Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

chương 9-2: đường về – 2 –

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Dật đang phóng hỏa khắp nơi trên người Thẩm Trác Hi, đùa giỡn thân thể mẫn cảm của y, chọc y khóc không ra nước mắt, kiềm nén rên rỉ, ngay cả mở miệng cầu xin tha cũng làm không được. Máy bay đột nhiên lắc lư mạnh, lúc đầu An Dật cũng không để ý lắm, tiếp tục nắm thứ nóng rực của Thẩm Trác Hi, ngón cái thỉnh thoảng lại lướt qua phần đỉnh mẫn cảm, làm Thẩm Trác Hi run rẩy không ngừng, thú vị nhìn chất lỏng trong suốt từng chút một từ đỉnh tràn ra, xấu xa dùng ngón tay chặn phần miệng lại, khiến Thẩm Trác Hi khó chịu đến co cụm lại, không ngừng cầu khẩn hắn buông ra.

Mãi đến khi máy bay lắc lư ngày càng kịch liệt, An Dật nghĩ tới cái gì, kéo thảm lông bên cạnh qua, phủ lên người Thẩm Trác Hi. Thẩm Trác Hi với việc An Dật đột nhiên rời đi, đôi mắt mơ màng ướt át mở ra nhìn An Dật, không biết vì sao bỗng nhiên hắn lại dừng tay, tình dục đã bị khơi mào, thân thể hư không đang kêu gào càng nhiều, dục vọng chất chứa chờ phát động cũng cấp bách đợi an ủi.

Đầu óc đặc sệt còn đang tự hỏi, đèn trong khoang máy bay đã sáng lên, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới. Cúi người nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, máy bay gặp luồng không khí mạnh, sẽ rất xóc nảy, xin ngài thắt chặt dây an toàn, tạm thời không nên đi lại”. Vừa nói vừa giúp An Dật thắt dây an toàn.

Thấy Thẩm Trác Hi lại hoàn toàn không có phản ứng với bên ngoài, cô tiếp viên kia muốn đi qua giúp y thắt dây an toàn, An Dật mỉm cười ngăn lại, “Để tôi”. Nghiêng người qua, đưa tay vào bên trong thảm lông, lại không phải đi giúp y thắt dây an toàn, bởi vì hắn vốn không tháo ra, thắt thật chặt ấy chứ, An Dật xấu xa lần mò trên người Thẩm Trác Hi một hồi, khiến cho Thẩm Trác Hi run rẩy cuộn mình, muốn tránh thứ kích thích giày vò người ta này lại, đáng tiếc không được như ý, ngược lại bị An Dật nhẫn tâm gảy lên phân thân đứng thẳng của y.

“Vị tiên sinh này thân thể không thoải mái sao?” Cô tiếp viên hàng không thấy Thẩm Trác Hi sắc mặt ửng hồng, đầu đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng nhìn cô, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, giống như không nhìn thấy cô vậy. Bất quá quỷ tha ma bắt, người đàn ông này thật là gợi cảm, cô tiếp viên hàng không trong lòng thầm than, nhưng trên mặt trước sau vẫn duy trì vẻ tươi cười, người có thể ngồi trên chiếc máy bay này, cũng không phải loại cô có thể đắc tội cùng vọng tưởng.

“A, không sao, anh ấy mắc chứng sợ độ cao, cho nên ngồi máy bay có hơi sợ hãi”.

“Có cần tôi giúp ngài gọi bác sĩ tới không?”

“Không cần đâu”. An Dật mỉm cười đuổi cô.

“Nếu như ngài có cần gì, xin cứ gọi tôi, nguyện vì ngài phục vụ”. Biết điều mà đi ra.

Máy bay dần dần ổn định, hẳn là đã băng qua luồng không khí kia rồi, An Dật lại giống như quên Thẩm Trác Hi đang bị khiêu khích dục hỏa đốt người, hoàn toàn không để ý tới người bị hành hạ dục tiên dục tử, mở đèn bắt đầu đọc tạp chí.

Đợi thật lâu không được An Dật an ủi, Thẩm Trác Hi khó nhịn kẹp chặt hai chân cọ sát vào nhau để xoa dịu tình dục trong thân thể, đáng tiếc chính là, này hoàn toàn là lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ làm dục vọng càng đốt càng mạnh, khiến y từ mặt xuống cổ đều là màu phấn hồng.

“An Dật…” Không biết có phải bị An Dật dạy dỗ quá tốt hay không, rõ ràng chỉ cần tự mình động thủ là có thể làm dịu đi tình trạng khó chịu hiện tại, Thẩm Trác Hi lại nắm chặt thảm lông không chạm vào thân thể của chính mình, thành thật cầu cứu tên đầu sỏ gây tội An Dật.

Khàn khàn muốn khóc cầu khẩn, cuối cùng đổi lại được An Dật chú ý, hạ tay vịn giữa hai người xuống, chỉnh thấp ghế ngồi, cởi dây an toàn trên người ra, nghiêng người ôm lấy kẻ đáng thương đang bị dục vọng giày vò đến sắp phát điên.

Sau lưng dán sát vào lồng ngực ấm áp của An Dật, Thẩm Trác Hi bất giác cọ cọ hắn, An Dật bị động tác làm nũng này của y chọc cho tâm tình khoái trá, kéo thảm lông qua phủ lên hai người, ở phía dưới thảm lông, lần mò cởi quần y, nắm lấy vật nhỏ đáng thương bị bỏ mặc đã lâu.

“Ưm…” Thẩm Trác Hi phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, động thân, đưa phân thân hướng lên tay An Dật, phía trước thì thỏa mãn rồi, phía sau lại vẫn hư không, ngứa ngáy muốn được An Dật đến lấp vào, tiểu huyệt bị thể dịch chảy xuống làm ướt át, giống như cái miệng nhỏ nhắn đói khát đóng mở, đi cọ xát phía dưới An Dật.

“Muốn như vậy?” Thẩm Trác Hi tư thái mời gọi như thế, An Dật tự nhiên sẽ không buông tha, tay vòng ra phía sau y, đâm vào, An Dật “Sách” một tiếng, “Đã ẩm ướt rồi hả”.

Xoay xoay mị thịt trong thông đạo, rút ra một chút lại đưa vào, lặp đi lặp lại giày vò, Thẩm Trác Hi theo động tác An Dật nhẹ giọng nức nở rên rỉ, nghẹn ngào khóc không thành tiếng, giống như con vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Tràng bích bất giác co rút lại, động tác lấy lòng này mỗi lúc Thẩm Trác Hi thanh tỉnh sẽ vô hạn chán ghét khối thân thể dâm đãng lại không nghe lời này của mình, y không muốn làm cho An Dật cảm thấy y đói khát đến mức muốn cho đàn ông thượng y như thế, trước khi gặp An Dật y cho tới bây giờ cũng không thích đàn ông, y chỉ thích An Dật mà thôi. Thế nhưng thân thể lại không nghe lời mà rời bỏ ý chí của y, chỉ cần bị An Dật đụng tới, sẽ trở nên nóng bỏng, giống như một gái điếm hạ tiện quấn lấy An Dật cầu hoan.

An Dật ôm y từ phía sau, nhìn thấy trên mặt Thẩm Trác Hi hiện lên biểu tình giống như chán ghét, ngừng động tác trên tay, tưởng là mình ức hiếp y đến quá mức rồi. “Làm sao vậy? Ghét em làm như vậy sao?”

Đương nhiên là không, y rất thích, chán ghét vốn là chính y, Thẩm Trác Hi vùi mặt xuống, không lên tiếng.

Hình như thật sự đùa quá đáng rồi? An Dật kéo người vùi mặt giống đà điểu kia ôm vào lòng, môi hôn lên sau gáy y nói, “Lần sau sẽ không vậy nữa, là em không đúng, đừng nóng giận”.

Di? An Dật tại sao đột nhiên xin lỗi, không hiểu quay đầu nhìn An Dật, nhưng lại bởi vì thân thể cọ xát, khẽ “hừ” một tiếng.

“Nếu ghét, nói cho em biết, em sẽ không làm nữa”. Hôn hôn đôi môi khẽ hé ra trước mắt, ngô, lần sau hắn thật không biết đối mặt với Thẩm Trác Hi khiến người thương yêu như vậy, có thể lại ức hiếp y lần nữa hay không.

Rốt cuộc rõ ràng ý trong lời nói An Dật, Thẩm Trác Hi không được tự nhiên mà quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Không chán ghét…Anh chỉ là chán ghét chính mình”. An Dật cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì quá phận (???), nhiều lắm là ở trên giường chọc cho y xấu hổ mà thôi.

“Tại sao?” An Dật lần đầu tiên biết Thẩm Trác Hi cư nhiên chán ghét chính mình, hôn một cái lên phần sau cổ lộ bên ngoài của y, trên tay không hề như mới vừa rồi giống nhau lăn qua lăn lại hắn, chỉ là động tác chậm rãi, không kích thích quá lớn, Thẩm Trác Hi lại thoải mái không ngừng “hanh hanh”.

“Em…Em… không cảm thấy là…Anh” Thẩm Trác Hi xấu hổ nói đứt quãng không nên lời, “Thích bị đàn ông ôm” Nghi vấn trong lòng cuối cùng đã hỏi ra, lời nói tiếp theo đã trôi chảy thêm một chút, “Còn rất hưởng thụ, thật kỳ quái?”

An Dật chớp chớp mắt, lần đầu tiên cảm giác được cái đầu thông minh của hắn có phần không đủ dùng, “Ý của anh là, anh muốn ôm em?” An Dật thử hỏi, hẳn là ý này chăng, lần đầu tiên Thẩm Trác Hi quả thật muốn ôm hắn, nhưng lúc đó An Dật căn bản không thích Thẩm Trác Hi, sao có thể đồng ý, nhưng bây giờ, An Dật nghĩ lại, hình như luôn luôn là hắn ôm Thẩm Trác Hi, y muốn cũng không kỳ quái, hắn cũng không quá để ý bị y ôm một lần là được.

