"Không được!"
Minh Lạc Uyên lạnh lùng cứng rắn chặn lại, có trời mới biết tên nam tử yêu nghiệt trong miệng còn có thể nhổ ra những thứ gì bất thường.
"Chúng ta đi, không cần để ý tới người này."
Dứt khoát không hề nhìn Lạc Hồng Bụi, miễn cho tâm phiền, Liễu Khanh Nhan tự trấn an bản thân.
Phía dưới, chỗ khu vực ba người bọn họ đứng xác thực là Thương Ngô Chi Uyên, cái cây cổ thụ héo rũ một khắc chống đỡ, tất cả dãy núi bị sụp đổ, Liễu Khanh Nhan nằm trong áo quan rơi xuống cũng không có trực tiếp rơi trên mặt đất, mà là lơ lửng giữa không trung, Minh Lạc Uyên giờ phút này cũng đang đạp không mà đi.
"Mỹ nhân lại chưa nói không gặp ta, ngươi vội vã chạy như vậy làm gì, không phải là ghen ghét lẫn hâm mộ ta cùng người đẹp ân ái, cứng rắn muốn chia rẽ chúng ta?"
Lạc Hồng Bụi giọng nói khàn khàn, giống như có ủy khuất rất lớn.
"Mỹ nhân, ngươi cam lòng để cho ta một mình đơn độc sao?"
Hắn thân thể mềm nhũn, e thẹn dáng người uyển chuyển giống như hóa thành tiểu mỹ nhân.
Đáng tiếc, Liễu Khanh Nhan tính cách lạnh lùng lại không muốn mình bị lừa gạt, trực tiếp nhìn nơi khác, không nhìn tới hắn.
"......"
Minh Lạc Uyên không tự chủ được rùng mình một cái. Thật không biết thiên hạ này lại có người quá tự tin tự kỷ, còn hồ ngôn loạn ngữ đến như vậy.
Trong vòng tay là người mình yêu thương, Minh Lạc Uyên cảm thấy dù là có lâm vào nguy hiểm, kẻ địch cùng hắn giao chiến, nguy cơ trùng trùng, dù long trời lở đất cũng phải bảo đảm người này an toàn là quan trọng nhất, chỉ cần người này tốt, bình an vô sự, thế gian không có gì có thể quấy nhiễu hắn nửa phần.
"Khanh Nhan......"
Liễu Khanh Nhan vừa mới ngẩng đầu, đôi môi lạnh như băng của Minh Lạc Uyên đã dán lên, cái này cũng không phải là hôn môi triền miên, chỉ là phớt qua như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Một cỗ khí tức ấm áp theo môi tràn ra.
Toàn thân không còn thấy cứng ngắc, Liễu Khanh Nhan giật giật thân mình, cảm thấy khí lực đã khôi phục lại, có thể cảm thấy người ôm lấy mình lại càng dùng sức, như muốn đem xương cốt đều bóp nát.
"Buông ra!"
Giọng điệu lạnh lùng, không giống như bất hòa, cũng không phải loại thân mật, ngược lại như người xa lạ, còn hơi chút bài xích.
"...... Ta không buông."
Hắn sẽ không buông tay, khó khăn lắm mới có thể ôm được, hắn sao có thể cứ như vậy buông tay, hắn nếu buông tay thì chờ đợi đến năm nào tháng nào hắn mới lại được ôm người này. Tính tình lạnh lùng, lại kiêu ngạo, làm cho hắn để ý.
"Ta không muốn buông tay."
Giọng của hắn có chút khàn khàn nghẹn ngào, hơi ấm áp trong lồng ngực truyền tới, mang theo chấn động nhè nhẹ.
"Ta vừa buông tay, ngươi sẽ bị thương......"
"Ngươi đem ta trở thành trẻ con sao, huống hồ pháp lực của ta không kém so với ngươi, ngươi nghĩ ta quá mức yếu đuối, Lạc Uyên ngươi khi nào trở nên không quyết đoán như thế, đã phụ lòng người, thật sự làm ta rất thất vọng."
Cánh tay của hắn run rẩy, một đôi mắt ngăm đen như bóng đêm nhìn chăm chú người trong ngực mình.
"Chỉ cần có ngươi, ta liền không quyết đoán, chỉ cần là chuyện của ngươi ta liền so đo nhỏ mọn, nếu là người khác, ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, chẳng quan tâm."
Liễu Khanh Nhan lại là không hề để ý tới, quay đầu nhìn về một bên, lại là đột nhiên hỏi.
"...... những lời ngươi nói là thật?"
