Ca ca?
Như vậy A Nô chính là ca ca của thiếu niên lạnh lùng tên Hạt Đậu kía. Không phải người trong thôn đã nói ca ca của hắn đã chết rồi sao?
Nhưng rõ ràng A Nô không giống người trong thôn. Hắn là một người bình thường.
Đến tột cùng ai nói thật, còn ai nói dối.
“Ca ca...... Ca ca, ngươi còn không vui sao...... Ca ca......”
Thiếu niên có chút thương tâm. Ánh mắt của hắn chán nản mất mát.
A Nô lúc này mới cúi đầu quan sát thiếu niên lạnh lùng. Hắn nhíu mày, có chút không muốn nhìn nhưng lại có chút ít mâu thuẫn.
“Ta vì sao không vui. Đệ làm ta thật vui. Lại nói gì vậy, cũng đã qua lâu như vậy mà lần nào tới nơi đây cũng chỉ nói mấy lời này. Lời này ta đã nghe mấy ngàn năm, cũng nghe chán rồi. Phiền ngươi lần sau tới đổi lời khác được không. Ngươi không phiền ta cũng phiền.”
A Nô tuy là nói như vậy, nhưng cũng không có thật sự giận, chỉ là bất mãn.
“Nhưng ta ngoại trừ chuyện này, những thứ khác cũng không thể làm. Ta thật ngốc cả việc làm ca ca vui cũng làm không được. Ta chỉ muốn mỗi lần dẫn bọn họ tới ca ca có thể vui hơn một chút.”
Thiếu niên giải thích, ánh mắt vẫn như cũ khát vọng cùng nóng bỏng.
Đôi huynh đệ này thật đúng là một đôi kỳ quái mà......
Minh Vũ vỗ miệng, thầm nghĩ thật sự là quá kỳ quái. Huyền Minh sao phát hiện thiếu niên này không có chết, theo tình huống hiện tại xem ra, thiếu niên này giống ca ca hắn.
Vĩnh viễn sẽ không chết......
Tuyệt đối không có khả năng. Đôi huynh đệ này có thể nói là không phải, chuyện này trái với quy luật.
Cách huynh đệ này nói chuyện tựa như thói quen, cũng không để ý ánh mắt mọi người.
“Ngươi nói ngươi tại sao phải giúp ta. Các ngươi đã tìm được nhau rồi không phải sao?”
Liễu Khanh Nhan nghĩ hai người kia cũng không có lòng tốt như vậy, trong lòng còn có chỗ đề phòng. Tiểu Ngư Nhi thè lưỡi, nghịch ngợm cười cười.
“Vẫn bị ngươi phát hiện. Bất quá kỳ thật ta nói ra những câu này là vì tự cứu mà thôi. Bọn ngươi cũng muốn đi ra ngoài, đã vậy tất cả mọi người cùng đi ra ngoài. Vì dù sao Huyền Minh cũng tới tìm ta, công lao của các ngươi không thể không tính. Không có các ngươi, Huyền Minh cũng không có thể sử dụng hồn phách hành tẩu phàm trần thông suốt.”
Tiểu Ngư Nhi cười hì hì, đôi mắt lóe sáng, khóe miệng cong lên, nở nụ cười thật đáng yêu.
Kỳ thật nếu lời này là Huyền Minh nói ra, Liễu Khanh Nhan sẽ có chút tức giận. Nhưng lời này do một thiếu niên có vẻ trong sáng nói ra, còn là một bộ thẳng thắn, không có mục đích nào, Liễu Khanh Nhan tuy có chỗ nghi hoặc, nhưng có thể tiếp nhận.
“Ngươi nói tự cứu là sao? Còn nữa, tháp này có gì ngươi ra không được?”
“Đúng vậy, đúng là vì thế ta mới nói. Cái cửa chính kia đã đóng, trừ phi A Nô mở, nói cách khác không ai có thể mở.”
Tiểu Ngư Nhi tiếc hận nói.
“Ngươi không thể đi có phải là vì có lý do. Ngươi bị thứ gì đó kiềm chế phải không?”
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, lại lắc đầu.
“Đáng tiếc, ta cũng không biết là thứ gì?”
Liễu Khanh Nhan nhìn chung quanh, cũng không có nhìn ra cái gì đặc thù. Bộ xương khô cùng Mặc Dạ ở bên cạnh đánh bay vô số yêu ma, cũng bởi vậy Liễu Khanh Nhan mới có thể nói chuyện cùng Tiểu Ngư Nhi được.
Vĩnh viễn không chết......
Vĩnh viễn không chết.....
Nếu quả thật như vậy, bọn họ vĩnh viễn bị giam ở nơi đây. Cuối cùng sẽ bị những yêu ma này làm hao hết thể lực.
Làm sao tìm ra cách ngăn cản những thứ này tái sinh, tiếp tục như thế này tuyệt đối không được.
“Ngươi nói hắn còn có một bảo bối nữa là vật gì?”
Tiểu Ngư Nhi lập tức kề sát lại.
“Ta cũng chỉ suy đoán. Bởi vì ta không có đi ra khỏi tầng của mình, cũng không biết hắn mỗi lần đi ra ngoài làm cái gì. Hắn bất kể là làm cái gì, mỗi ngày phải đi ra ngoài một lần. Hơn nữa cực kỳ chuẩn xác. Đồ vật kia ở trong tháp, vì vậy A Nô cũng giống ta không thể đi ra ngoài. Các ngươi chỉ cần tìm được đồ vật kia, ta nghĩ hẳn là có thể đối phó bọn họ.”
Liếc nhìn Mặc Dạ một cái, cả hai đều nhìn ra đối phương có nghi hoặc.
Đó là gì?!
Trong này ngoại trừ yêu ma thì chính là đầu lâu, còn có cái gì khác để cần phải mỗi ngày đi xem. Cái này thật đúng là kỳ quái.
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên chạy tới, giữ chặt tay Liễu Khanh Nhan, sắc mặt Huyền Minh không lương thiện, tát vào mông hắn một cái. Tiểu Ngư Nhi bất mãn le lưỡi.
“Ta quên nói, ta cho ngươi biết nha hắn sẽ lập tức đi xem đó. Ngươi có thể theo ở phía sau, bất quá phải rất cẩn thận, thật cẩn thận. Pháp lực của hắn không tệ, hơn nữa hắn...... Tựa như biết rõ mọi chuyện trong tháp. Không cần biết ai làm cái gì cũng không thể tránh được mắt của hắn.”
Tiểu Ngư Nhi nói ra, làm Liễu Khanh Nhan lập tức ngây người. Nói cách khác, A Nô sắp đi nhìn vật gì đó. Khẳng định hắn sẽ không để cho bọn họ phát hiện nhược điểm của hắn.
“Đại thúc, để ta đi cho. Ta có thể tùy ý biến hóa, người kia tuyệt đối nhìn không thấy ta.”
Minh Vũ lắc mình một cái đã đến bên cạnh.
Liễu Khanh Nhan nghĩ nghĩ. Xác thực trong này ngoại trừ Minh Vũ không có ai phù hợp hơn.
Trong khi mấy người Liễu Khanh Nhan còn thảo luận, ở bên kia A Nô cùng thiếu niên không biết vì sao đã bắt đầu cãi nhau. Trên mặt thiếu niên thình lình xuất hiện một cái dấu tay hồng hồng.
“Ca ca...... Ca ca chúng ta chẳng lẽ không thể sao?”
Thiếu niên nức nở nói, ảm đạm lau nước mắt. A Nô chỉ là hừ lạnh.
“A Lý, ngươi đã quên, đã quên những người kia đối với ta như thế nào. Bọn họ muốn ta chết, muốn mạng của ta, muốn ta vì bọn họ kéo dài tính mạng, đem ta làm tế phẩm!”
A Nô nói những lời này đầy trời oán hận cùng độc ác.
“Ca ca, ta không có quên. Nhưng ta chỉ muốn chúng ta cùng một chỗ. Ca ca chúng ta trở về thôi, cũng không thay đổi gì nhiều, được không......”
Thiếu niên cầu khẩn, hy vọng A Nô có thể nghe được lời của hắn.
“Ca ca muốn trường sinh thì đã làm được. Chúng ta cũng có thể ở cùng một chỗ. Ca bây giờ còn có cái gì không vui. Ca ca đã rất rất giỏi. Thật sự buông tha đi......”
A Nô trở lại ngồi vào ngai vàng, cầm lấy cái đầu lâu kia. Chỉ là cái đầu lâu không còn màu trắng rồi. Ánh mắt A Nô hiện lên vẻ phiền chán cùng căm hận, như là thấy cái gì đáng giận.
“Ta trường sinh thì sao. Bọn họ muốn ta chết. Hừ hừ, ta mạn phép hàng ngày bất tử, ta chính là muốn sống. Sống lâu hơn tất cả bọn họ. A Lý, ngươi cho rằng hiện tại ta đã đầy đủ sao. Không, còn chưa có đủ. A Lý, ánh mắt của ngươi quá mức thiển cận, đây chỉ mới bắt đầu. Chúng ta chỉ là trường sinh, cũng không có vĩnh sinh, chẳng lẽ ngươi không hy vọng cùng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, thoát khỏi luân hồi sao?”
“Nhưng mà ca ca......”
Thiếu niên còn muốn nói cái gì đó, A Nô khoát tay.
“A Lý, phiền ngươi mỗi lần đến cũng đừng nói những lời này được không. Ngươi có thể không nói, ta đã vui vẻ rồi. Được rồi ta còn có việc, ngươi chờ ta một chút.”
Hắn nhìn mọi người bị những yêu ma vây khốn, căn bản không lo lắng bọn họ có gì đột biến. Hắn cực kỳ tự tin.
Minh Vũ đã biến thành làn khói xanh, theo sát phía sau hắn. A Nô lại không biết.
Minh Vũ đi theo A Nô lên đỉnh Tháp Ngàn yêu.
Chỗ đó, có một lệnh bài trấn gần không ngừng xoay tròn.
Minh Vũ híp mắt dò xét. Hắn ở hơi xa. Hắn cũng không dám tới gần quá, để phòng ngừa bị phát giác.
A Nô tiều tụy quỳ lạy trên mặt đất. Hắn không ngừng dập đầu lạy lệnh bài đang xoay tròn kia, tựa như một tín đồ trung thành, đem hết thảy tất cả gì mình có kính dâng lên.
Từng sợi từng sợi gì đó như tơ, từ thân thể A Nô bị lôi ra. Minh Vũ há to miệng, sự thật trước mắt nói cho hắn biết, A Nô vì một cái lệnh bài trấn hồn mà ra sức.
Cũng khó trách nhìn thấy cái đầu lâu ảm đạm, A Nô liền chán ghét.
Sau khi xong việc, cả người hắn tựa như rất có tinh thần, toàn thân như tràn đầy sinh lực. Mà cái lệnh bài trấn hồn xoay tròn càng nhanh.
Trong mông lung, Minh Vũ như nghe được cái lệnh bài trấn hồn phát ra âm thanh như dã thú gào thét.
Những yêu ma sở dĩ bị trấn áp ở bên trong tháp, không thể đi ra ngoài chắc chắn có liên quan cái lệnh bài này.
Thấy A Nô rời đi, Minh Vũ cũng lặng lẽ nhanh chóng rời khỏi. Hắn phải nói tin tức này cho Khanh Nhan......