“Tiêu diệt chứng cớ! Ta thấy yêu nữ này tâm tư không tốt. Khanh Nhan đây là bên ngoài, lòng người khó lường, cẩn thận vẫn hơn.”
Tử Hiên hảo tâm khuyên bảo.
Minh Vũ cũng chen miệng nói.
“Hắn không sai đâu đại thúc. Ngươi có chỗ không biết, thế gian này nữ tử đều là mãnh thú và dòng nước lũ. Ngươi nếu không cẩn thận bọn họ liền hóa thành hổ báo ăn ngươi, nhấn chìm ngươi.”
Có kinh khủng như vậy không?
Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá khi sống ở Sơ Vân Quan phần đông là sư huynh đệ cực ít tiếp xúc nữ tử, cũng không hiểu biết nhiều. Thấy mấy người này khẩn trương như thế, Liễu Khanh Nhan cũng không thắc mắc.
Trong mắt mấy nam nhân này Liễu Khanh Nhan không phải nghi hoặc mà đối với nàng kia có hứng thú. Bọn họ thật vất vả mới bắt được Liễu Khanh Nhan sao có thể để cho nữ tử ở đâu chạy ra đoạt đi. Mỗi người trong nội tâm đều là giận dữ.
Băng Cơ giờ phút này cũng là đứng ngồi không yên.
Nguy cơ xuất hiện, hơn nữa còn là nguy cơ trước nay chưa có.
“Khanh Nhan, bọn họ nói tức là cô nương này cực kỳ nguy hiểm. Mùi thơm vừa rồi của nàng là hương liệu mị hoặc nhân tâm. Mà giọng điệu của nàng cũng là thuật mê thần trí. Nhìn như thanh thuần lại lộ ra tà thuật. Nữ tử bình thường sao như vậy, Khanh Nhan cũng phải cẩn thận đề phòng.”
Tử Hiên cũng xen vào, không cam lòng yếu thế nói.
“Đúng thế, vừa rồi còn muốn dùng mị thuật đối với ta. Ta thấy Khanh Nhan cũng bị mê hoặc.”
Liễu Khanh Nhan bị nói mà ngượng ngùng, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, liên tục khoát tay, trong miệng nói.
“Các ngươi nói rất đúng, ta sẽ đề phòng nhiều hơn.”
Mấy người họ lúc này mới buông tha, Liễu Khanh Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, nữ tử là mãnh thú và dòng nước lũ, thật sự chống đỡ không được.
Đợi mọi người ăn xong, liền thu dọn, sau đó tiếp tục đi. Vùng này đều là đường hẹp quanh co, hai bên là dãy núi nguy nga, cũng không có bất kỳ dã thú ẩn hiện.
Nhưng Liễu Khanh Nhan không biết, những người tiến vào Hồng Hoang đều có dã tâm.
Cây to sẽ đón gió lớn.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Tu vi thâm hậu có thể làm cho người ta hâm mộ cùng ghen ghét.
Mà mọi người thấy Tử Hiên có thể dung nạp nhiều thứ vào không gian tùy thân. Họ không ngờ rằng Tử Hiên và mấy người kia đã đắc đạo thành tiên, bọn họ cho rằng Tử Hiên có pháp bảo nghịch thiên.
Trong những người ở đây, có những tu chân giả ngay từ đầu trong lòng có ý xấu. Họ không có nhiều lương thực và nước uống, nhiều lắm là duy trì hơn mười ngày. Bọn họ muốn cướp đoạt của người khác, mà Tử Hiên lại ra tay xa xỉ, đã sớm có người chú ý.
Về phần pháp bảo chính là đồ tốt, ở trong Hồng Hoang có càng nhiều pháp khí càng tốt không phải sao.
Nhóm bọn họ khinh thường những người này nên cũng không để ý.
Liễu Khanh Nhan lại không biết, mình đã bị đệ tử hai môn phái chú ý.
