Thường Triết thu ánh mắt về, đi vào trong hội trường.
Y nhìn thấy lão gia nhà họ Ngụy, vội chắp tay tới chúc mừng một hồi. Lão gia nhà họ Ngụy giữ y lại, muốn trò chuyện với y mấy lời thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo hai thân thích tới chào ông. Lão gia nhà họ Ngụy lập tức dừng câu chuyện, bắt tay người đàn ông trung niên kia.
“Sao tới muộn vậy?”
“Muộn sao?”
Người tới là Tứ gia Trình Chí Khanh phong lưu hào phóng của nhà họ Trình.
Hai người phụ nữ một trung niên một trẻ tuổi theo sau lưng hắn, cách nhau không tới hai mươi cũng phải mười lăm tuổi, là vợ cả cùng bà Tư nuôi bên ngoài của hắn.
Người đàn ông trung niên cười hoan hỉ, nghiêng người, chỉ ngón cái về phía hai người phụ nữ đằng sau, ra hiệu với lão gia nhà họ Ngụy rồi tự giễu: “Đều do hai người này, tranh nhau muốn tới chúc thọ Ngụy Ông ngài. Ầm ĩ một trận nên bị trễ giờ. Ngài cũng hưởng tề nhân chi phúc thì cũng biết đây, bình thường đàn ông đi làm khách, nào có ai thất lễ như tôi hôm nay phải dẫn cả hai người tới đâu.” (Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống sung túc, nhiều thê thiếp)
Đây là đang nói đùa, mọi người nghe xong cũng chỉ cười cười.
Vợ cả của Tứ gia nhà họ Trình Tần Vi Lam lại chúc thọ lão gia nhà họ Ngụy. Bà Tư Trân Ni lườm nguýt Tần Vi Lam một cái, cũng vội vàng tới chúc mừng lão gia nhà họ Ngụy.
Dù sao cũng là người đẹp tiếng ngọt lại trẻ trung, Trân Ni giỏi ăn nói liền chọc lão gia nhà họ Ngụy vui vẻ.
Lão gia nhà họ Ngụy không ngừng khen Trân Ni còn trẻ mà đã hiểu chuyện. Cô ta dương dương đắc ý, liếc Tần Vi Lam một cái khiêu khích. Tần Vi Lam trào phúng nhìn cô ta khoe khoang nông nổi, nhếch một bên mép đáp lại. Nhị phu nhân nhà họ Ngụy ở bên thấy hai người phụ nữ giao chiến trong im lặng, thì khẽ cười nhạt.
“Đúng rồi.” Nhị phu nhân nhà họ Ngụy hỏi Trình Chí Khanh: “Anh Hai với chị dâu cậu đâu?”
“À, nghe nói bên đó có bão, máy bay ngừng hoạt động, anh Hai với Mỹ Mỹ (em gái Trình Nam)hiện tại bị nhốt trong khách sạn không tới được. Chị dâu nói sẽ cùng a Hủy tới, còn chưa thấy đâu…” Trình Chí Khanh nhìn đồng hồ, quay lại nhìn về phía cửa ra vào: “Cháu thấy chắc cũng sắp tới rồi…”
Nếu đã nói chuyện, nhị phu nhân nhà họ Ngụy thân là cô ruột của dì Hai nhà họ Trình liền quan tâm hỏi hắn: “Cô nghe nói… mọi người tới giờ vẫn chưa tìm thấy Trình Nam?”
“Tìm thấy thì có tác dụng gì.” Bà Tư vừa rồi đắc ý, bây giờ có chút hí hửng.
Mọi người nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức tập trung hết lên người cô.
Cô thấy Trình Chí Khanh có ý trách cô lắm miệng, vội phát biểu ý kiến của mình, lí nhí nói: “Vốn là như vậy mà… Sự cố chấp với sĩ diện của bác Hai mọi người đâu phải không biết… Sao có thể nói Trình Nam chịu quay lại nhận lỗi là được vào nhà…”
“Hơn nữa…” Cô ta tỏ như rất vô tội, nước mắt rưng rưng nhìn mọi người, nhỏ giọng: “Trình Nam làm chuyện như vậy với một người đàn ông, còn bị phát tán ra ngoài, thể diện nhà họ Trình đều bị cậu ta làm mất hết rồi… Nếu tôi mà là cậu ta, tôi liền tự kiểm điểm…”
“A Tuệ…”
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy đột nhiên lên tiếng làm ba người nhà họ Trình giật mình.
Ba người quay lại, nhị phu nhân nhà họ Trình đang đứng sau lưng Trân Ni.
Nói cách khác, những lời vừa rồi của Trân Ni không đời nào Ngô Tuệ Pháp không nghe thấy.
Cảm giác đại họa sắp tới ập tới, trong lòng Trân Ni hoảng hốt vô cùng.
“Chị dâu.”
Trình Chí Khanh gật đầu chào Ngô Tuệ Pháp. Tần Vi Lam cùng Trân Ni và mấy người hậu bối ở đó lần lượt theo sau, chào hỏi Ngô Tuệ Pháp.
Ngô Tuệ Pháp nhìn thoáng qua Trân Ni, không hề tỏ ra có vẻ gì không vui cả.
Bà cùng bà chủ Hủy tiến lên, tặng quà rồi cười với lão gia nhà họ Ngụy: “Cậu, chúc ngài thọ tựa tùng bách, phúc tựa Đông Hải ”
“Ha ha A Tuệ cháu khách khí quá Khách khí quá rồi ” Lão gia nhà họ Ngụy nhận món quà, đưa cho Thiếu Kiệt, trong lòng xúc động nói: “Xem ra, nếu có thể thêm một đứa cháu để thành tứ đại đồng đường, vậy là ta sẽ càng thỏa mãn.”
Ngô Tuệ Pháp nghe vậy thì mỉm cười.
“Cậu lúc nào cũng vậy, quá nóng vội.” Bà tươi cười xán lạn, nhìn Thiếu Kiệt rồi nói tiếp với lão gia nhà họ Ngụy: “Hai tiểu thiếu gia nhà cậu bây giờ còn trẻ, nên hưởng thụ cuộc sống. Cậu không cần giục, chờ hai năm nữa rồi xem? Đến lúc đấy, hai đứa nó còn tích cực hơn mọi người ấy chứ.”
“Đến lúc thích hợp, thành gia lập nghiệp, khai hoa kết trái, ba người các vị…” Ngô Tuệ Pháp nói rồi nhìn lão gia nhà họ Ngụy cùng nhị lão phu nhân, hân hoan: “Sợ là sau này thay tã cho cháu chắt còn bận đến mỏi tay ấy ”
Lời Ngô Tuệ Pháp rất xuôi tai, mấy người có tuổi ở đó đều thoải mái cười lớn.
Cười thì cười, cười xong, nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy kéo Ngô Tuệ Pháp sang một bên, quan tâm hỏi nhỏ: “Trình Nam, cháu tìm thấy chưa?”
“Tìm thấy rồi…” Nụ cười trên môi Ngô Tuệ Pháp biến mất, chau mày: “Thực ra… cháu vừa rồi nhìn thấy nó ớ phía dưới khách sạn.”
“Nhìn thấy nó?” Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy vui mừng một lúc rồi lại cảm thấy kỳ quái: “Vậy sao cháu không đưa nó lên đây?”
Ngô Tuệ Pháp lắc đầu: “Nó vừa thấy cháu đã chạy rồi.”
“Chạy?” Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy tức giận: “Đứa nhỏ này… thật không hiểu chuyện! Nhẽ nào ở bên ngoài chịu khổ vẫn chưa đủ hay sao?”
“Vậy cháu đã đi hỏi bên lễ tân chưa?” Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy lại hỏi: “Nó có phải ở trong khách sạn không?”
Ngô Tuệ Pháp lại lắc đầu: “Nó chỉ có một chiếc quần bò, một cái áo phông, lấy tiền đâu ra…”
“Cô, người không biết đâu…” Tiếng Ngô Tuệ Pháp trầm xuống, giọng run run: “Nó vừa nhìn thấy cháu liền ba chân bốn cẳng chạy đi mất.”
“Cô nói xem, cháu là mẹ nó đây Nó ngay cả nhìn cháu một lần cũng không dám, sống nghèo túng như vậy, cháu nhìn thấy, trong lòng đau, đau đến nhường nào… Nhưng rồi sau đó cháu lại nghĩ, tìm được thì sao, Chí Hùng căn bản sẽ không cho nó về. Cho dù tìm được, cháu có thể làm gì? Cô, người nói… Chuyện đã qua lâu như vậy, con ruột mình lang thang bên ngoài anh ấy chẳng quan tâm. Chí Hùng anh ấy sao có thể cố chấp như vậy, tàn nhẫn như vậy! Cô, người nói cháu nên làm thế nào? Người nói… cháu nên làm thế nào?”
Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy nhìn cháu gái mình đau lòng, cũng đồng cảm mà buồn rầu thở dài.
Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Trình.
Nhị gia nhà họ Trình cố chấp lại sĩ diện, người ngoài tới khuyên chỉ có càng khuyên càng loạn.
“Trước tiên tìm Trình Nam về đã, những chuyện khác…” Nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy nhẹ vỗ vai Ngô Tuệ Pháp, dịu giọng: “Sau này tính…”
Tiệc rượu diễn ra được quá nửa, Trân Ni nói với Trình Chí Khanh một tiếng, ra nhà vệ sinh trang điểm lại.
Cô vào nhà vệ sinh, ngắm nghía trước gương một lúc, lấy son môi ra, vừa định tô son, nhìn thấy qua gương có người đứng sau lưng liền bị dọa nhảy dựng.
Cô vội vã quay lại.
“Chị…”
“Chát”
Một tiếng thật to.
Trân Ni bị tát sửng sốt há hốc che khuôn mặt đau rát của mình quay lại: “Chị…”
“Chát”
Cái thứ hai tàn nhẫn.
Trân Ni bị tát cả hai bên má giận dữ.
Cô thả tay xuống, gào lên: “Chị đủ…”
“Chát”
Cái thứ ba thêm lực.
Trân Ni vừa tức vừa tủi.
Cô nước mắt lưng tròng, quay lại trừng mắt, định gào lên, thấy Ngô Tuệ Pháp lại nhấc tay lập tức hoảng hồn.