Tuy cũng hiểu Minh Lạc Uyên sẽ không nói dối, hôm nay Minh Lạc Uyên nói quá nhiều, nói quá nhiệt tình, đem so với Lạc Uyên lúc trước ít nói, quả là hoàn toàn khác nhau. Minh Lạc Uyên đột nhiên nhiệt tình làm cho Liễu Khanh Nhan không thể tưởng tượng được.
"Ta đối với Khanh Nhan mỗi một chữ mỗi một câu đều là xuất phát từ chân tình, tại sao phải nói dối?"
"Vậy sao ngươi lại chán ghét ta?"
"...... Ta chán ghét ngươi khi nào?"
Không phải sao?
Chẳng lẽ là nhầm lẫn, mỗi lần nghĩ đến đệ tử luôn mang theo oán hận cùng tức giận chống đối với mình, Liễu Khanh Nhan luôn luôn có chút lực bất tòng tâm.
"Như vậy, ở Sơ Vân Quan ngươi vì sao tránh ta, không để những đệ tử khác nói chuyện cùng ta, đối với ta làm như không thấy?"
Còn luôn phát giận, một bộ dạng phẫn nộ ánh mắt rất quỷ dị, Liễu Khanh Nhan thường xuyên tự mình kiểm điểm xem bản thân đã làm sai cái gì khiến đệ tử nổi giận, kết thù gây oán, nhưng mà tìm mãi không ra một lý do hợp lý.
"...... Ngươi quả nhiên là không hiểu, không biết rõ còn cố hỏi?"
"......"
"...... những lời vừa rồi, ta đã rút hết tâm can, mà ngươi còn làm bộ dạng ngây thơ không hiểu, ngươi như vậy, bảo ta làm như thế nào cho phải, bắt ta nên làm sao với ngươi bây giờ? Vì sao ta đã nói rõ ràng rành mạch như vậy mà ngươi còn không hiểu?"
Ta đã nói ta đối với ngươi có tình, còn rất sâu nặng.
"...... Ngươi là nói ngươi...... Yêu thích ta, nhưng ta là...... nam tử mà, hơn nữa ta...... Ta...... Ta còn là sư phụ ngươi?"
Bị một đôi mắt hàn băng phát ra tia lạnh thấu xương nhìn thẳng tắp vào mình, Liễu Khanh Nhan có loại ảo giác ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa nhiệt độ cực nóng, làm cho thân thể Liễu Khanh Nhan rõ ràng bắt đầu nóng lên, trong tâm tưởng cũng xảy ra biến hóa rất nhỏ chưa từng trải qua......
Không thể khống chế, cũng không thể cân nhắc, cũng không có làm chuyện gì sai vậy mà thậm chí có chút không dám đối mặt Minh Lạc Uyên, ngay cả nói chuyện cũng có chút nói lắp không liền câu......
"...... Sẽ không phải là...... nhưng mà ta, ta so với ngươi lớn......"
Liễu Khanh Nhan tìm lý do lung tung, thầm nghĩ trốn tránh sự tâm loạn lòng phiền một đoạn.
Ở chỗ kia Lạc Hồng Bụi tức khí nghiến răng, thằng nhãi này rõ ràng đang ôm mỹ nhân của hắn thân mật. Thân mật thì thôi, lại còn thổ lộ thâm tình, thật sự là hơi quá đáng!!!
Hắn một người to xác sống sờ sờ, còn là một đại mỹ nhân, rõ ràng xem hắn như không tồn tại, không đem hắn để vào mắt!
Hắn căn bản không nghĩ đồ đệ kia một lòng nhào lên người Liễu Khanh Nhan, nhưng hắn đã thấy rõ ràng, hừ, hắn sao lại để cho Minh Lạc Uyên đắc ý mà không đảo loạn.
"So với ta lớn hơn thì thế nào, ngươi so với ta lớn hơn bao nhiêu, chẳng lẽ bởi vì ta nhỏ tuổi hơn ngươi, nên ngươi vì vậy ghét bỏ ta sao?"
"...... hả?"
Không có đạo lý này, chỉ là cảm thấy quái dị làm sao?
"...... Có thể, nhưng ta là nam......"
Minh Lạc Uyên từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn một lần, dường như quan tâm đem Liễu Khanh Nhan quan sát thật lâu đánh giá kỹ càng, vẫn nhìn không ra cái gì bất thường.
"Ta biết ngươi được vài chục năm, không có nhìn lầm......"
"......?"
"Ngươi là nam......"
Cái này xem như trả lời, rõ ràng hắn biết Liễu Khanh Nhan là nam, lại còn như vậy......