“Không phải, không phải, anh không có ý này”. Thẩm Trác Hi vội vàng giải thích, “Anh là nói, em thật sự không cảm thấy anh rất phạm tiện sao?”

“Cùng người mình thích kết hợp sao lại tiện?” An Dật kỳ quái hỏi, “Hay là anh trao đổi nhẫn với em vốn là đùa giỡn?” Nhíu nhíu mày.

“Không phải!”

“Vậy anh cảm thấy tôi như là kẻ nhàm chán đến độ cùng người đàn ông mình không thích triền miên trên giường thậm chí sống chung rồi cầu hôn?” An Dật thật sự tức giận rồi, “Anh từ đầu tới cuối cũng không tin tưởng tôi thích anh”.

“Anh…” Không có, hai chữ này lại không nói ra được, bởi vì y thật sự vẫn cho là như vậy.

“Câm miệng, trong lòng anh đã không tin, vậy dùng thân thể nhớ kỹ là được”. Xoay người đè lên Thẩm Trác Hi, trực tiếp xông vào cấm địa phía sau, cho dù vừa rồi làm đủ tiền hí khuếch trương, sự xâm lấn dã man này cũng khiến y kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt răng, chờ bão táp sắp đến.

Tung hoành bừa bãi hoàn toàn không quan tâm cảm thụ của người dưới thân, không cho y thời gian thích ứng, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, hắn quả thực không thể tin nổi, hắn ôn nhu đối đãi như thế, cư nhiên vẫn tưởng rằng hắn đang đùa giỡn y, thật sự là châm chọc lớn nhất đối với hắn.

Bị người phía sau thô bạo đẩy vào ghế, sinh đau, lại muốn cười, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng An Dật tức giận, thì ra hắn tức giận là như thế này, có tức giận chứng tỏ hắn thật sự thích mình, cười thầm mình quả nhiên phạm tiện, An Dật ôn nhu đối đãi với y, y không tin, đánh y ngược lại hài lòng. Gian nan di chuyển tay trái đến bên miệng, hôn lên chiếc nhẫn đeo trên tay, đau đớn phía sau cho y cảm giác chân thật, An Dật không là hư ảo, không phải ảo giác trong giấc mộng nào đó. Nâng cao thân thể, tách mở hai chân, để An Dật tiến vào càng sâu, vươn tay ôm người phía sau, hoàn toàn quên thân ở nơi nào, cũng không chút băn khoăn rên rỉ lấy lòng.

Đến khi An Dật đâm thật mạnh một cú vào chỗ sâu trong y đạt tới cao trào, cao nhiệt bắn về phía trong thân thể cũng kích thích y đạt tới cao trào, cơn giận của An Dật cũng tiêu tan không sai biệt lắm rồi, nhìn tiểu huyệt dưới thân bị hắn giày vò thê thảm, cùng giữa thắt lưng bị hắn dùng lực cầm niết một mảng đỏ. Thở dài an ủi, khi nào dễ dàng tức giận như vậy chứ, đây là làm cái gì hả.

Ngả lên vị trí của mình, tự hỏi rốt cuộc là sai chỗ nào, làm người này cho rằng hắn đang đùa giỡn y, góc áo bị người giựt giựt, chuyển mắt nhìn lại, ai đó đang đáng thương hề hề kéo góc áo hắn, thấy hắn nhìn y, lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Nếu như còn chưa nguôi giận, lại làm lần nữa đi, đừng nóng giận nữa”.

Người này thật sự là không biết phải nói gì với y, vậy vừa rồi bị thô bạo đối đãi rốt cuộc là ai a, quay qua ôm người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật muốn một miếng cắn chết anh”.

Thẩm Trác Hi rụt rụt cổ, thật sự chọc hắn tức giận rồi, ai, thấy An Dật tức giận không vui chút nào, cọ cọ hắn.

“Lại còn lộn xộn”. Trừng mắt, “Nói vài câu dễ nghe để tôi bớt giận”.

“Ừ, anh thích em”.

“Gì nữa?”

“Anh tin em cũng thích anh”.

“Vậy sao? Không phải đùa giỡn anh sao?” An Dật tức giận nói.

“Không phải, không phải, anh thật sự tin tưởng”. Đầy mặt lấy lòng.

Hừ một tiếng, lật người kia lại, kiểm tra phía sau có bị thương hay không, Thẩm Trác Hi rụt lui, một bàn tay phát xuống, “Bây giờ biết thẹn thùng rồi, mới rồi là ai ra sức mời gọi”.

Thẩm Trác Hi đỏ mặt, không cách nào trả lời, nghe được phía sau An Dật rốt cuộc bật cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio