Thiếu niên kia lại là vẻ mặt thật hồn nhiên, hơi có chút giống tiểu hài tử cắn đầu ngón tay trỏ, môi hơi hơi nhếch lên, ra vẻ bị ủy khuất, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn xuống Liễu Khanh Nhan đang đen mặt, tựa hồ có chút khó hiểu, suy tính có nên tiếp tục nữa không.
Nhưng mà, nhưng mà, nó rõ ràng nhìn thấy người mặc áo đen kia lột bỏ y phục người này rồi ôm lấy, lộ vẻ cực kỳ vui sướng cùng thỏa mãn, loại cảm giác không nói nên lời, làm cho người ta hâm mộ cùng ghen tị. Nó bất quá là muốn nếm thử nếm thử cảm giác đó mà thôi, vì sao, người này lại biểu tình phẫn nộ muốn giết người, giống như nhận lấy nhục nhã lớn lao, dường như......
Nhưng mà, nhưng mà, nó thật là chưa làm gì, bất quá chỉ muốn bỏ bớt bộ y phục mà thôi, lại chưa từng làm gì quá mức, không nghĩ tới, lần đầu gặp người này, người này lại nhỏ nhen, vậy mà nó còn cảm thấy người này có chút đẹp mắt.
"Này, ngươi cho ta xem thử đi, ta chỉ xem thử không được sao?"
Nó thật sự là không tin được, trên đời này lại có người hẹp hòi như vậy. Nó chỉ muốn biết nhìn người khác cởi quần áo thực sự có thể vui sướng cùng thỏa mãn nhiều như thế nào. Có lẽ nó ở trong Thương Ngô Chi Uyên quá lâu, không hiểu được nhân tình thế thái, cũng không biết được một chữ tình là như thế nào. Nó nghĩ cởi quần áo ra sẽ có bí mật khác đợi nó đến vạch trần?
Nó càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy không có sai, nhất định là có bí mật không muốn người khác biết, vì thế cũng không để ý Liễu Khanh Nhan mặt đỏ lên, trực tiếp muốn xé mở quần áo.
Mắt nhìn quần áo bị người này xé rách, đột nhiên, thiếu niên đang mỉm cười bị đau kêu lên một tiếng, bụm lấy tay đang bốc khói màu đen, hướng chỗ đó thổi thổi. Mỗi một hơi nó thổi ra chỗ da biến đen do bị đốt liền trắng một chút, máu từ chỗ vết thương vẫn còn đang rỉ ra.
"Đáng giận! Đây là gì?"
Đó là một mảnh ngọc đỏ mà nó cầm lấy, mảnh ngọc đỏ toàn thân tản ra tiên khí lượn lờ, toàn thân sáng long lanh, không tỳ vết. Vốn cũng chỉ là nắm lấy vật này nhưng thiếu niên do oán khí ngưng tụ mà thành, không phải người thường, cùng vật có tiên khí là đối nghịch. Nếu tâm trong sáng thì không có sao, ngược lại sẽ bị nguy hiểm, uy lực phát ra càng lớn, nó do dự không dám tiến lên.
Mảnh ngọc đỏ phía trên vẫn còn giữ lại vết máu của thiếu niên, không rơi xuống, chậm chậm hút vào mảnh ngọc và biến mất.
"...... Hừ, ta không chơi nữa, một chút cũng không vui......"
Thiếu niên nói xong câu này, liền chuẩn bị rời đi, nó lần đầu nhìn thấy thế giới sặc sỡ rực rỡ, xem hoa mắt, lòng rất hiếu kỳ, thậm chí muốn đi sờ sờ, muốn đi xem.
Nó bỏ đi lại khiến Liễu Khanh Nhan khổ não, hiện tại Liễu Khanh Nhan thân không thể động, nói cũng không thể, giống như một người chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên rời đi. Mắt nhìn những chiếc lá lửa không ngừng bay xuống từ trên cây, đúng là không biết nên làm gì.
Chỗ này không người đến, một mình nằm trong quan tài, cũng không ai biết được, muốn đi ra ngoài, không biết đợi đến năm nào tháng nào. Nghĩ đến từ nay về sau phải nằm lâu dài ở trong áo quan, Liễu Khanh Nhan không khỏi cảm thấy mờ mịt.
