắn bởi vì cứu ta mới bị cổ trùng xâm nhập, cũng bởi vì ta mà thành như vậy. Nếu ta cho rằng cái gì cũng không có phát sinh, chính là vô tình vô nghĩa. Ta so với một bộ xương khô cũng không bằng. Ta như vậy, các ngươi còn có thể thích không?"
Liễu Khanh Nhan nở một nụ cười khổ.
Có chút bi thương.
Tử Hiên khẽ nhúc nhích, thình lình nói.
"Đó là tất nhiên, ta chỉ thích Khanh Nhan thôi, còn cái khác......"
"Nếu một ngày kia ta đem ngươi vứt bỏ. Tại thời điểm ngươi gặp nguy hiểm nhất, thống khổ nhất ta đi theo Minh Vũ, chạy theo Băng Cơ, xem ngươi như một người xa lạ, ngươi cũng thích? Nếu ngươi thật sự thích, đó chính là dối trá. Ta như vậy ngay cả ta cũng không thích mình, làm sao khiến người khác thích. Chẳng lẽ ngươi thích người bạc tình?"
Tử Hiên sững sờ không nói gì.
"Ta hôm nay đối với một bộ xương khô còn như thế, ngày khác nhất định cũng sẽ đối với các ngươi tốt hơn thế. Có đi phải có lại đều là nhân quả tuần hoàn. Ta không muốn rơi vào kết cục tồi tệ."
Ngoắc tay với Băng Cơ, Liễu Khanh Nhan nói.
"Ngươi tới giúp nhìn xem, có thể chửa trị không?
"Ta chỉ giúp hắn trong khả năng mà thôi. Về phần có kết quả như thế nào, thì phải xem tạo hóa. Ta không đảm bảo gì. Các ngươi cũng đừng nghĩ ta nhân từ. Bất quá giúp hắn trở về ban đầu."
Những lời này, Liễu Khanh Nhan vốn không muốn nói. Bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu, liền đưa tới phản đối như thế, thậm chí gây địch ý. Từ trước đến nay là người làm việc hơi bị tùy ý, muốn làm chuyện gì thì là làm chuyện đó. Hôm nay vì bộ xương khô mà Liễu Khanh Nhan có khả năng phải thừa nhận có lẽ mình đã xúc động. Nhưng làm như vậy không phải quá mức ngu đần sao, có pháp khí không cần, vì sao dùng thân thể, chỉ là một bộ xương khô sao có linh tính......
Một đám nam nhân bên cạnh, ngoại trừ đấu đá còn có thể làm thứ gì. Liễu Khanh Nhan càng nghĩ càng nhụt chí, trong nội tâm cũng là nảy sinh ý ác độc. Càng khuyên can càng muốn điều trị cho bộ xương khô.