Cả căn phòng mị, Hướng Nam bị thứ khoái cảm nóng bỏng khó chống lại ấy nuốt chửng.
Thở dốc, cầu xin, thậm chí còn vì không chịu nổi mà khẽ nức nở.
Sau đó y hoàn toán mất đi ý thức.
Ba người kia muốn làm gì, y để mặc cho bọn họ làm.
Tâm trí đã bị tê liệt, y chỉ đơn giản phản ứng lại theo bản năng, nhưng cũng không còn mấy sức lực.
Cùng ba người kia dây dưa một hồi này, Hướng Nam hôn mê trên giường hai ngày hai đêm.
Cao Hạo không thu xếp được thời gian qua thăm cho người đưa tới rất nhiều thuốc bổ.
Mạc Dương cứ rảnh là lại chạy tới xem Hướng Nam đã tỉnh lại hay chưa.
Trình Nam xin nghỉ ở nhà, không rời y nửa bước.
Sảnh Dực và hai đứa nhỏ không biết Hướng Nam không khỏe chỗ nào, mấy lần định vào phòng thăm đều bị Trình Nam chặn ngoài cửa. Trình Nam kỳ lạ như vậy, Sảnh Dực cãi nhau với cậu không dưới bảy tám lần. Có hai lần, nếu không phải Mạc Dương tới đúng lúc, Sảnh Dực thiếu chút đã om sòm động chân động tay với Trình Nam.
Ngày thứ ba lúc Hướng Nam tỉnh lại, ba người kia vừa hay đều ở cạnh y.
Mạc Dương ngồi bên giường nhẹ giọng dịu dàng, hỏi y có khó chịu ở đâu không. Hướng Nam lướt mắt qua ba người họ, không lên tiếng mà chật vật xoay người, vùi mặt vào trong chăn.
Mọi người thấy y như vậy thì nhìn nhau. Cao Hạo kêu Mạc Dương nhường chỗ, ngồi lên giường, đưa tay chạm vào chỗ tỏa ra hơi ấm trong ổ chăn, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn chùm qua đầu Hướng Nam, dịu giọng: “Hướng Nam?”
“… Ra ngoài.”
Ngay cả dây thanh đới của Hướng Nam cũng bị giày vò đến hỏng rồi.
Giọng y khản đặc, cổ họng rất đau.
Y không nói gì nữa, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Y không biết nên đối mặt với họ như thế nào.
Nên cảm ơn bọn họ giúp y phát tiết sao?
Hay là trách bọn họ giậu đổ bìm leo, không biết tiết chế, khiến y ra nông nỗi này?
Tâm trạng y rất phức tạp, hơn nữa còn thấy xấu hổ, túng quẫn, không muốn nhìn thấy bọn họ.
Tiếng Hướng Nam không lớn nhưng đủ để ba con sói con nghe thấy rõ.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, biết Hướng Nam trong lòng vẫn còn nút thắt chưa cởi được, cũng không muốn làm khó y nên cùng ra ngoài.
Cao Hạo trước khi ra ngoài khẽ vỗ Hướng Nam, cúi người nói với y một câu. Cửa phòng đóng lại, Hướng Nam nằm ở đó từ tai tới cổ đều đỏ ừng.
Cao Hạo thực ra chỉ nói hai chữ: “Xin lỗi”.
Hướng Nam biết hắn đang xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó.
Mặt Hướng Nam đỏ rực, kéo cao chăn lên, chùm kín cả người.
Hướng Nam mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ được bao lâu.
Y bị tiếng Trình Nam và Sảnh Dực cãi nhau bên ngoài đánh thức, chợt thấy một thân người bé nhỏ chui vào qua khe cửa nhỏ hẹp thì hơi ngây người.
“Papa…”
Nhóc Diệc Thuận trèo lên gường.
“Papa… papa… papa làm sao rồi?”
Cơ bắp cả người Hướng Nam đều đau nhức. Khó khăn ngồi dậy được, nhóc Diệc Hòa liền muốn trèo lên người Hướng Nam, bị Trình Nam đi vào tóm lấy, cả thân hình mập mạp lập tức bay lên không tung.
“A ”
Nhóc Diệc Hòa bị dọa sợ rồi.
Nó vùng vẫy, hai cánh tay mũm mĩm lập tức quấn lấy cổ Trình Nam, bám lấy ngực cậu.
Hướng Nam nhìn cảnh này, thấy cũng may người bị túm lấy là nhóc Diệc Thuận can đảm, mà không phải nhóc Diệc Hòa nhát gan. Nếu không, y không bị giày vò tới chết, có khi sẽ bị tiếng khóc của Diệc Hòa làm ồn chết.
Sảnh Dực và Diệc Hòa nhân lúc Trình Nam chạy vào tóm Diệc Thuận cũng đi vào theo.
Sảnh Dực thấy Hướng Nam cả người uể oải liền vội vã ngồi lại bên giường, đưa tay sờ trán Hướng Nam, sốt ruột hỏi: “Không phải bảo anh chỉ không khỏe thôi sao? Bị bệnh gì? Thế này là thế nào?”
Hướng Nam kéo tay cô xuống. Nhóc Diệc Hòa trèo lên giường, học theo Sảnh Dực mà đặt bàn tay nhỏ lên mặt Hướng Nam, cũng bị y kéo xuống.
