“...... Khanh Nhan bị người khác tính kế.”
Minh Lạc Uyên đoán người này thật sự biết Liễu Khanh Nhan, vì thế nhất định hỏi đường đi Thương Ngô Chi Uyên. Về phần người này lòng mang ý đồ xấu đối với Khanh Nhan, đợi khi đón Khanh Nhan không việc gì trở về sẽ giải quyết cũng không muộn.
Không rõ, người này vì sao ngăn trở Chiến Phong công kích, cũng chưa đối với chính mình động thủ, Minh Lạc Uyên trong nội tâm vẫn còn có chút nghi kị.
“À....... ”
Linh Tử Hiên kéo dài âm điệu, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lộ ra ánh tím quỷ dị.
Minh Lạc Uyên tâm tư như thế nào, muốn tính toán gì, Linh Tử Hiên hiểu được, bất quá muốn nói ai tính toán ai, còn phải đợi đến cuối cùng mới có thể rõ.
“Nếu là mỹ nhân đại thúc gặp khó, ta nếu không giúp đỡ, xem như là tội nhân. Được rồi, thấy ngươi là đồ đệ của đại thúc, ta hôm nay tạm tha cho ngươi, theo ta đi đến đó.”
Linh Tử Hiên nói lời này coi như bố thí. Hắn nói xong thân ảnh tựa như ảo ảnh biến mất tại chỗ, chỉ thấy phương xa một điểm trắng thật nhỏ rất nhanh chạy như bay.
Thân ảnh màu đen cũng không có dừng lại thêm nửa bước, dùng tốc độ không kém phi thân theo.
Toàn thân đau đớn, thần kinh như bị vật bén nhọn đâm đau. Mỗi thời mỗi khắc quấy nhiễu giày vò, mặt lạnh như băng hung ác nham hiểm, không có lộ chút nào đau đớn. Trên cổ dấu hiệu tượng trưng cho ma tộc lan ra với tốc độ cực nhanh, từ cổ đến lưng, còn nữa bên tai vang lên giọng nói
"Hóa ma......"
Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ là người ma tộc, Minh Lạc Uyên trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Có thể giờ phút này trong lòng nghĩ Liễu Khanh Nhan ở vào tình cảnh nguy nan, lo lắng có cái gì nguy hiểm, làm cho hắn vô luận như thế nào cũng không để một phần tâm tư đặt ở trên người mình.
Là người, là ma, thì thế nào?
Trong nội tâm Linh Tử Hiên, tự nhận là thuật phi thân vô cùng cao, có lòng khinh thường đối với bại tướng Minh Lạc Uyên, cố ý bỏ rơi, chưa từng nghĩ Minh Lạc Uyên lại liều mạng đuổi theo, cũng chưa từng rớt lại phía sau một bước.
Linh Tử Hiên trời sinh tính giảo hoạt đa nghi, tâm tư kín đáo bất đồng người thường. Hắn nhìn ra Minh Lạc Uyên có thân thể người phàm nhưng có bản lĩnh, nếu ngày khác gặp cơ duyên hảo hợp, có cao nhân chỉ điểm, ở tại thế gian, sợ là một đại uy hiếp.
Người này chẳng những ý chí kiên định, tinh thần sức lực cũng là hiếm thấy, càng đáng quý chính là người này tiềm lực kinh người. Hắn có thể thấy được Minh Lạc Uyên còn khá non nớt, lại có sức mạnh như thế, sau này đủ tiềm lực có thể hủy trời diệt đất!
Người này, giữ lại không được......
Bờ sông Naraku
Mắt cá chân bị ác linh bắt lấy, không ngừng kéo xuống, mà phía dưới lại có thêm nhiều xúc tua vươn ra. Liễu Khanh Nhan mặc dù là huy động Tiên Kiếm chém xuống, vừa chặt rơi một cái, lại có cái khác leo lên, càng lúc càng nhiều.
Ác linh cánh tay mềm mại làm bằng nước, chém xuống không có phát ra một thanh âm, rơi trên mặt đất, cánh tay bị đứt dùng năm ngón tay bò đi tìm về chỗ bị chém rơi, nối lại lần nữa tiếp tục tiến lên!
Liễu Khanh Nhan bị dọa toát mồ hôi lạnh, Tiên Kiếm có chút rối loạn, những quái vật này thật sự là loại nào, chém đều chém không chết, bất tử, hơn nữa càng ngày càng nhiều, khi nào mới là cái cuối cùng.
Bàn chân nhỏ bị một đôi móng vuốt sắc bén chế trụ, Liễu Khanh Nhan đau nhức đứng không vững, đẩy cái này dừng lại, trong sông càng nhiều xúc tua vươn ra ngăn chặn, hai chân của Liễu Khanh Nhan liều mạng vùng vẫy đẩy ra!
“Nghiệt súc! Đi xuống cho ta!!!”
Một tiếng quát uy nghiêm bá đạo từ phía sau truyền đến, Liễu Khanh Nhan cảm giác giọng này mười phần quen tai. Bên hông đột nhiên bị xiết chặt, một cánh tay rắn chắc có lực ôm chặt, thân mình thoáng chốc đụng vào một vách tường ấm áp, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Thân nhẹ như chim yến, người bị Liễu Khanh Nhan cho rằng trơ trẽn, đúng thời khắc mấu chốt lại ra tay cứu giúp. Người nọ phất tay áo trắng như tuyết một làn hương thơm lại tỏa ra, ôm Liễu Khanh Nhan lui về phía sau. Không phải hương thơm ngọt ngào như lúc nãy mà là thanh nhã nhẹ nhàng, ngàn vạn đóa hoa trên không trung dường như tiếp nhận thông tin ùn ùn kéo đến. Những cánh hoa màu hồng nhạt từng cái từng cái rơi lên trên mình ác linh. Một khi dính lên, những ác linh thật giống như bị ăn mòn, sôi sục như nước nấu, tỏa ra khói mù màu đen, hòa tan với nhau thành một khối lớn chảy xuống sông Naraku, nước sông lại trong suốt!
Mà những đóa hoa kia liền biến thành vô số điểm sáng lấp lánh, tan biến dần.
Đóa hoa dần dần giảm bớt, ác linh cũng chầm chậm trở lại trong sông Naraku, lại an phận chìm xuống.
Trên mặt sông, chỉ còn có những cánh bươm bướm màu xanh lam, chậm rãi lưu động, thân bươm bướm đều cắt bỏ cánh, đập đầu vào mặt sông Naraku, biến mất. Nước sông, lại một lần nữa nhuộm thành màu xanh lam, yên tĩnh bất động......
“Cái này, những thứ này......”
Liễu Khanh Nhan giật mình nói không rõ lời, tựa hồ quên còn ở trong ngực người nào đó còn chưa buông ra.
“Ngươi thật sự là ai?”
Có thể theo dõi người có pháp lực mà không bị phát giác, còn có thể tránh được tầm mắt Linh Tử Hiên, có thể ra lệnh hoa không rễ như vậy, có thể dừng lại ngàn vạn ác linh từ nước sông, những việc này chỉ cần phất tay là có thể.
Người này, đến tột cùng là ai?