Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

chương 163

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Mộ Thiên vững vàng giúp đỡ hắn: “Cậu cẩn thận, tôi thấy vẫn nên dìu cậu trở về trước thì hơn.” Y đỡ Thanh Dương chậm rãi đi về phía trước, trong tay Thanh Dương cầm quải trượng, động tác đi đường rất thong thả. Tiết tấu thong thả giống như tản bộ này cũng không làm cho người ta chán ghét.

“Cám ơn.” Giọng điệu Thanh Dương nhàn nhạt, có chút lười biếng. Hắn nói chuyện cũng không khó nghe, có điều tràn ngập ủ rũ, không phải thái độ đối với Lâm Mộ Thiên không tốt mà là bình thường hắn cũng như vậy.

Trên đường Lâm Mộ Thiên đưa hắn trở về phòng, hai người đơn giản hàn huyên chuyện đã xảy ra những năm gần đây, nhưng đối với sự tình trước kia đều ngậm miệng không nói. Chuyện trôi qua trước đây, cứ để cho nó qua đi, cũng không có gì phải nhắc lại.

Hai người thong thả bước đi trên mặt cỏ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều người đến chào hỏi Thanh Dương. Mỗi lúc như vậy, Lâm Mộ Thiên đều thấy Thanh Dương chậm rãi gật đầu với những người đó.

“Thanh tiên sinh, quấy rầy anh một chút, không biết anh có thời gian hay không, có một số việc tôi muốn nói với anh.” Không biết từ khi nào, Nhiên Nghị xuất hiện ở trước mắt hai người, hắn lễ phép mời Thanh Dương, trong lúc đó còn có hưng trí đánh giá Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên đứng ở bên cạnh Thanh Dương, chẳng qua sau khi nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện, y cụp đầu xuống, tránh đi ánh mắt Nhiên Nghị.

“Cậu có chuyện gì thì nói với thư ký của tôi, tôi mệt chết đi được.”

“Là về chuyện tuyển cử lập pháp lần này. Vấn đề chính trị này cũng muốn tôi nói với thư ký anh?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, hắn vốn đang muốn đưa cô gái Tây này cho Thanh Dương xem như lễ gặp mặt, nhìn thấy bộ dạng Thanh Dương có vẻ bệnh, không chừng loại năng lực này….

Nhiên Nghị vừa nói như thế, Thanh Dương rốt cục mới có phản ứng: “Cậu muốn tôi giúp cậu, cậu cho tôi ích lợi gì? Tôi chưa bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn.”

“Tôi đem lô hàng lần trước đoạt đi trả lại cho anh, có đủ thành ý hay không?”

“Chưa đủ, chờ cậu hiểu rõ rồi lại đến tìm tôi, tổn thất của tôi, cậu phải bồi cho tôi.” Thanh Dương lắc đầu, hắn ý bảo Lâm Mộ Thiên tiếp tục dìu hắn đi. Lâm Mộ Thiên một khắc cũng không muốn đứng ở nơi này nữa, nên bộ pháp cũng trở nên rất gấp.

Lâm Mộ Thiên phát hiện Thanh Dương đang nhìn mình, y quay đầu thật có lỗi mà tỏ ý: “Ngại quá, tôi quên, tôi không nên đi nhanh như vậy.” Y thiếu chút nữa quên Thanh Dương hành động không tiện.

“Không sao, đi thôi.” trong mắt Thanh Dương tuy có mệt mỏi, nhưng khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Thẳng đến khi quay về phòng, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Anh biết Nhiên Nghị?”

“……”

“Hai người có mâu thuẫn? (quá chuẩn bật ngón cái)” Thanh Dương rất khẳng định vạch rõ vấn đề giữa hai người, hắn miễn cưỡng ngồi ở trên giường, đem quải trượng đưa cho Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên sợ run một cái, nhưng vẫn lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là…… chỉ là trước kia ở cùng một nhóm, khi đó còn là một nhóm ngôi sao, là chuyện rất nhiều năm trước rồi.” Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.

“Hồi trẻ tôi không xem TV cho nên không có lưu ý. (T.T lúc trẻ là lúc nào? Vị thành niên hở?)” Thanh Dương tựa vào trên giường mềm mại, thân thể mệt mỏi lõm sâu ở trong đệm chăn ấm áp, Lâm Mộ Thiên thay hắn đắp chăn.

“Vậy bình thường cậu chơi cái gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi.

“Chơi gái.” Thanh Dương nói mí mắt cũng không nháy chút nào, động tác cùng chậm chạp vân vê chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay.

“ Hả?” Lâm Mộ Thiên sửng sốt nhìn Thanh Dương lười biếng, y nghĩ mình nghe lầm rồi, trong một lúc ngắn ngủi cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Dương lười biếng.

Thanh Dương không lên tiếng nữa, hắn nhẹ nhàng mà ung dung tựa vào trên giường, không chút nào lảng tránh nhìn mặt Lâm Mộ Thiên dần dần biến hồng (>”

Một lát sau, Lâm Mộ Thiên còn chậm rãi nở nụ cười: “Cậu vẫn không thay đổi chút nào.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio