Minh Vũ híp đôi mắt, đánh giá nam tử yêu dị.
"Thứ bổ dưỡng à, ta lại muốn nhìn xem đến tột cùng ai mới là thứ bổ dưỡng."
Muốn hút hồn phách của hắn, thật đúng là buồn cười.
Minh Vũ chính là do ngàn ngàn vạn vạn oan hồn tạo thành. Nam tử này còn muốn đến hút hồn của hắn sao?
Nam tử kia cười lớn tựa hồ nghe đến cái gì buồn cười, dịch chuyển tầm mắt khỏi cái đầu lâu, lúc này mới đánh giá cẩn thận Minh Vũ.
Một thiếu niên còn chưa lớn.
Phàm là ai bị đưa tới Tháp Ngàn Yêu hồn phách đều bị lấy đi hết. Qua mấy ngàn năm, mấy vạn năm, chưa từng có một ai có thể thoát.
"Thật không?"
Nam tử hôn cái đầu lâu, híp mắt, nhìn Minh Vũ.
Minh Vũ cũng không nhìn ánh mắt của hắn, liền trực tiếp ra tay, vận dụng pháp lực công kích, định hút hồn phách nam tử này ra.
Trong này có ngàn vạn yêu ma chỉ nghe theo lời nam tử này, mà hắn lại là người sống duy nhất ở đây. Hắn không phải giống thôn dân ở cái thôn nhỏ kia, hoàn toàn có hô hấp, cố mạch đập.
Minh Vũ động thủ, trong tích tắc, nam tử cũng ý thức được thiếu niên này và những người khác có chỗ bất đồng. Những phương pháp dùng với những người bình thường không thể thực hiện được với thiếu niên tóc xanh này.
Mấy yêu ma bên cạnh hắn cũng được biết hắn bị uy hiếp nên đều hành động. Nguyên một đám bay đến chỗ Minh Vũ. Những yêu ma trên này không giống phía dưới chỉ cần dùng pháp lực là có thể giải quyết. Chúng chẳng những trói buộc được thân thể, còn có thể ghìm chặt hồn phách.
Minh Vũ ở bên đây như cá gặp nước. Nhưng yêu ma vô cùng nhiều, nam tử kia cực kỳ giảo hoạt, bên cạnh có không một ít yêu ma bảo vệ.
Hồn phách Tử Hiên bị khóa lại, bao thành một cái nhộng, bị nâng lên giống như đưa đến cho nam tử kia hưởng dùng.
"Không tốt, Tử Hiên gặp nguy hiểm."
Minh Vũ kinh hô.
Bây giờ Minh Vũ mới biết được, yêu ma ở chỗ này bất quá cũng là hồn phách bình thường, chỉ là không biết nam tử này dùng vật gì đó khống chế được. Hắn khiến cho những yêu ma cực kỳ nghe theo lời của hắn, còn vì hắn bán mạng. Những yêu ma này cầm đầu xuống núi hút hồn phách, có thể cuối cùng hồn phách đều bị dâng hiến cho nam tử yêu dị này.
Nghe Minh Vũ kinh hô, Liễu Khanh Nhan đã nhìn lên trên xem xét. Liền chứng kiến Tử Hiên bị treo ở giữa không trung, Liễu Khanh Nhan nóng vội vạn phần, dùng cây thước ngọc thay cho kiếm chém tới. Từng chiêu từng thức đều là dùng mười phần pháp lực.
Bộ xương khô cũng nhìn ra Liễu Khanh Nhan nóng nảy, dùng hết sức phóng ra những sợi lửa màu lục. Rất nhanh đã dọn dẹp rộng một đường đi lên trên lầu. Những yêu ma bị ngọn lửa màu xanh lục tiếp xúc đều bị tan thành mây khói. Đoạn đường này đã thuận lợi, không tốn nhiều thời gian, Liễu Khanh Nhan liền đến được chỗ Tử Hiên.
Vô số vòng màu trắng bay tới, kín không kẽ hở. Nam tử ngồi ở trên ngai vàng mỉm cười, nhìn nguyên một đám đưa tới thuốc bổ, tâm tình cực kỳ vui mừng.
Mặc Dạ cùng Băng Cơ ở tầng dưới. Bọn họ nhìn thấy Khanh Nhan đi lên trong tích tắc, cũng chuẩn bị theo sau, chỉ là thời điểm động thủ, mặt đất đột nhiên chấn động. Cả tháp cũng chấn động theo.
"Chuyện gì xảy ra?"
Băng Cơ nhìn quanh.
Đã thấy những pho tượng vốn một mực an ổn không có bất cứ động tĩnh gì giống như đã sống dậy. Thân thể khổng lồ còn hoạt động. Những tướng quân mặt nạ sắt cùng yêu thú diện mạo dữ tợn bước đến chỗ Mặc Dạ cùng Băng Cơ phát ra những ngọn lửa mãnh liệt.
Đáng giận!
Đúng là bị những thứ này cuốn lấy, Băng Cơ cùng Mặc Dạ đều giận dữ không thôi.
"Ngươi đi lên, nhanh, những thứ này ta giải quyết!"
Băng Cơ nhanh chóng ra quyết định. Mặc Dạ pháp lực lợi hại hơn, đi lên cơ hội càng lớn. Tuy hắn cũng có thể, bất quá cân nhắc lại, phần thắng của Mặc Dạ lớn hơn. Lúc này cũng không phải thời điểm tranh giành tình nhân, an toàn của Khanh Nhan quan trọng nhất.
Mặc Dạ không nói thêm gì, tâm tư Băng Cơ như thế nào, Mặc Dạ là người thông minh, tự nhiên không nói thêm nữa, lập tức biến mất.
Băng Cơ thật nhỏ bé bị nhiều yêu thú khổng lồ cùng những tướng quân cao lớn vây quanh tấn công. Băng Cơ xuất ra chiêu thức lợi hại nhất, cũng chính là sở trường, ngàn dặm đóng băng.
Nguyên một đám bị xiềng xích băng tuyết ngăn lại, sau đó là cấp tốc đông cứng, cuối cùng lại đem toàn bộ đánh nát thành ngàn mảnh nhỏ.
Hô hô......
Băng Cơ âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nếu chỉ những thứ này cũng không thể giải quyết, vậy mặt mũi của hắn xem như ném đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn hướng lên trên, một đôi mắt bất động thanh sắc lập tức lộ ra sợ hãi. Mặc Dạ thời điểm đi lên tầng bảy cũng đã gây động tĩnh không nhỏ. Yêu ma xuất động vây kín hắn không kẽ hở. Hắn múa tay áo màu đen rộng thùng thình, hằng hà sa số yêu ma văng ra hóa thành những làn sương mỏng.
Nhưng mà ngay sau đó càng có nhiều yêu ma nhào tới, như không hề dừng lại, vô số yêu ma đến ngăn trở.
Vô số......
Vô số......
Lúc này Băng Cơ mới cảm thấy có chút không đúng. Nơi này vĩnh viễn không có kết thúc, chết đi bao nhiêu thì có bấy nhiêu bay tới, giống như đang không ngừng tuần hoàn.
Mặt đất lần nữa phát sinh chấn động kịch liệt.
Tháp Ngàn Yêu lần nữa lắc lư bất an, dưới chân Băng Cơ xóc nảy không yên.
Nam tử ngồi ở ngai vàng cười lớn.
Giẫm lên những cái vòng trắng, nhìn hồn phách Tử Hiên. Đây là hồn phách một thượng tiên, nếu hút vào cũng có thể rất nhanh sẽ trở thành tiên nhân. Hắn ở trong tháp này, bình thường cũng chỉ là hút hồn phách đạo sĩ, người phàm. Trải qua thời gian lâu dài tích tụ, hắn cũng coi như là cao thủ, nhưng khoảng cách thành tiên còn rất xa.
Hắn nghĩ đến phía dưới còn có vài cái có thể ăn, tâm tình thật tốt, không khỏi cười lớn.
"Ha ha ha ha! Như thế nào, Tháp Ngàn Yêu xem như chiêu đãi chu đáo chứ?"
Nam tử đắc ý cười to.
Hắn đi tới, ngón trỏ động động, như thể thấy được một món ăn cực kỳ mỹ vị, con mắt yêu dị phóng ra lửa nóng quỷ dị. Hắn chỉ để ngón tay lên những chiếc vòng màu trắng liền chứng kiến hồn phách Tử Hiên giống như là bị xé rách, từng sợi từng khối bị xé rách xuống.
Tử Hiên bị trói không cách nào nhúc nhích. Liễu Khanh Nhan đã đến tương đối gần, lòng nóng như lửa đốt. Bốn phía yêu ma lại như nước lũ tràn lan.
"Ngươi dám động hắn, sẽ bị trừng phạt tương ứng!"
Liễu Khanh Nhan cắn răng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ dữ tợn.
Cũng không biết là từ nơi nào bộc phát ra một năng lượng. Năng lượng kia tựa như dâng cao trong tích tắc, Liễu Khanh Nhan cảm thấy toàn thân cực nóng, tựa như ở trong lò lửa.
Đứng gần nhất là bộ xương khô lộ ra bộ dạng si mê cuồng nhiệt, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan, cũng đã quên động tác trong tay.
Cũng cùng lúc này, tất cả yêu ma trong tháp, còn có yêu thú cùng tướng quân mới xuất hiện đang đánh cùng Băng Cơ cứng ngắc tại chỗ, giống bị vật gì đó đóng đinh.
Đôi mắt màu vàng kim của Mặc Dạ sáng rực, lưu luyến nhìn người kia.
Là Ngọc Uyên......
Mặc Dạ Tâm nói rốt cục đã trở lại. Ngọc Uyên đã trở lại......
Linh khí của Cửu Thiên Bích Liên đã bị bộ xương khô hút đi, nhưng vật kia là thuộc về Ngọc Uyên, chỉ có Ngọc Uyên mới có thể phát huy uy lực.
Ánh sáng màu xanh lục nhạt thanh nhã phát ra chói lọi. Còn có mùi thơm hoa sen bát ngát khuếch tán trong không khí.
Bộ xương khô há miệng lạch cạch, như là đang hút lấy từng ngụm từng ngụm......
Đây là linh khí...
Vô số tia sáng từ trán Liễu Khanh Nhan bắn ra. Giống như là mở ra phong ấn đã lâu bị phủ đầy bụi. Chu sa ở mi tâm chính là phong ấn ngàn năm, đây là ấn ký thuộc về người ngàn năm trước.
Chu sa màu đỏ biến mất không thấy nữa, xuất hiện một đóa hoa sen màu xanh biếc sống động, hết sức chói mắt.
Mà giờ khắc này biến hóa không chỉ có như thế.
Còn có pháp lực lưu chuyển trong thân thể Liễu Khanh Nhan. Thân thể Liễu Khanh Nhan như thể bị một lực lượng vô hình khống chế, hoàn toàn không thể tự mình thao tác.
Liễu Khanh Nhan cảm nhận được năng lượng không ngừng từ trong thân thể cuồn cuộn tuôn ra tụ tập trong tay. Lòng bàn tay trái sinh ra một đóa hoa sen màu xanh nở rộ.
"Đi!"
Hét lớn một tiếng! Khí thế phảng phất giống như san núi lấp biển. Đóa hoa sen nhanh chóng bay tới. Một đường vượt mọi cản trở bay thẳng tới, mục tiêu chính là nam tử yêu dị kia.