Một là đại bang phái với những nam tử đẹp nhất thiên hạ, Dục Ma Tông. Bang phái này đều là nam tử, hơn nữa mỗi người trời sinh dung mạo tuyệt mỹ. Mặc dù bị các đại môn phái trong thiên hạ khinh thường, nhưng mấy năm nay trên giang hồ địa vị Dục Ma Tông không thể khinh thường.
Dục Ma Tông như thế nào?
Phàm là nghe mấy chữ này người ta không khỏi suy nghĩ trong đầu liên tục, nhưng mà sự thật cũng chính là như thế. Dục Ma Tông từ khi khai phái đến nay, chính là dùng thuật thái bổ mà có được công phu. Bất quá trong chuyện này cũng chỉ có am hiểu sâu về chuyện nam nam mới có thể minh bạch. Bởi vì, nam tử trong Dục Ma Tông chuyên môn lấy Thuần Dương trong cơ thể nam tử cho mình dùng, bọn họ không tiếp thu trên người nữ tử. Cho nên nam tử trong Dục Ma Tông cũng không phải hạng người vai u bắp thịt ăn to nói lớn, chính là trời sinh mềm mại nhẹ nhàng. Mặc dù là có chỗ ẻo lả không xương, nhưng có thật nhiều người gia nhập, khiến cho Dục Ma Tông thịnh không suy.
Mà sắc làm người thường tình không thể tránh được.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng gian hồ lưu luyến đệ tử Dục Ma Tông không thể tự kềm chế.
Chuyện này làm một số người lo lắng cho Liễu Khanh Nhan. Kỳ thật Liễu Khanh Nhan ở đây không tính là bắt mắt nhất. Nhưng so cùng Tử Hiên yêu mỵ, Lạc Hồng Bụi đẹp như tiên, Liễu Khanh Nhan trên mình tản ra nhàn nhạt khí tức trong trẻo lạnh lùng cùng cao ngạo. Toàn thân Liễu Khanh Nhan không phải yêu mỵ, sắc thái mê ly, mà là tiên khí linh động lượn lờ.
Cẩn thận quan sát thì biết được. Trong nhóm người họ cũng chỉ có Liễu Khanh Nhan xem như một người bình thường.
Đệ tử Dục Ma Tông sở dĩ chú ý Liễu Khanh Nhan còn có một nguyên nhân, là vì những người khác tu vi khó dò xét, chỉ có Liễu Khanh Nhan còn có thể biết một chút.
Lấy mạnh hiếp yếu là đạo lý xưa nay không thay đổi. Trái hồng mềm đương nhiên dễ cắn.
Vì thế trong mắt người Dục Ma Tông, Liễu Khanh Nhan chính là trái hồng tương đối dễ ăn.
Không đơn giản chỉ là người Dục Ma Tông nhìn trúng Liễu Khanh Nhan. Còn có đệ tử của một phái khác là Hợp Hoan Phái. Phái này cũng là dùng phương pháp thái bổ để tu luyện. Bất quá Dục Ma Tông chỉ là thái bổ nam, mà Hợp Hoan Phái không phải, Hợp Hoan Phái không phân nam nữ, không chỗ nào cố kỵ.
Nữ tử vừa tìm đến kia chính là người của Hợp Hoan Phái, đại sư tỷ Mị Nhi.
Hợp Hoan Phái cũng nhìn trúng Liễu Khanh Nhan. Nhưng mấy người xung quanh đều có pháp lực thâm sâu khó lường được.
Hợp Hoan Phái cùng Dục Ma Tông chẳng những đều nhìn trúng pháp khí, còn muốn cướp đoạt thức ăn......
“Sư tỷ, nam tử kia đã trúng chiêu?”
Một đám nữ tử mặc quần áo lụa trắng uyển chuyển, tư thái thật là đẹp mắt đến cực điểm, thân thể thướt tha giống như tiên nữ, vây quanh Mị Nhi tra hỏi.
