“Các ngươi muốn đi ra ngoài sao?”
A Nô ngồi trên ngai vàng giống như đế vương tôn quý vô cùng, cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười tà mị quái dị, giọng nói cực kỳ châm chọc. Hắn khinh thường nhìn đám người Liễu Khanh Nhan.
A Nô bi thống đã không còn. Trên mặt của hắn không có một chút thần sắc bi thương phần nhiều là tà khí.
“Chuyện đó không có khả năng. Các ngươi không một ai có thể đi ra ngoài. A Lý cũng đã chết, các ngươi cho rằng các ngươi còn có thể sống đi ra ngoài sao?”
Liễu Khanh Nhan hỏi lại.
“Vì sao không thể? A Lý không phải do ngươi đẩy xuống ngã chết sao?”
Thiếu niên kia nằm trên mặt đất, cũng đã không thể lần nữa tỉnh lại. Chắc cái gọi là trường sinh đã bị tiêu trừ.
Mặc Dạ đã đem cái thẻ bài trấn hồn xử lý xong, họ lại như cũ không thể đi ra ngoài. Xem ra cách duy nhất chính là từ trên người A Nô yêu dị này.
“Hắn không phải A Lý! Hắn không phải A Lý! A Lý yên ổn trên tay của ta. Cũng là bởi vì các ngươi, nếu không phải bởi vì các ngươi, A Lý của ta không chết. Toàn bộ đều là bởi vì các ngươi, A Lý mới rời khỏi ta. A Lý đi rồi, các ngươi không thể tiêu dao. Ta muốn các ngươi chôn cùng A Lý! Toàn bộ đều phải chết!!”
A Nô giống như điên cuồng, điên cuồng cười to.
Cả tháp, khắp nơi đều là tiếng cười của A Nô. Hắn cười điên cuồng, tuyệt vọng, còn có mấy phần bi thương.
“Toàn bộ chôn cùng A Lý!”
“Kẻ điên! A Lý đã chết từ lâu, đó bất quá chỉ là một cái đầu lâu mà thôi. Ngươi muốn tìm người báo thù thì có thể đi tìm những người kia mà báo thù. Chúng ta cũng không có làm cái gì, ngươi còn muốn hút hồn phách của chúng ta. Nếu không phải bản thân mình làm bậy sao hại chết A Lý. Nói đi nói lại, chỉ bởi vì ngươi mới khiến cho A Lý chết. Ngươi mới là đầu sỏ gây nên chuyện. Người nên chết hẳn là ngươi mới đúng!”
Minh Vũ bất mãn la lớn.
Lại muốn bọn họ chôn cùng cái đầu lâu xấu xí à. Hơn nữa hắn không nỡ để đại thúc nhà hắn chết. Đại thúc phải sống lâu dài cùng hắn.
“Là các ngươi hại chết! Nếu không phải bởi vì bọn tu chân dối trá các ngươi, A Lý của ta sao bị chết. Đều là lỗi của các ngươi. Các ngươi nhất định phải chôn cùng! Các ngươi không ai được đi, tất cả đều phải chết!”
A Nô điên cuồng.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Mặc Dạ không chịu được uy hiếp.
Trên trời chưa từng có người nào dám ở trước mặt hắn hô to gọi nhỏ, thậm chí nói ra một chữ chết. Tại thế gian này lại có phàm nhân không biết trời cao đất rộng, không chỉ như vậy, thậm chí còn càn rỡ vô cùng, dám nói hắn đi tìm chết.
Uy nghiêm bị khiêu khích nghiêm trọng. Mặc Dạ không nói hai lời, tức giận lập tức tăng vọt. Bàn tay duỗi ra từ tay áo rộng thùng thình màu đen, gió nổi lên bay phất phới. Một vòng tròn sáng trắng ngưng tụ trong lòng bàn tay, vật kia nhanh chóng đánh tới A Nô.