"Ngươi cũng đã thấy xà yêu cùng thiếu niên kia đều là nam, đây có gì kỳ quái, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ánh mắt ta có vấn đề, vài chục năm qua đem ngươi trở thành nữ sao? Ta không có cổ quái như vậy, ngươi chính là nam, cái đó và việc ta thích người có gì quan hệ, ta chỉ là thích ngươi mà thôi."
Liễu Khanh Nhan triệt để bị hạ gụt, sao không biết đồ đệ của mình không nói lời dư thừa, vừa nói ra là làm người ta nói không ra lời.
Nhìn thấy Lạc Hồng Bụi vén sợi tóc trên trán, cười tà mị, ba chân bốn cẳng thoát ẩn thoát hiện đi tới.
"Lời này không sai, ta cũng thích nam tử, không có gì quái dị, nam tử còn có ba điều tốt, giống như mỹ nhân ngươi vậy."
"...... Ba điều tốt? Cái đó là gì?"
"Ba cái đó chính là, thành thục, ẩn nhẫn, dễ tiếp cận!"
Lạc Hồng Bụi cười ngốc nghếch, đôi mắt quỷ dị nhìn thẳng vào Liễu Khanh Nhan, thất thần đảo mắt xung quanh. Chỉ đáng tiếc, người nọ không nằm trong lòng ngực của mình...... Bằng không hắn có thể thì thầm bên tai ba cái tốt này như thế nào.
"Mỹ nhân đã hiểu chưa?"
Liễu Khanh Nhan nghe xong vẫn như đi trong sương mù, không hiểu rõ lắm, bất quá cũng không nói gì, chỉ là có chút do dự càng muốn Lạc Uyên buông ra, dù có ngốc cũng hiểu lời nói kia mang theo ý trêu chọc đùa bỡn.
"Mỹ nhân đã không muốn, ngươi không cần cưỡng cầu, chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy sẽ làm mỹ nhân khó chịu, mỹ nhân chính là không thích. Ai da, có thể nói hái dưa non ăn không ngọt, cho dù ngươi ép buộc, dưa kia còn không phải của ngươi......"
Nếu là dưa bị ta hái, vẫn là của ngươi sao?
Hắn bắt chước giảo hoạt như hồ ly, có chủ tâm chỉ trích, nói chút ít lời xuôi tai, khiến Minh Lạc Uyên một phen tâm tư rối loạn.
"Như ngươi vậy rõ ràng là làm người khác khó chịu, mỹ nhân không thích ngươi, ta đây là khuyên bảo sự thực......"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Minh Lạc Uyên quả nhiên là nổi giận, thằng nhãi này quả nhiên là đến phá đám!
Khanh Nhan chưa có tiếp thu, đã làm cho hắn đau đầu, nam tử yêu nghiệt chết tiệt này lại còn không sợ chết xía vào, lúc này bọn họ càng xa cách.
Bên cạnh nói mấy câu, Lạc Hồng Bụi đã bị Minh Lạc Uyên muốn đem giết chết.
"Mỹ nhân, nhìn xem hắn ức hiếp ta, khó nói hắn về sau này cũng sẽ không ức hiếp ngươi, mỹ nhân đã không vui, liền buông bỏ đi, thiên hạ này có nhiều hoa thơm cỏ lạ, tội gì chỉ yêu mến cái loại này, xa thì không nói, ngươi chú ý nhìn trước mặt, không phải có một người sao?"
Hắn đứng thẳng cao vút, dáng người như ngọc, tuấn mỹ dị thường, một bộ trắng như tuyết phong hoa tuấn lãng, thu hút ánh mắt. Vạt áo rộng thùng thình không gió mà bay, mái tóc sau lưng tung bay, vô số cánh hoa hồng nhạt lượn lờ quanh thân.
"...... sao nào?"
Nhưng hắn là nhớ rõ mỹ nhân kiếp trước, thật là thích nam tử tà mị tuấn lãng, bằng không sao có thể bị ác hồ ly câu dẫn bắt mất linh hồn, thế nên hắn đã ngầm hạ quyết tâm rở thành đệ nhất mị nam tử, nhất định mỹ nhân sẽ thần hồn điên đảo.
Nhưng thấy mỹ nhân nhìn chung quanh có hơi chút chần chờ.
"...... Ngươi nói có một người, ở đâu?"
Lạc Hồng Bụi lập tức phát điên, gào lên
"Mỹ nhân! mắt ngươi mở to một chút, ở đây chẳng phải còn có một người nữa sao?!"
"...... nhưng mà, trong này còn có người thứ tư sao......?