Người cá cùng Phạn Ngữ tiến vào trong bụi cỏ, không có đi ra nữa, Liễu Khanh Nhan còn muốn xem, nhìn xem dược kia hiệu quả đến tột cùng như thế nào, đáng tiếc ba người này không để cho Liễu Khanh Nhan có cơ hội, cưỡng chế đưa người mang đi.
Mấy người vừa mới rời đi, trong khoảnh khắc trời đất biến sắc, trên không trung mây giống như bị nhuộm đen như mực, yêu khí bao phủ cả trời xanh.
Hàng Ma trận sụp đổ yêu ma tùy ý tung hoành, kiếp nạn thiên hạ sắp đến.
Lúc này Phạn Ngữ đầu còn chôn ở cổ người cá, tham lam mút lấy hương vị chỉ thuộc về Lan Nhi. Người cá sắc mặt ửng đỏ sự tức giận như nước hóa thành hơi bay mất, dịu dàng ngoan ngoãn dị thường nằm ở dưới thân Phạn Ngữ phối hợp với động tác của hắn.
"Ta còn tưởng rằng chúng ta có thể yên ổn vài ngày, không nghĩ tới......"
Thời khắc phong ma nhanh như vậy đã tới rồi, nạn kiếp là khó tránh, bất quá cái này so với bị nhốt trong trận hình tốt hơn nhiều. Phạn ngữ tự an ủi mình.
Người cá đang cao hứng, toàn thân bị dục hỏa đốt, khó chịu muốn chết. Dược vật bá đạo lợi hại, khi người ăn vào sau đó, dù là bị dính nướt bọt hoặc là mồ hôi người đó tiết ra, song phương đều rơi vào trong bể dục.
Mà Lan Thương cùng Phạn Ngữ hôn nhau hồi lâu người cá khó có thể không bị dục vọng tra tấn lợi hại. Hắn cũng không phải một người cố kỵ, tùy tâm sở dục, trong nội tâm suy nghĩ liền thẳng thắn nói.
"Chết tiệt! Ngươi lề mề còn là nam tử sao, một chút nhiệt tình đều không có, ngươi không phải vì lâu chưa có làm mà bị hỏng chứ."
Phạn Ngữ sắc mặt tối sầm. Hắn đây là lo lắng cho Lan Thương, vậy mà Lan Thương hoàn toàn không để bụng.
Hắn nhìn gương mặt tuyệt mỹ nhiễm lên sắc hồng nhàn nhạt, diễm lệ vô cùng, nhịn không được tới gần hôn một chút, lại phát hiện Lan Nhi nhà hắn có chút thẹn thùng. Hắn biết rõ Lan Nhi nhà hắn đây là thẹn thùng, trong nội tâm hắn một cỗ trìu mến nâng lên cao. Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muốn nói
" Lan Thương, ta yêu ngươi......"
Đương nhiên lời này là dằn xuống đáy lòng vì khi hắn há miệng định nói, bộ dáng hung hãn của Lan Thương làm lời nói trực tiếp bị nát trong bụng.
"Phạn Ngữ?! Ngươi chỗ đó không phải thật sự hỏng chứ?"
Là hắn biết người này không bao giờ nói ra lời gì hữu ích, vĩnh viễn không trông cậy vào hắn có thể nói ra lời chân tình gì. Phạn Ngữ cũng không nói nữa, vùi đầu đi chứng minh hắn không hỏng.
Mấy người Liễu Khanh Nhan xuống núi xong, đi không lâu liền gặp một trấn nhỏ, cái trấn nhỏ tên rất đặc biệt, gọi là Hàng Ma Trận. Bốn người vào trấn đầu tiên là ăn vài thứ, sau đó tìm chỗ ở, mấy ngày mệt nhọc bôn ba, đã mệt muốn chết rồi, nhu cầu cấp bách là cần nghỉ ngơi.
Thời điểm chia phòng xảy ra vấn đề. Bốn người hẳn là ở bốn cái phòng, nhưng họ chỉ cần ba phòng, không phải họ không có tiền mà lời này là do Liễu Khanh Nhan nói ra.