Nếu nàng nói không tốt, khẳng định bị họ chê cười.
Hợp Hoan Phái đều là nữ tử, tâm tư như biển rộng khó có thể nắm bắt. Bên trong cũng đấu đá, thủ đoạn cũng nhiều.
“Tốt cả, ta mà ra tay không phải là dễ như trở bàn tay sao. Nam tử kia tên gọi Khanh Nhan. Mặc dù là tu chân giả bậc bảy, bất quá ta âm thầm vận dụng tám phần mị thuật hắn liền thần chí không rõ. Nếu dùng mười phần hắn sẽ mơ hồ thần hồn điên đảo. Nhưng đáng giận chính là......”
Mị Nhi vừa nghĩ tới chuyện tốt của mình bị Tử Hiên phá đi, thì hừ nhẹ.
Thật sự là đáng giận!
Đáng giận mà!
Thế gian, sao còn có nam tử đáng ghét như vậy. Với dung mạo của nàng, Mị Nhi tin tưởng không ai không thích. Phàm ai nhìn nàng đều không nghi ngờ, nội tâm buông lỏng đề phòng, cũng sẽ ưu ái. Mà nam tử yêu mị này chuyên môn phá hỏng chuyện tốt của nàng.
Tình Nhi là một nữ tử mềm mại như nước. Nàng nói chuyện cũng mềm mại. Nàng là nhị sư tỷ, tu vi chỉ thua Mị Nhi một ít, bất quá tâm kế không thua Tình Nhi.
Mị Nhi sao làm không được?
Tầm mắt của nàng cao hơn. Nàng cũng không cầm quả hồng mềm Khanh Nhan. Người Tình Nhi nhìn trúng trong mấy người kia là Mặc Dạ, mục tiêu của nàng chính là hắn.
“Chỉ là cái gì, tỷ nói đi. Nghe ngữ khí, Mị Nhi tỷ chính là có thể mê đảo nam tử kia. Sao, chẳng lẽ phát sinh biến hóa?”
Tình Nhi nói chính xác.
Bởi vì người Hợp Hoan Phái chọn người không nên chọn. Liễu Khanh Nhan là ai mà bọn họ muốn làm gì thì làm?!
Đôi mắt đẹp của Mị Nhi có vài phần âm hiểm đắc ý.
“Cũng không phải. Không chỉ là ta, mà ngay cả các ngươi cũng có thể làm nam tử kia rung động. Đáng hận, đáng hận chính là những người bên cạnh hắn, chỉ cần hừ nhẹ liền tiêu tán mị thuật của ta đi. Rất đáng giận, đáng giận!!!! Rõ ràng là dám phá hư chuyện tốt của ta! Hừ hừ, ta nhất định sẽ không để cho bọn họ đẹp mặt!!!”
“Không phải chứ, lợi hại như vậy. Vậy bọn họ rốt cuộc là người nào, trước kia sao chưa từng gặp qua? Nếu để cho chúng ta thu được, tu vi của chúng ta không chỉ tăng lên một cấp bậc.”
Mấy tiểu sư muội cũng hướng tới.
Cũng không phải tệ, cực phẩm khó được như thế nếu được chính là trợ giúp rất lớn đối với tu vi các nàng.
Mị Nhi không có nhiều tâm tư như Tình Nhi, nàng nói tất cả.
Mị Nhi khinh thường những người này.
Còn muốn câu cá lớn, thật sự là si tâm vọng tưởng.
“Ta có thể thì đã sớm nói cho các ngươi. Những người kia cực kỳ lợi hại, mỗi người họ cũng không phải người tốt, tu vi đều trên ta. Bọn họ chỉ hừ nhẹ cũng ngăn cản không nổi. Nếu các ngươi không sợ chết thì lên, ta mặc kệ.”
“Dạ rõ, dạ rõ.”
Một đám tiểu sư muội đều đáp ứng.
Bất quá ai cũng không biết nhân tâm như thế nào, không phải sao?