Minh Lạc Uyên trong nội tâm cả kinh, phía sau lưng mồ hôi lạnh rơi, hắn rõ ràng không biết phía sau mình khi nào còn đứng một người......
Hắn liếc nhìn bả vai thấy một bàn tay khoát lên trên vai trái, cái tay kia lạnh ngắt, lộ ra cảm giác rét thấu xương, hàn khí như xuyên thấu xương cốt. Người nọ sức mạnh rất lớn, giống như không muốn cho hắn đứng dậy.
Người nọ đứng ở sau lưng nhưng không có một điểm khí tức, trốn ở chỗ tối tăm mà cả Minh Lạc Uyên, Lạc Hồng Bụi và những yêu tinh đều không có phát hiện sự hiện hữu của hắn.
Mà sau lưng đè hắn lại không biết là vật gì, Minh Lạc Uyên trầm tư một lát, chuẩn bị ra một đòn trí mạng. Đúng lúc này, vách tường bên cạnh đột nhiên phát ra từng đợt âm thanh, rồi xuất hiện biến cố không chỉ làm Minh Lạc Uyên ngu ngơ, mà nhóm đang đánh nhau là yêu tinh với Lạc Hồng Bụi đồng thời cũng không thể tưởng tượng nổi. Tất cả mọi ánh mắt chằm chằm nhìn vào chỗ bóng tối, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía sau lưng Minh Lạc Uyên, hình như là nhìn thấy cái gì đáng sợ.
"Trời ạ!!"
Có người kêu lên sợ hãi, bối rối tháo chạy, cũng không để ý những người khác đều muốn thoát đi.
"......"
Minh Lạc Uyên không cần quay đầu lại, đã đoán rằng sau lưng nhất định có cái gì đó đáng sợ, khẳng định cái đó có lai lịch lớn. Mà đột nhiên vách tường mở ra làm cho hắn chấn động, trong nháy mắt Minh Lạc Uyên nhanh chóng phản ứng.
Khi Minh Lạc Uyên phát lực chỗ mở ra trong vách tường lại duỗi ra một cánh tay lực đạo phi thường lớn kéo Minh Lạc Uyên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vào trong.
"Là ta."
Minh Vũ nói rất nhỏ, giống như đang e ngại cái gì.
Minh Lạc Uyên vừa nghe giọng của Minh Vũ cũng không có giãy dụa, mặc cho hắn kéo đi. Hắn cẩn thận ôm chặt Liễu Khanh Nhan trong ngực bảo vệ thật tốt, tránh để đầu va đụng vào vách tường bị thương. Minh Vũ đợi Minh Lạc Uyên hoàn toàn vào trong liền đè xuống nút trên vách tường đóng cơ quan. Vách tường lần nữa phát ra tiếng vang ù ù, cái cửa từ từ đóng kín. Minh Vũ lập tức nhẹ nhàng thở ra, hơi có chút khiếp sợ vẫn còn nhìn về phía cánh cửa. Lúc nãy qua khe hở có một bóng đen rất nhanh xông vào, tốc độ của hắn phi thường nhanh, thấy cửa đá có một đường ke hở nhỏ liền xuyên qua.
Hí!!
Minh Vũ hít vào một ngụm lãnh khí, như là thấy cái gì cực kỳ đáng sợ trong nháy mắt ngốc trệ. Bởi vì vách tường đã đóng, bên trong ánh sáng mười phần yếu ớt, Minh Lạc Uyên nương theo ánh sáng chỉ thấy một hình dáng. Hắn vận dụng pháp lực tập trung vào đôi mắt, muốn nhìn rõ đó chính là gì, nhưng thấy không rõ gương mặt giống như bị che đậy bởi một lớp sương mù. Minh Lạc Uyên kinh hãi, nghĩ đến pháp lực của hắn tại nhân giới cũng coi như cao, lại nhìn không tới cái mặt kia, loáng thoáng trong mắt hắn chỉ thấy một dáng người đứng vững có tóc thật dài, hình như không có mặc quần áo, phía dưới của người kia có một cái đuôi cá cực đại. Trong không khí tản ra mùi máu tươi cùng một mùi hôi thối khó chịu.
Minh Lạc Uyên vận dụng pháp lực cho đôi mắt sắc bén hơn lại phát hiện đằng sau cái đuôi bị xiềng xích khóa, dây xích chạy dài mãi cho đến vách tường đóng chặt.
Minh Lạc Uyên không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là Minh Vũ lúc vô tình xông đến đây đã chạm vào cơ quan đem cái vật thể không rõ này thả ra sao?
Không có cơ hội giải thích, cái quỷ dị gì đó trong nháy mắt tiến đến gần. Minh Vũ đã nhanh phản ứng bắt lấy cánh tay Minh Lạc Uyên liều mạng chạy vào bên trong. Mà Minh Vũ vừa động, cái kia sau lưng cũng động, tiếng nước rơi tí tách vang lên trong đường hầm tạo nên âm thanh vang dội lan xa. Minh Vũ tốc độ rất nhanh, nhưng vật thể quỷ dị theo sát ở phía sau tốc độ càng nhanh hơn.
Trong lồng ngực ôm Liễu Khanh Nhan, cánh tay bị Minh Vũ lôi kéo Minh Lạc Uyên hoàn toàn ở vào thế bị động, lúc này muốn rút kiếm là không có khả năng, Minh Lạc Uyên kéo tay miễn cưỡng có thể phát ra một quyền.
Một quyền xuất ra Minh Lạc Uyên dùng năm phần lực có thừa, nhưng mà như đá chìm đáy biển, vật kia chẳng những không có dao động nửa phần, ngược lại còn làm Minh Lạc Uyên đuối sức. Vật gì đó vươn tay ra hướng thẳng đến ngực Minh Lạc Uyên chộp tới.
Mục tiêu lại là Liễu Khanh Nhan!
Minh Lạc Uyên sao chịu cho thứ này có cơ hội, liên phát ra vài chưởng đánh trả.
Phát ra vài chưởng nhưng vật kia không bị bất kỳ uy hiếp nào. Khi tay của Minh Lạc Uyên duỗi ra hạ xuống một chút đột nhiên xảy ra chuyện rất quỷ dị, cánh tay vây cá màu xanh lam biến hình. Nó dài ra xoay tròn hướng tới gắt gao quấn lấy Liễu Khanh Nhan đang ngủ say.
"Muốn chết!!"
Lạnh lùng hét to một tiếng! Minh Lạc Uyên nhanh chóng giãy khỏi cánh tay trói buộc, một chưởng lại tung ra. Trong khoảnh khắc năm móng tay Minh Lạc Uyên dài ra thành móng vuốt loại sắc bén như của con báo. Bộ móng vuốt màu đen ước chừng dài ba tấc, như vũ khí gắn vào bàn tay tỏa ra hắc khí nguy hiểm.
Xuy......
Không biết cái quỷ dị gì đó từ nơi nào tới, Minh Lạc Uyên dùng bộ móng vuốt đâm vào bộ da cứng ngắc như sắt như đá. Minh Lạc Uyên trong nội tâm nổi lên một cỗ tức giận, liều chết dùng hết sức mạnh hạ đủ thật hung ác, một trảo này đâm xuống làm vật kia bị thương, móng vuốt sắc bén lấy ra một mảnh da. Minh Lạc Uyên có chút sững sờ, nhìn vật trên tay lập tức trong nội tâm mát lạnh.
Đó là một khối như vỏ sò lấp lánh, hơn nữa cái kia còn rất cứng, nói cách khác cho dù hắn hiện tại vận dụng tất cả lực cũng không thể đem thứ này tổn hại nửa phần......
"Minh Vũ đây là vật gì!"
Khó trách người không sợ trời không sợ đất lại có một bộ dạng gặp quỷ. Minh Vũ đang vừa thở vừa tìm lối đi, nói:
"Cái này, ta cũng không rõ......"
Hắn có thể cảm giác được người đứng phía sau nổi giận, nghĩ thầm hắn cũng không cố ý à, bô lô ba la một hồi đem sự tình nói ra.
Nguyên do, Minh Vũ ở bên ngoài cùng với yêu vật đánh qua đánh lại, đã cảm thấy không có hứng thú. Những yêu vật này pháp lực thấp hắn chỉ thu linh hồn bọn họ là xong, nhưng gặp bọn Ma Tà thì không như vậy bởi vì pháp lực chúng cao hơn, pháp lực cũng cường đại hơn.
Mấy người công tử kia cũng lợi hại, hắn có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải là không thể. Minh Vũ cũng không sợ những yêu tinh kia, chỉ làm bộ bị hàng phục. Một là muốn nhìn một chút những con nhện này mang hắn đi làm chuyện gì, hai là hắn muốn biết chuyện gió trăng thế gian này như thế nào. Hắn chỉ biết được chuyện thế gian từ những hồn phách và sách vở, đó cũng chỉ là lời nói suông, hắn muốn đi nhìn thực tế một cái. Mặt khác hắn có tính toán muốn lợi dụng mấy người kia nhốt lại, như vậy đợi xem đại thúc sau khi ra ngoài thấy thiếu hắn sẽ trở lại cứu hắn hay không.
Mấy yêu tinh bắt Minh Vũ cũng làm giống Liễu Khanh Nhan dùng tơ nhện treo hắn lên phía trên cái hồ, bất quá Minh Vũ vận khí tốt hơn nhiều không cần xem đám yêu tinh tắm rửa.
Mấy yêu tinh đối với mùi trong phủ đệ có thể nói là rõ như lòng bàn tay, trong phạm vi thế lực của bọn hắn bất cứ động tĩnh hay thay đổi gì bọn hắn cũng sẽ biết rõ. Khi Minh Lạc Uyên tiến vào vài vị công tử đã biết lại giả bộ như không biết, vì phải đi bắt con mồi nên tạm thời đem Minh Vũ giam giữ.
Minh Vũ xem xét sự tình không đúng, nếu Minh Lạc Uyên cũng bị bắt, ai đi cứu đại thục đây? Tuy hắn rất muốn đại thúc tới cứu hắn, nhưng vẫn nên nhịn xuống buông tha cho cái ý nghĩ này. Hắn một đường đi theo những yêu tinh, đến khúc quanh của lối đi nhỏ trên vách tường hắn phát hiện bên trong là một ít cơ quan. Những sự tình này hắn chưa từng gặp qua nên không khỏi thích thú, hắn chậm rãi nghiên cứu, chạy khắp nơi chạm vào các cơ quan mở chúng ra.
Cứ như thế, mấy cơ quan mở ra không khác biệt nhau lắm, không có cái nào làm hắn hào hứng. Minh Vũ chuẩn bị thu tay lại, không chơi nữa, đột nhiên thấy một cái ở rất sâu lộ ra linh khí, hắn hiếu kỳ mở mắt thật to dán vào trong khe hở xem, nhìn xem bên trong đến tột cùng có cái gì chơi vui ở bên trong không.
Xem xong làm hắn ngu ngơ, không dùng ngôn ngữ nào để diễn tả nội tâm hắn giờ phút này rung động ra sao.
Bên trong thoạt nhìn trống trải nhưng không gian phi thường lớn lại rất sáng so với ban ngày còn muốn sáng hơn.
Có một cái ngọn núi nhỏ sáng lấp lánh như có vô số viên trân châu. Nhưng trân châu đó không phải thứ đáng chú ý, mà là bảo vật hiếm có nhất cũng trân quý nhất trong tam giới. Vật kia là người cá khóc.