A Nô lui về phía sau vài bước, không đứng vững, ngã xuống chật vật không thôi. Hắn không ngừng phun máu. Mắt hơi nhắm lại, phảng phất như đã chết, nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng.
Nhưng A Nô lần nữa mở to mắt, vững vàng đứng lên hữu lực trầm ổn, không thấy chút nào dấu vết bị thương.
Mà tay phải của hắn cũng duỗi ra, hắn nhìn Mặc Dạ cười quỷ dị. Mọi người đều bị nụ cười này làm sởn tóc gáy, sau đó chuyện kế tiếp càng làm cho mọi người khó có thể tiếp nhận.
Cùng một cách thức như Mặc Dạ, có thể nói là hoàn toàn giống nhau, một vòng tròn sáng trắng ngưng tụ trong tay A Nô.
Hắn cười rất là đắc ý. Hắn quan sát mọi người, giống như nhìn con kiến hôi.
“Ngươi cũng chỉ vậy thôi, nhìn xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn. Các ngươi có vĩnh viễn bất tử thôi. Ha ha, như vậy để ta cho các ngươi lĩnh giáo cái gì gọi là bất tử bất diệt!”
Vòng tròn sáng trắng đánh tới, Mặc Dạ phất tay quăng ra, tránh được. Trong tháp lập tức rung chuyển.
Liễu Khanh Nhan nhìn hắn, hỏi.
“Có cái gì khác biệt không?”
Mặc Dạ lắc đầu.
“Bất tử bất diệt? Chẳng lẽ ngươi đem vật kia để trên người mình?”
Liễu Khanh Nhan nhíu mày.
Vẫn tưởng rằng nam tử này chỉ dùng trên đệ đệ mình, cho nên A Lý mới có thể biến thành cái dạng kia, vĩnh viễn sẽ không chết đi, thì ra người thật sự bất tử, có thể trường sinh lại là A Nô.
A Lý chỉ là một cây xương sườn. A Lý có thể bất tử, như vậy A Nô cũng có thể xưng là vĩnh sinh.
“Đúng! A Lý đã chết rồi, cả thân thể cũng tìm không được. Ta xem như tìm được phương pháp vĩnh sinh, cũng không thể mang A Lý của ta trở về. Cho nên ta chỉ có thể dùng loại cấm thuật, lấy ra một bộ phận thân thể để tạo thành hình dáng A Lý. Nhưng A Lý này lại không phải A Lý của ta, hoàn toàn không phải. Cho dù hắn có toàn bộ trí nhớ, hắn cũng không phải A Lý của ta.....”
Huyền Minh thừa cơ hội tấn công A Nô. Một đòn tấn công bất ngờ, tay của hắn bị cắt đứt rất kỳ dị. Hắn cũng nhìn ra A Nô có thể đem phương thức của đối phương hóa thành của chính mình dùng. Huyền Minh tiếp tục dùng cách đánh lên thanh xà ngang trên đỉnh đầu A Nô. Tháp Ngàn Yêu đều chế tạo từ kim loại màu đen, có thể đoán trọng lượng rất nặng.
Bản thân A Nô pháp lực không được tốt lắm, pháp lực của hắn đều có được từ hồn phách mà hắn hấp thu. Hắn tiêu hao quá nhiều cho cấm thuật, lưu lại cho mình không nhiều.
Hắn nhìn xà ngang rơi xuống cũng không có bộc lộ quá nhiều khủng hoảng, còn nở nụ cười.
“Ngươi cho rằng ngươi dùng tay của mình thì có thể giết chết ta sao? Ngươi không khỏi quá mức khờ dại.”
Xà ngang nện xuống đập nát một nửa thân thể hắn. Nhưng hai nửa thân thể hắn giống như đông cứng lại.
Băng Cơ đã động tay, làm cho tất cả bất động!
Cả người hắn cũng đông cứng không thể nhúc nhích. Kỳ quái là Liễu Khanh Nhan có thể chứng kiến ánh mắt của hắn tựa như nháy một chút, còn cười với bọn họ.
Sau đó cứ như vậy từ trong khối băng đi ra, cũng dùng động tác tương tự trả lại cho Băng Cơ.
“Úi chao.....”
Minh Vũ lẩm bẩm.
“Ngươi làm gì vậy?”
Liễu Khanh Nhan bị biểu hiện của hắn làm cho không nói được gì.
“Ta đang tỏ vẻ ta rất sợ hãi nha. Ngươi không thấy được hắn rất lợi hại sao. Cũng đều không chết được nhưng so với ta, hắn còn lợi hại hơn. Ta cũng muốn có được thứ đó, đại thúc phải luôn ở một chỗ cùng ta.”
Minh Vũ đã ở trong bóng tối quá lâu, không muốn trở lại sống chỗ đó. Cho nên chứng kiến A Nô như vậy cũng không có thấy phản cảm. Tư tưởng Minh Vũ không giống những người khác, hắn đối với loại trường sinh biến thái này có chút si mê truy cầu.
Liễu Khanh Nhan nhìn hắn chảy nước miếng, nói.
“Bây giờ không phải ngươi đang ở cùng ta sao. Sinh tử là chuyện tất nhiên. Dù có chết cũng là chuyện sau này, ngươi làm gì nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại cùng ở chung một chỗ là được rồi. Sau này tu luyện nhiều hơn nhất định có thể ở cùng nhau lâu dài.”
Liễu Khanh Nhan không muốn Minh Vũ như vậy. Chết chẳng qua là chuyện sau này, cũng là điều tất nhiên. Bản thân Liễu Khanh Nhan cũng chưa bao giờ nghĩ tới vĩnh sinh, không chết. Hưởng thụ trước mặt mới là thật, chuyện sau này cũng khó đoán trước, làm gì nghĩ đến sâu xa như thế, ngược lại chỉ chuốc phiền não.
Minh Vũ còn không vui.
“Nhưng mà cuối cùng cũng phải chết. Mặc Dạ cùng Băng Cơ đã thoát trói buộc phàm thế, có thể trường sinh, có thể còn sống lâu dài. Ta cũng muốn như vậy. Như vậy có thể cùng đại thúc mãi ở chung một chỗ. Một đời ở nhân gian quá ngắn. Ở cùng đại thúc Minh Vũ vĩnh viễn cũng không ngại dài, ngược lại cảm thấy quá mức ngắn ngủi.”
Đây mới là điều Minh Vũ lo lắng nhất.
Kỳ thật, mục đích của Minh Vũ là vì Liễu Khanh Nhan.
Hắn do oán khí cùng lệ khí trời đất tụ thành, chỉ cần thiên địa không bị hủy diệt, hắn vẫn tồn tại. Mà đại thúc còn chưa thành tiên, tìm được lĩnh ngộ còn rất lâu, muốn trường sinh là khó càng thêm khó.
Những nam tử bên cạnh thì đừng nói, mỗi người đều đã đắc đạo thành tiên, hoặc đã lĩnh ngộ phi thiên thành tiên là sớm muộn. Liễu Khanh Nhan hồn phách đã bị nghiền nát không được đầy đủ, cả đời này không có luân hồi.
Không có luân hồi, thì không có tiếp theo, Liễu Khanh Nhan vĩnh viễn sẽ rời khỏi phàm thế, mà bọn họ còn ở lại trên đời......
Chứng kiến A Nô cùng A Lý, Minh Vũ lúc này mới nghĩ đến vấn đề đáng sợ.
Trường sinh......
Hắn muốn cùng đại thúc ở chung lâu dài, nhưng trước mắt xem ra đại thúc chỉ có thể sống trăm năm mà thôi, thoáng qua một cái chính là một bộ xương khô......