Đỉnh đầu lại xuất hiện một bóng đen, Liễu Khanh Nhan cho rằng thiếu niên kia đã trở lại, khi nhìn rõ bóng dáng người tới không khỏi sững sờ, là một thân thể trong suốt, nói chính xác là một hồn phách từ cái Nhiếp hồn đi ra, chính là xà yêu Huyền Minh.
Huyền Minh mặc dù cũng là cực kỳ muốn gia tăng pháp lực nên đến đây, có thể hắn cũng không phải oán khí, cũng không do lệ khí hình thành, hắn đến chỗ này chính là vì để tu luyện, cho nên khi phong ấn bị phá vỡ lúc ấy hắn liền trốn ở chỗ áo quan, chỗ nguy hiểm nhất thường là chỗ an toàn nhất, quả nhiên, hắn tránh được tai kiếp.
Hắn vốn không muốn hiện thân, Liễu Khanh Nhan chết sống như thế nào, cùng hắn không có bất kỳ quan hệ nào. Bất quá, người này đã hết lòng tuân thủ lời hứa, quả nhiên là dẫn hắn vào Thương Ngô Chi Uyên, hắn cũng không muốn nợ cái gì, dù sao cũng là lợi dụng Liễu Khanh Nhan tới. Vậy coi như đáp lại nhân tình này.
"...... Người kia phong bế tất cả cảm quan của ngươi, có ý là muốn cho ngươi an nghỉ, đợi thời cơ chín muồi lại tới tìm ngươi, nhưng lại là bị thiếu niên kia vô ý làm tỉnh, cũng không biết là phúc hay họa, ngươi tuy là đã tỉnh, thân thể không thể cử động, phải đợi lâu dài như thế, cần phải biết như thế."
"......"
Liễu Khanh Nhan nháy mắt, ý bảo chính mình đã hiểu, cũng không lường trước, cuối cùng giúp mình lại là xà yêu kia. Xem ra, quả nhiên là không phải nông nỗi nhất thời.
Xà yêu kia tuy là hung tàn đến cực điểm, lại là yêu ma ngoại tộc, không thể làm bạn với người, hắn mượn kiếm Minh Lạc Uyên như mượn đao giết người, lợi dụng cái chết để đổi việc đi Thương Ngô Chi Uyên tu hành, Liễu Khanh Nhan giờ đã biết được.
Tuy bị lợi dụng, mặc kệ đã nguy hại đến tánh mạng bản thân, Liễu Khanh Nhan cũng không để ở trong lòng, chỉ là hết sức khó hiểu, chỉ vì muốn cứu lại hồn phách thiếu niên Tiểu Ngư Nhi mà xà yêu trời sinh tính hung tàn bá đạo, cam nguyện làm ra chuyện ti tiện hạ đẳng hạ thấp thân phận như vậy, cả mạng cũng không cần.
Chỉ là một chữ tình, đúng là lợi hại, sống chết không quan tâm, hi sinh cả tánh mạng người khác cũng không sao?
Chỉ là không rõ, khó hiểu, đồng thời, trong nội tâm hiện ra ý niệm không thể tin được...... Thật là như thế sao, không phải là vì chính mình sao?
Liễu Khanh Nhan híp mắt dò xét xà yêu, suy suy đoán mục đích thực sự của xà yêu là như thế nào, chỉ là lắng nghe nói, không có thể hiểu, cũng không có thể phỏng đoán, chỉ có thể đợi tiếp theo sau sẽ như thế nào......
Ngay lúc Liễu Khanh Nhan hoài nghi mục đích của xà yêu, cả Thương Ngô Chi Uyên đột nhiên chấn động, không gian biến đổi, có sấm chớp lập loè, đất rung núi chuyển, cả huyệt động lay động long trời lở đất, dãy núi như bị vật vô hình đánh tan rã, âm thanh gào rú vang lên.
Đồng thời, cây cổ thụ trên đỉnh đầu nhanh chóng héo rũ, những chiếc lá lửa trong nháy từ màu vàng rực đã biến thành màu đen......