“Hướng Nam…”
“….. Mang con ra ngoài đi…” Hướng Nam chật vật mãi mới nói được thành tiếng, khẽ nhoẻn miệng: “… Anh… muốn nghỉ ngơi…”
“Hướng Nam…” Sảnh Dực thấy y dường như rất mệt, đau lòng hỏi: “Anh đây là làm sao vậy?”
“Anh ấy làm sao sao? Còn không phải vì cô.”
Lời Trình Nam làm Sảnh Dực ngớ người.
Sảnh Dực đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, mặt đỏ bừng, xấu hổ hỏi Hướng Nam: “Chẳng lẽ là cái kia…”
Sảnh Dực không nói được hết lời vì Trình Nam còn đứng ở đây.
Hướng Nam sau đó nói muốn nghỉ ngơi. Sảnh Dực không dám làm phiền y, liền đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, tại cửa hàng.
Sảnh Dực vừa thấy người đồng nghiệp nhiệt tình kia liền lập tức lại trách móc cô. Nữ đồng nghiệp kinh ngạc hỏi lại: “Không phải cậu bảo không có phản ứng sao?”
“Thật là không có phản ứng ” Sảnh Dực xấu hổ nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhưng sau khi mình đi rồi, anh ấy… có lẽ là tự mình giải quyết, nghẹn hỏng rồi!”
“Hả?” Nữ đồng nghiệp kia chớp chớp mắt, nói: “Chồng cậu đúng là dạng cực phẩm đấy. Ngay cả ra đường tìm người khác cũng không sao?”
Đầu mày Sảnh Dực nhíu chặt xong lại nhướn lên: “Nói gì vậy? Anh ấy mà dám đi tìm người khác, mình đã tức chết rồi!”
Nữ đồng nghiệp kia nghe vậy liền cười trộm.
Cô nói: “Vậy thực xin lỗi Loại thuốc kia phát huy tác dụng hơi muộn. Chỉ là mình không ngờ… vào bụng chồng cậu lại chậm đến mức này ”
Sảnh Dực cảm thấy lời này của cô có ý chế giễu chê cười, liền có ý kiến lườm cô một cái. Thế nhưng Sảnh Dực vô y liếc thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc qua khóe mắt, giật mình sửng sốt.
Cô lập tức nhìn thẳng về phái đó.
Thế nhưng không còn thấy bóng người kia đâu nữa. Sảnh Dực liếc trái liếc phải, đều không tìm được người cô vừa nhìn thấy.
“Sao có thể như vậy?”
Trên mặt Sảnh Dực đầy nét không dám tin, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nữ đồng nghiệp kia thấy cô có gì đó không đúng liền vỗ cô: “Cậu sao vậy?”
“Hả?”
Sảnh Dực quay đầu. Nữ đồng nghiệp thấy sắc mặt cô không ổn, mắt híp lại đoán mò: “Nhẽ nào… cậu vừa rồi nhìn thấy chồng cậu thân thiết đi dạo phố cùng một cô gái khác sao?”
Sảnh Dực đảo mắt liếc cô, bất đắc dĩ nói: “Cho mình xin đi Cậu có thể nghĩ theo chiều hướng tốt hộ mình được không ”
Nữ đồng nghiệp kia bật cười ha ha: “Nghĩ thôi thì đương nhiên rất dễ. Vấn đề là cậu cũng biết mà, cậu nói sau khi cậu sinh xong anh ta liền không chạm vào cậu nữa (nữ đồng nghiệp tự hiểu là vậy). Đàn ông ấy à, rất khó nói, cậu còn im lặng thì thật sự sợ là ”
Trong mắt Sảnh Dực hiện lên nét âu sầu.
Nữ đồng nghiệp tốt bụng: “Nếu không mình lại giúp cậu lấy thêm một ít, cậu thử lại lần nữa?”
“Thôi!” Sảnh Dực lập tức đưa tay tỏ ý ngăn lại.
“Cậu chưa thấy chồng mình hiện tại thảm đến mức nào đâu. Giờ thêm nữa, mình phỏng chừng anh ý còn chưa bắt đầu đã ngã xuống rồi.” Sảnh Dức nhỏ tiếng, vỗ vai cô gái kia: “Lần sau đi. Lần sau lại nói, nhé ”
Sảnh Dực thực sự không dám thử lần nữa.
Thế nhưng không chỉ vì quan tâm mà còn có chút lo lắng.
Hướng Nam uống thứ thuốc đó trở nên như vậy, có thể thấy thuốc mạnh đến mức nào.
Sảnh Dực ngẫm nghĩ, cô là người nằm dưới, thật sự cảm thấy có chút sợ.
Nữ đồng nghiệp cười ha ha hai tiếng, nghe có người gọi cô liền chạy đi.
Sảnh Dực thấy cô đã đi xa mới để lộ sắc mặt lo lắng.
Nhìn người đi qua đi lại, tìm hết lần này tới lần khác cũng không thấy được bóng người quen thuộc kia. Đầu mày cô càng ngày càng nhíu chặt, ngay cả bàn tay cầm bản mẫu cách bài trí cùng dần dần ngày một siết lại.
QQ: Rất tiếc cho bạn nào chờ cảnh H P, chị Hạnh chỉ viết thế thôi, mình cũng chẳng biết làm sao nữa:)) Ngoài ra mai mình có bài thi nên hôm nay chỉ post tạm chương, t sẽ bù c còn lại sau ^^