“Sao vậy?”
Liễu Khanh Nhan nhìn lại hỏi. Bộ xương khô tựa như đối với cái tháp này có chỗ cố kỵ. Có thể thấy được bên trong xác thực là có gì đó rất lợi hại.
“Tử Hiên, ngươi chờ một chút hãy đi vào......”
Liễu Khanh Nhan muốn kêu Tử Hiên lại. Nhưng Tử Hiên đã bước một chân vào. Ngay khi hắn xoay người nhìn lại, tháp tựa như ý thức được hắn muốn rời khỏi, vài chục xúc tu màu trắng bay tới. Tử Hiên không có cơ hội trốn, bị quấn quanh thành một cái nhộng, nhanh chóng bị kéo vào trong, cả hô một tiếng cũng không có.
“......”
Băng Cơ đi gần nhất, ra tay ngăn cản nhưng không hiệu quả. Tử Hiên bị bóng tối nuốt chửng.
“Đại thúc, làm sao bây giờ? Chúng ta cũng đừng đi vào, chỉ cần đi xung quanh tìm Tỏa Hồn Thảo cùng Ly Trần Thảo......”
Minh Vũ không muốn Liễu Khanh Nhan đi vào, bên trong thật sự quá nguy hiểm.
Băng Cơ thấy áy náy vì không thể cứu Tử Hiên, chưa kịp mở miệng.
Nhìn ra lo lắng của bọn họ, Liễu Khanh Nhan di chuyển xa cửa sắt một chút. Bộ xương khô thì cực kỳ cẩn thận nhìn bốn phía, ngọn lửa xanh lục trong đôi mắt đột nhiên tăng vọt.
Âm khí nơi này rất trầm trọng, đè nén làm cho người ta có chút không thở nổi.
Liễu Khanh Nhan tìm một chỗ đất trống, lấy Nhiếp Hồn gọi Huyền Minh ra.
“Nơi này chính là Tháp Ngàn Yêu, người ngươi muốn tìm ở bên trong.”
Huyền Minh gật đầu. Thân thể của hắn cũng mờ ảo nhưng không kém người thường bao nhiêu.
Những yêu vật kia cũng đều là hồn phách. Kỳ quái là nhiều hồn phách như vậy không có vào lục đạo luân hồi, với tu vi thấp thì dễ dàng bị tán đi, nhưng những hồn phách này không bị như vậy.
“Đa tạ.”
Huyền Minh ôm quyền đáp tạ.
Có thể khiến cho Huyền Minh nói ra hai chữ này thật là không dễ. Nhưng đối với Liễu Khanh Nhan lại chỉ là tiện tay mà thôi. Huyền Minh chần chờ một chút, nhìn nhìn Liễu Khanh Nhan, lại nhìn nhìn bộ xương khô phía sau. Cuối cùng tầm mắt Huyền Minh dừng trên mặt Liễu Khanh Nhan.
“Ta đã tin tưởng nên nhờ ngươi mang Nhiếp Hồn đi Thương Ngô Chi Uyên. Ngươi đã thực hiện lời hứa, trong mắt ta ngươi miễn cưỡng coi như là người giữ chữ tín. Hôm nay, ngươi cũng hoàn thành lời đã nói, ngươi là một người nói được làm được. Lần đầu tiên ta gặp người nhân giới đối với yêu ma không có kiên dè, ta có vài phần kính trọng. Dù ở dưới núi, ngươi có một lần vụng về đối với một bộ xương khô...... Ngươi nên đối xử tử tế với bộ xương khô này, đối với ngươi sau này vô cùng hữu ích. Đây cũng không phải là một bộ xương khô tầm thường.”
Liễu Khanh Nhan nhìn bộ xương khô đang lộ vẻ đắc ý.
“Không tầm thường? Sao không tầm thường, không phải có thể nói chuyện thôi sao?”
Huyền Minh cười lạnh, giống như mỉa mai.
“Hắn đã thành tinh, đâu có đơn giản như thế. Bộ xương khô này vốn là vong linh không có ý thức, chỉ là ngày ấy không khéo bị ngươi làm tỉnh lại, hắn mới có ý thức. Đợi một thời gian bộ xương này nhất định cũng có sẽ làm được chuyện......”
Tại sao lại là tỉnh lại?
Liễu Khanh Nhan hoang mang, trầm tư nhìn bộ xương khô. Bộ xương khô cũng mờ mịt nhìn lại, tỏ vẻ không hiểu, nhưng cử động xương hàm phát ra âm thanh rắc rắc quái dị.
“Tỉnh lại?”
Minh Vũ đã mê man.
Đại thúc rốt cuộc làm gì với bộ xương khô nhà người ta mới thành ra như vậy.
Minh Vũ ghen tuông nho nhỏ.
“Ngươi đã cùng bộ xương khô này chạm môi. Thời gian trước ngươi đã ăn Cửu Thiên Bích Liên, vật kia chưa chuyển hàng hóa vào trong huyết mạch của ngươi, chỉ biến thành một cỗ khí trong ngực của ngươi. Có thể nói xem như trùng hợp, bộ xương khô lại có thể hấp thụ. Nhưng khiến ta giật mình chính là bộ xương khô vừa thấy đã yêu, thật sự là hiếm thấy cực kỳ.”
Huyền Minh nói lời này không khác gì là một đạo sấm sét đánh xuống, bổ vào đầu mọi người ở đây.
Minh Vũ líu lưỡi.
“...... Ngươi... ngươi đang nói giỡn à. Một bộ xương khô.... chỉ là một bộ xương khô mà thôi, làm sao lại đối với đại thúc vừa thấy đã yêu. Đầu lâu có mắt sao?”
Băng Cơ đang mỉm cười cũng cứng đờ.
“......”
Mặc Dạ lạnh lùng cũng rơi vào khiếp sợ.
“......”
Liễu Khanh Nhan quay đầu lại nhìn về phía bộ xương khô, sau đó lại nhìn Huyền Minh.
“Ngươi cảm thấy ta cùng bộ xương khô này có duyên sao?”
Huyền Minh bất đắc dĩ nói.
“Cái này ta cũng không biết. Ta chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng. So sánh với những người bên cạnh ngươi, ta coi trọng bộ xương khô này hơn. Hắn chỉ có một lòng nghĩ về ngươi.”
“......”
Bộ xương khô làm được cái gì? Thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận! Liễu Khanh Nhan có chút buồn bực, Cửu Thiên Bích Liên không có bất kỳ tác dụng nào với mình, giờ còn bị bộ xương khô này lấy đi.
“Các ngươi ngàn vạn lần đừng gây chiến với hắn. Bộ xương khô này đối với các ngươi có chỗ hữu ích, không phải như hắn”
Hắn chỉ vào Liễu Khanh Nhan, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Đối với những nam nhân bên cạnh Liễu Khanh Nhan, mấy người Minh Vũ khó chịu với Tử Hiên. Mà Huyền Minh nhìn bọn họ cũng không sảng khoái.
“Ta cũng không ở chỗ này nói những lời nhảm nhí nữa. Ngươi cho rằng thiếu niên kia thật sự đơn thuần như vậy. Khi các ngươi lên núi, hắn cũng đã nói những đầu lâu có thể dùng làm đèn soi đường, có thể chống yêu vật. Nhưng các ngươi cũng chỉ là thân thể có máu thịt, những hài cốt đó đã qua mấy ngàn vạn năm tích độc khí, thi khí, chướng khí. Những độc khí, thi khí, chướng khí từ xương khô cũng đã xâm nhập vào thân thể các ngươi. Thiếu niên kia cũng không phải là người, ta đoán hắn còn chưa có chết, các ngươi cần phải chú ý một chút.”
Những lời này, coi như là trả công Liễu Khanh Nhan thực hiện lời hứa.
“Không chết?”
Băng Cơ kinh hãi. Hắn đứng gần thiếu niên nhất khi Tử Hiên ra tay, hắn nhìn rất tinh tường, sao còn chưa có chết.
Huyền Minh không trả lời, tiến vào cánh cửa tối như mực.
Bởi vì là hồn phách nên Huyền Minh tiến vào không có bị những công kích. Hắn đi vào xong, cửa đóng chặt lại.
Rầm!
Tất cả mọi người nhìn nhau.
Cửa đã đóng. Bọn họ ở bên ngoài, Tử Hiên ở bên trong.
“Không chết? Ta rõ ràng chứng kiến hắn bị đánh đến nát bét đầy máu. Nếu như không chết thì thiếu niên kia hiện tại ở nơi nào? Còn nữa hắn đi tới nơi này làm cái gì......”
Minh Vũ lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt.
Minh Vũ đã bị hồ đồ. Mà Liễu Khanh Nhan thì là mờ mịt không thôi, nhìn bộ xương khô sung sướng không biết tình huống, lại nhìn cánh cửa đóng chặt.....
Đúng lúc đó, từ bên trong tháp truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Liễu Khanh Nhan sợ hãi, giọng này hết sức quen thuộc, đúng là giọng Tử Hiên......
Tử Hiên gặp nguy hiểm ở bên trong, bằng không sẽ không thất thố như vậy.
Mà lúc này ở trên đường đến Tháp Ngàn yêu, chỗ những xương cốt kia, thi thể thiếu niên đẫm máu bị Tử Hiên xử lý xảy ra biến hóa.
Bốn phía an tĩnh đáng sợ.
Trên bầu trời những yêu vật vẫn bay lượn, nhưng chúng không để ý một thi thể trên mặt đất.
Bùn đất bắt đầu chuyển động. Nhìn kỹ lại cũng không phải bùn đất chuyển động mà là những mảnh thi thể trên mặt đất ngọa nguậy. Thi thể bị vứt bỏ từ từ nối liền lại......
Hết thảy diễn ra trong yên lặng, bí mật phát sinh.
Trong thời gian uống một chén trà nhỏ, người mà Liễu Khanh Nhan cho rằng đã không chết, hoàn hảo không tổn hao gì đứng lên. Chỉ có quần áo trên mình bị xé rách chứng minh vừa rồi đã từng phát sinh chuyện. Hắn hoạt động cổ, tròng mắt cũng chuyển động, ánh mắt âm độc, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười giống như rắn độc.
Dưới bầu trời đêm, giọng cười quái dị của thiếu niên vang lên.
“...... Hi hi hi.... ca ca, ca ca tốt của ta, ta lại đến nữa rồi. Lần này ta đưa tới món ăn ngon, cũng rất nhiều nha...... Ca ca, ca ca...... sẽ thích...... Ca sẽ thích mà..... Ca ca...... Ca ca...... thích không...... Ca ca.... chờ một chút...... đêm còn rất dài, ca ca......”
Tựa như khóc, lại như cực kỳ vui vẻ, thiếu niên dùng ánh mắt mừng rỡ cuồng nhiệt nhìn về phương hướng Tháp Ngàn Yêu....
Ca ca......
Ca sẽ thích......
Ca thích mà, ta làm được nha, ca ca......
------Hết Quyển -----