Trước mắt Hướng Nam là một người con trai vóc người cao gầy. Tuổi gã xấp xỉ Cao Hách, tướng mạo tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ mạnh mẽ, phi thường khiến người khác chú ý.
Gã thấy Hướng Nam từng bước lui về sau có ý muốn chạy, khóe miệng cong lên cười lạnh, nói: “Nếu anh dám chạy tôi lập tức bắt anh vào gặp bác Hướng.”
“Cậu nói….”
Gã hếch cằm: “Ông ấy thấy hai người chúng ta rồi nhớ lại cảnh tối hôm đó, liệu có đứt mạch máu ngay tại chỗ không a?”
“Không được, cậu không được nói!
‘Cảnh tối hôm đó’ trong lời gã là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong đời Hướng Nam. Hướng Nam vẫn luôn hiền lành nay thống khổ mang theo tức giận che tai rống to về phía tên con trai kia.
Đe dọa rất có tác dụng, y đã không còn dũng khí để chạy trốn.
Ánh mắt người đi trên hành lang dừng lại trên người hai người, mọi người không biết nguyên nhân sự việc bắt đầu nho nhỏ thì thầm. Hướng Nam kích động, cả người y đều phát run, mang theo tiếng nức nở, y cầu xin người nọ: “Vì sao cậu phải như vậy? Thứ tình cảm này là tội lỗi a! Ba tôi hiện nằm ở trong đó là do bị cậu chọc giận, cậu còn muốn làm trò gì nữa. Mạc Dương, cậu không thể coi như trước nay chưa từng biết tôi, cậu không thể buông tha cho tôi sao?”
Thấy Hướng Nam như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn Hướng Nam của người nọ trở nên dịu dàng hơn.
Gã đến gần bên Hướng Nam, vươn tay nâng mặt y lên, Hướng Nam tức giận quay mặt đi. Gã giật tay, Hướng Nam liền rơi vào trong lòng gã, áp sát tấm ngực gã. Hướng Nam kinh hoàng, người xem càng ngày càng nhiều.
Mọi người đều nhìn ra.
Quan hệ của hai người có vẻ không bình thường.
Ánh mắt của mọi người nhìn Hướng Nam mang theo tia chán ghét, châm chọc, đánh giá, hiếu kỳ cùng suy nghĩ, thế nhưng không ai có ý tới giúp y.
Hướng Nam bị những ánh mắt không chút thiện ý này đâm thẳng vào tim đến đau đớn, thế nhưng y không dám làm loạn. Y sợ, sợ gây rối ở đây sẽ lôi kéo mẹ mình đang trong phòng bệnh bên kia đi ra.
Hướng Nam rất muốn rời đi, hy vọng có thể nhanh chóng rời đi.
Y giãy dụa khẩn cầu: “Cậu buông ra.”
“Không được.”
Mạc Dương thấp giọng nói, mỉm cười.
Trời biết.
Từ sau khi bác Hướng bị chọc tức ngất đi, đại thúc mà gã bận lòng nhất không thấy đâu.
Gã vẫn luôn cho người đi theo người nhà họ Hướng, thế nhưng ngay cả khi bác Hướng chuyển đến bệnh viện to thế này, Hướng Nam cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh họ.
Trong khoảng thời gian này, gã chờ mong tin tức đến muốn phát điên.
Ngẫm lại gã hôm nay tâm huyết dâng trào đích thân đến đây một chuyển quả là không sai, không ngờ Hường Nam lập tức để gã bắt được.
“Anh biết không? Khoảng thời gian này tôi tìm anh rất khổ đó.”
Oán giận, Mạc Dương không chút kiêng kỵ ánh mắt của những người xung quanh mà nghiêng đầu định hôn lên môi Hướng Nam, Hướng Nam quay đầu liều mạng trốn tránh. Gã có chút không kiên nhẫn, mạnh tay nắm lấy cằm Hướng Nam ép Hướng Nam quay mặt lại nhìn mình.
Không đế ý việc Hướng Nam bị đau, cánh môi mỏng của gã vừa định chạm vào môi Hướng Nam, đột nhiên…
“Tôi nói…” Từ phía sau Mạc Dương truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cậu định làm gì người của tôi vậy?”
Mạc Dương nghe thấy liền dừng lại động tác.
Gã quay đầu, nhìn thấy người sau lưng, trán liền nhăn lại.
Người nay, Mạc Dương nhớ đã từng gặp ở đâu đó.
Người nói chính là Cao Hách. Hắn đợi mãi không thấy Hướng Nam quay lại, có người mang thuốc đến nói thấy Hướng Nam ở khu nằm viện, Cao Hách nhớ tới cuộc điện thoại Hướng Nam nhận được lúc trước liền đứng dậy đi.
Không ngờ, vừa đến nơi hắn liền nghe thấy tiếng Hướng Nam đại thúc gào lên.
Không rõ tình hình, nên hắn vẫn đứng một bên xem kịch.
Mãi tới lúc này, hắn mới lên tiếng.
Hai đại suất ca vì một đại thúc mà ở trong bệnh viện giằng co, tâm tình của người xung quanh dường như bị kích thích, càng ồn ào thảo luận.
Hướng Nam nhân lúc lực chú ý của Mạc Dương bị rời đi mà giật tay ra.
Mạc Dương cũng không vội nắm tay Hướng Nam lại. Gã xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp híp dài mang theo ý ngờ vực lướt qua hai người bên cạnh.
“Người của cậu?”
Cao Hách đối với đại thúc mà nói là cứu tinh.
Trên mặt hắn không có biểu tình thừa thãi nào, không quan tâm đến Mạc Dương, Cao Hách vươn cánh tay trái không bị thương về phía Hướng Nam.
Hướng Nam sợ hãi lách qua Mạc Dương đi đến nắm lấy tay Cao Hách. Một động tác này khiến trong mắt Mạc Dương trong chớp mắt hiện lên một tầng băng lạnh.
Mạc Dương chỉ vào Cao Hách nhìn chằm chằm Hướng Nam: “Tôi không thể, cậu ta thì có thể sao?”
Hướng Nam hoảng sợ nhìn gã, y biết Mạc Dương đã hiểu lầm rồi.
“Không phải như thế…..”
Hướng Nam nắm lấy tay Cao Hách chặt thêm một chút.
Y rất căng thẳng, y sợ Mạc Dương trẻ tuổi khí thịch sẽ xông qua động thủ với Cao Hách. Y muốn giải thích, muốn giải thích rõ ‘người của tôi’ Cao Hách vừa nói là chỉ người hầu, không ngờ Cao Hách nhéo nhéo tay Hướng Nam cũng không cho y cơ hội mở miệng, nói: “Bụng đói, đi thôi.”
“A?”
Hướng Nam không biết làm thế nào.
Cao Hách căn bản đem Mạc Dương đang tức giận đặt trong mắt, mắt chớp chớp, giận dỗi với Hướng Nam: “Chúng ta ngay cả bữa sáng còn chưa ăn nha.”
Đích xác.
Sự việc kéo dài từ buổi sáng, giờ đã là chiều rồi.
Hướng Nam vội vã gật đầu trấn an: “Khi về tôi sẽ lập tức nấu cho cậu ăn,”
Thái độ dịu dàng của Hướng Nam đối với Cao Hách lọt vào trong mắt Mạc Dương, sắc mặt gã càng trở nên lạnh lẽo.
Hướng Nam đột nhiên nhớ ra, nhỏ giọng nói với Cao Hách: “Thuốc của cậu…”
“Lấy rồi.”
Hướng Nam mím mím môi, liếc về phía Mạc Dương. Y lo lắng vươn đầu nhìn về phía phòng bệnh, cuối cùng, hạ mắt theo sắt Cao Hách, đi.
Rất ngoài ý muốn, Mạc Dương không có cản bọn họ. Gã nhìn hai người rời đi, trong lòng lửa nóng hừng hực thiêu đốt.
Hắn nhớ ra rồi, đó là Tam thiếu gia nhà họ Cao, là bạn của Ngụy Thiếu Kiệt.
“Cao Hách sao…” Gã gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Hách, hất cằm: “Chúng ta đi!”
QQ: Chương này ngắn Ngắn bằng nửa chương trước Chương sau còn ngắn nữa =))
Nói chung chương truyện của bộ này dao động từ – chữ/chương (tính theo nguyên tác) nên hiện tại làm thì nhẹ nhàng lắm nhưng chờ đến mấy chương , thì kiểu gì cũng cả tuần chả được chương nào cho mà xem =))