Liễu Khanh Nhan đã chứng kiến người cá và Phạn Ngữ thì cực kỳ ngưỡng mộ tuy nhiên biểu hiện ra giống như không quan tâm. Trong lòng của Liễu Khanh Nhan trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn nghĩ đến đồ đệ Minh Lạc Uyên của mình thích người khác, nghĩ tới Minh Lạc Uyên rời đi, không còn thời thời khắc khắc quấn quanh mình, ánh mắt và sự quan tâm đặt vào người khác, đã cảm thấy vạn phần không thoải mái.
Lúc xuống núi, lần đầu tiên Liễu Khanh Nhan phát hiện có rất nhiều thiếu nữ hoặc là nam tử hơi ngượng ngùng âm thầm theo dõi Lạc Uyên, trong nội tâm càng thêm không chịu nổi. Có lẽ trước kia không có đặc biệt để ý, hôm nay để ý, Liễu Khanh Nhan lại phát hiện không biết có bao nhiêu người âm thầm muốn cướp đoạt Lạc Uyên.
"Vì cái gì, hết lần này tới lần khác chỉ có hắn có thể ở cùng ngươi, ta không được sao? Không được, đại thúc thật bất công, rõ ràng ta mới là nhỏ nhất, đại thúc cũng không quan tâm ta."
Minh Vũ ở một bên bĩu môi, làm nũng cùng Liễu Khanh Nhan, còn quăng cho Minh Lạc Uyên ánh mắt sắc bén.
"Mỹ nhân, ngươi làm như thế là nuôi hổ dữ, tiểu tử kia chính là tâm thuật bất chánh, chớ để hắn lừa."
Minh Lạc Uyên sau khi hóa ma đã thay đổi lớn, nếu không phải ánh mắt quyến luyến chân thành tha thiết không thay đổi, ngay cả Liễu Khanh Nhan cũng hoài nghi thân phận Minh Lạc Uyên.
Một thân khí tức màu đen quanh quẩn, tóc đen con ngươi đen, gương mặt tà khí mười phần, khó tránh khỏi làm cho người ta có chỗ nghi kỵ.
Bất quá, Liễu Khanh Nhan tâm ý đã quyết, không quản thái độ Minh Vũ và Lạc Hồng Bụi như thế nào, thanh toán tiền xong liền kêu người nấu nước tắm rửa một phen.
Minh Lạc Uyên từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện, bất quá là mọi người nhìn ra được, tâm tình của hắn là sung sướng.
"Tiểu nhân kia! Khẳng định là dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp đại thúc, đại thúc mới có thể khuất phục hắn!"
Minh Vũ tức giận bất bình, quyết định không ngủ buổi tối đi rình coi, xem Minh Lạc Uyên đến tột cùng làm cái gì...... Đợi đã, một cái phòng, một giường lớn, nói cách khác...... Hắn hiện tại ở nhân gian cũng một thời gian, cũng chứng kiến không ít sự tình, không còn ngây thơ như lúc trước. Tuy nhiên ở trước mặt Liễu Khanh Nhan vẫn là lộ vẻ ngây thơ, nhưng thất tình lục dục đã biết. Hắn biết trong tình yêu không chỉ nam và nữ, nam và nam cũng có thể. Liễu Khanh Nhan bảo là muốn cùng Minh Lạc Uyên ngủ chung một chỗ, khó trách Minh Vũ hiểu sai.
Hắn chỉ là do oán khí tam giới sinh ra, lệ khí biến thành. Khi Liễu Khanh Nhan tác động trận hình hắn mới thoát ra, hơn nữa Liễu Khanh Nhan là người đầu tiên hắn nhìn thấy, cũng là người không có tà niệm. Mới đầu, hắn cũng chỉ nghĩ ở bên Liễu Khanh Nhan, nói trắng ra là vì tự bảo vệ mình, hắn không quen thuộc thế giới này, sợ bị ức hiếp, có thể nói là lợi dụng Liễu Khanh Nhan. Nhưng dần dần ở chung đã cảm thấy có chút biến hóa, hắn vì Liễu Khanh Nhan mỉm cười mà mỉm cười, Liễu Khanh Nhan nhíu mày mà phiền não, Liễu Khanh Nhan nguy hiểm cảm giác lo lắng sâu sắc. Hắn nghĩ có thể là bởi vì cùng một chỗ lâu, chỉ là quan tâm mà thôi.
Dần dà hắn liền phát hiện không đúng, Minh Lạc Uyên bị thương, Lạc Hồng Bụi bị thương hắn sao lại không lo lắng, ngược lại cảm thấy hai người kia bị thương là đương nhiên, trong nội tâm còn cảm giác âm thầm sảng khoái không thôi......
Khi chứng kiến Minh Lạc Uyên nắm tay, ôm lấy Liễu Khanh Nhan, hắn đã cảm thấy mười phần không thoải mái, toàn thân như là có tiểu trùng cắn hắn.
Hắn muốn kéo tay hai người kia ra, cảm thấy chướng mắt cực kỳ, cảm giác vị trí kia phải là mình mới đúng. Còn có ánh mắt Minh Lạc Uyên như muốn làm chuyện xấu, hắn cảm giác người này đối với đại thúc không an toàn, một bộ dáng rất tà ác......
Đại thúc hẳn là nên nắm tay của hắn, nhìn hắn mới đúng. Hắn âm thầm thề, lần sau hắn nhất định đoạt lấy, tuyệt đối không cho Minh Lạc Uyên tiểu nhân thực hiện được âm mưu thâm hiểm!
Khi xuống núi, trước tiên hắn liền dùng Phân Thân Vô Thuật, đi tìm sách nói về quan hệ nam nữ hoặc là nam nam, rất nhanh đã biết hắn là loại bệnh trạng nào.
Theo trong sách nói về các mối quan hệ xã hội, nguyên do hắn đối với đại thúc chính là vừa thấy đã yêu như trong truyền thuyết, lại là cảnh giới cao nhất. Tuy thật sự không hiểu vì sao như thế, bất quá biết được mình thích đại thúc, trong nội tâm có mấy phần tung tăng như chim sẻ.
Tâm tư ý nghĩ thông suốt, cho nên nghi hoặc thì một trận trăm thông, hắn cũng không còn cái gì có thể phỏng chừng, hình thức hành vi càng phóng đãng, quyết định chú ý liền không thay đổi.
Ngược lại Lạc Hồng Bụi thấy thái độ chấp nhất của Liễu Khanh Nhan thì trầm mặc không nói, cũng không ngỗ nghịch Liễu Khanh Nhan, nói là mệt nhọc liền rầu rĩ không vui trở về phòng. Hắn nhìn ra được trong ba người, duy chỉ có hắn không biết nịnh nọt cho Liễu Khanh Nhan vui. Hắn tập trung tinh thần muốn đi nịnh nọt, liền bỏ lỡ Liễu Khanh Nhan hành động quỷ dị.
Khi tiểu nhị mang nước tới, Liễu Khanh Nhan tắm xong liền gọi người mang thêm nước nóng, gọi Minh Lạc Uyên đến tắm rửa.
Minh Lạc Uyên có chút sững sờ, nhìn Liễu Khanh Nhan vẫn ngồi ở trong phòng có chút do dự. Phòng trọ không có bình phong, cũng chỉ có một giường lớn, một bàn, bốn cái chiếc ghế, thùng nước đặt ở trong phòng, mà Liễu Khanh Nhan vẫn ngồi uống trà không đi ra ngoài.
"...... À, Khanh... Khanh Nhan cũng không tránh sao?"
Chẳng biết tại sao, Khanh Nhan hôm nay ánh mắt sáng quắc, quỷ dị khác thường, trong lòng hắn có chút sởn tóc gáy, cảm giác kinh hãi. Minh Lạc Uyên tranh thủ thời gian bỏ qua cái cảm giác kỳ quái này.
Chợt nghe Liễu Khanh Nhan không cao hứng nói
"Có việc gì, ta và ngươi đều là nam tử, chẳng lẽ không cho ta xem ngươi, hay là ngươi không thích ta, không cho ta xem ngươi?"