Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

chương 198

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cứ như vậy qua một tháng, mỗi ngày Lâm Mộ Thiên đều đối mặt với Nhiên Nghị. Mỗi lúc y tắm rửa, Nhiên Nghị luôn muốn chen vào cùng y tắm, nhưng bình thường Nhiên Nghị rất ít nói chuyện với y, trừ những lúc làm chuyện đó, Nhiên Nghị sẽ đặc biệt trở nên dũng cảm.

Phiền não không chỉ là Lâm Mộ Thiên còn có Nhiên Nghị. Trong khoảng thời gian này, Nhiên Nghị cảm thấy bản thân càng trở nên kỳ quái, mỗi lần hắn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên tắm rửa hoặc là nửa tỉnh nửa mê khi mới thức dậy, đều có chút không thể khống chế cảm xúc mình, làm cho hắn sau khi về nước cả một tháng ngồi họp đều thất thần không dưới mười lần (:v tương tư giồi), hiện tượng này đối với Nhiên Nghị mà nói không tốt lắm. Nhiên Nghị cũng đã luôn nhắc nhở bản thân, phải có chừng có mực, nếu không may dẫn lửa thiêu thân thì phiền toái.

Đêm đó, Nhiên Nghị vừa trở về liền lập tức kêu Lâm Mộ Thiên xuống lầu.

“……” Lâm Mộ Thiên không nói lời nào, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn.

Nhiên Nghị dựa lên tấm tựa lưng ở trên sô pha, đột nhiên hỏi ý y kiến trong một tháng này: “Có phải là anh không muốn ở nơi này của tôi hay không? (=..= hỏi thừa)”

“Tôi muốn về nhà.” Lâm Mộ Thiên gật đầu.

“Anh làm sao còn có nhà? Anh cảm thấy nơi đó của Lâm Việt là nhà anh sao?” Nhiên Nghị lưu loát cởi áo khoác, cười nhạo nam nhân ngây thơ: “Chẳng lẽ anh cho là Lâm Việt và Thư Diệu đời này cũng không kết hôn sao?”

Lâm Mộ Thiên bị hỏi á khẩu không trả lời được.

“Anh đã không muốn ở lại nơi này của tôi như vậy… vậy anh đi thôi, ngày hôm qua Thanh Dương đã triệt hạ mệnh lệnh, cho nên hôm nay anh có thể đi rồi.” Nhiên Nghị mệt mỏi tựa vào trên sô pha, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, tự mình tháo nịt.

“Thanh Dương?”

Vì sao Thanh Dương lại triệt hạ mệnh lệnh, dựa theo hiểu biết của Lâm Mộ Thiên đối với Thanh Dương, y biết rõ, Thanh Dương tuyệt đối sẽ không triệt hạ.

“Là hắn.” Nhiên Nghị tháo nịt ra, nhíu mày: “Nếu không phải Thanh Dương có thể cứu anh, chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi sẽ thả anh sao? Hay là nói, anh cho là ba người kia còn có thể tới cứu anh sao?”

“Bọn họ căn bản không biết tôi bị cậu bắt giữ.”

Nhiên Nghị thật căm tức, hắn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên lộ ra vẻ mặt này thì hắn đã muốn như vậy như vậy với y (=.,=)…… Hắn khống chế bản thân, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu bị mấy lão già giới chính trị nắm được nhược điểm, đời này hắn liền xong rồi.

“Không biết thì thế nào? Cho dù có biết, họ cũng không có biện pháp cứu anh, hừ!” Nhiên Nghị thật phiền, thật khó chịu, hắn không muốn cảm xúc của mình bị Lâm Mộ Thiên ảnh hưởng.

Hắn là người nào, cái dạng người gì chưa từng thấy qua. Người hắn đùa đều là hàng thượng đẳng, bây giờ ngược lại còn vì một nam nhân đã có tuổi khiến cho phiền não không hiểu được, hắn chán ghét cảm giác như vậy. Như thế có loại ảo giác khiến cho hắn trở nên không bình thường.

“……”

Trong phòng rất yên tĩnh, không một ai nói chuyện, cuối cùng, vẫn là Nhiên Nghị không ức chế được cảm xúc mở miệng.

“Hôm qua tôi đi tìm Thanh Dương, tôi và hắn đã bàn điều kiện.” Hắn chậm rãi nói xong, đáy mắt hiện lên ám quang không rõ, hắn tạm dừng nửa ngày xong mới thong thả mở miệng: “Tôi đáp ứng đem anh tặng cho hắn, anh đi đi.”

Giọng Nhiên Nghị lộ ra vài tia cảm xúc không rõ làm cho y đoán không ra, nhìn không thấy. Hắn nghiêng đầu quay mặt sang nơi khác, không muốn nhìn thấy biểu tình của Lâm Mộ Thiên, hắn lo lắng mình lại bị vẻ mặt của nam nhân dẫn dắt cảm xúc.

Lâm Mộ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng dị thường hỗn loạn _ Thanh Dương……

“Tôi thật sự có thể đi rồi sao?” Lâm Mộ Thiên lại hỏi, giọng y bình tĩnh ôn hoà, hiền hậu, toàn thân y tản ra khí chất ôn nhuận của nam nhân trung niên. Dù y mặc quần áo ở nhà đơn giản cũng vô pháp che dấu khí chất mềm mại ở bên trong y.

Nhiên Nghị nhìn y một cái, cực lực ngăn chặn cảm xúc lo lắng trong lòng, không kiên nhẫn thúc giục Lâm Mộ Thiên: “Anh muốn đi thì đi nhanh đi, đừng khiến tôi nhìn phiền lòng, con ma bệnh kia đang ở bên ngoài chờ anh.”

Nhiên Nghị nhíu chặt mày, trong lòng một trận lo lắng. Giờ phút này, hắn không muốn thừa nhận, hắn cư nhiên…… Cư nhiên có chút luyến tiếc…… nam nhân luôn luôn ôn hòa trước mắt này…… (:v giồi xong)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio