“Sao có thể……”
Sau khi có được đáp án, Thư Diệu không còn truy vấn nữa, hắn mệt chết đi được. Trong khoảng thời gian này hắn đều đi tìm Lâm Mộ Thiên, thẳng đến tối hôm qua người đại diện gọi điện thoại đến nói cho hắn biết nam nhân đã về nhà an toàn rồi, khi đó hắn mới chính thức nhẹ nhõm.
“Chỉ cần anh không rời khỏi tôi, ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ hảo hảo bảo vệ anh.” Giọng điệu Thư Diệu kiên định, thái độ rất thành khẩn, đáy mắt ôn nhu kia tràn ngập chân tình. Thư Diệu luôn ôn nhu như thế, luôn để ý cảm thụ của y như thế, cũng vì sự săn sóc, quan tâm như vậy nên đã khiến cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy tình cảm như vậy thật hư ảo, làm cho người ta luôn không dám quá mức chuyên tâm. Y sợ hãi tất cả đều trở thành hạt cát trong tay, không thể bắt lấy mặc cho xói mòn.
“ Ừ.” Lâm Mộ Thiên vẫn lên tiếng, giọng y nhẹ nhàng phát ra từ khoang mũi, lộ ra bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
Thư Diệu đối với y tốt lắm, tốt đến nỗi khiến y có chút sợ hãi.Y lo lắng ngày nào đó sự ôn nhu này không còn thuộc về mình nữa, có lẽ đã quen có Thư Diệu làm bạn nên y không bài xích Thư Diệu hôn, Thư Diệu âu yếm, thậm chí là Thư Diệu cầu hoan.
Đêm nay, cả hai người đều mỏi mệt không có tâm tình để “làm”, cái họ cần là trao đổi tâm linh, và bổ khuyết nội tâm trống rỗng. Được ôn nhu ôm, hôn nhẹ như vậy, Lâm Mộ Thiên cư nhiên có cảm giác được người quý trọng……
Loại cảm giác này không tồi, y không bài xích, vì thế liền nhận lấy nụ hôn ôn nhu của Thư Diệu, nhỏ vụn khẽ hôn đôi môi y.
Đối mặt với sự ôn nhu, săn sóc của thanh niên, y không có biện pháp cự tuyệt mà y cũng không đành lòng cự tuyệt. Thư Diệu bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn không chịu nổi. Đương nhiên Lâm Mộ Thiên cũng phát hiện thân thể nóng bỏng của hắn cao hơn hẳn so với nhiệt độ cơ thể bình thường.
Thư Diệu đang phát sốt……
Đầu lưỡi ướt mềm của Thư Diệu thật nóng bỏng, trong khoang miệng ôn nhuyễn của y ôn nhu quấy động, âu yếm mỗi một tấc trong miệng y. Thư Diệu hôn rất nhẹ, thật nhu hòa, ôn nhu nhẹ nhàng như lông chim. Nụ hôn mềm mại mà triền miên, nồng nhiệt làm cho y có chút khó thở.
“Cậu bị bệnh sao không uống thuốc.” Lâm Mộ Thiên từ trong nụ hôn rút ra.
“Tôi không bệnh.” Thư Diệu cũng không tiếp tục hôn nữa.
“Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi nấu cháo cho cậu. Cậu đang phát sốt, chẳng lẽ cậu không cảm giác thấy sao?” Lâm Mộ Thiên thay Thư Diệu cởi quần áo, bảo Thư Diệu nằm ở trên giường. Lâm Mộ Thiên gọi điện thoại tìm bác sĩ gia đình của Thư Diệu tới, bác sĩ chỉ nói là sốt thường chứ không phải bệnh lạ gì, bác sĩ tiêm thuốc cho Thư Diệu xong liền rời đi.
Thư Diệu cảm thấy lòng đang thiêu đốt, rất khó chịu……
Sắc mặt hắn cũng không khác gì bình thường, nhìn Lâm Mộ Thiên vì hắn bận trước bận sau. Hồi lâu sau, khóe miệng của hắn mới lộ ra tươi cười thỏa mãn _ nam nhân vì hắn mà bận rộn, sốt ruột, chứng tỏ trong lòng nam nhân vẫn có hắn.
“Uống đi, cậu nhìn cậu kìa, lúc tôi không ở nhà thì cậu cũng phải chiếu cố thân thể cho tốt chứ.” Lâm Mộ Thiên bưng cháo đi tới bên giường, cẩn thận vì hắn đút cháo. Không nghĩ tới y mất tích thì Thư Diệu lại phát bệnh; nghĩ đến đây, y liền cảm thấy buồn cười.
“Anh lo lắng tôi không có thể lực sao?” Thư Diệu nhẹ nhàng nuốt cháo mà Lâm Mộ Thiên đưa qua, ánh mắt nhu hòa của hắn dừng ở trên khuôn mặt ôn nhuận kia của Lâm Mộ Thiên.
Y biết Thư Diệu ám chỉ chuyện kia, câu nói tùy ý của Thư Diệu lại làm cho mặt y hơi đỏ. Loại chuyện kia sao có thể thỉnh thoảng nói ở bên miệng, tuy rằng giọng điệu Thư Diệu ôn nhu, nhưng từ trong lời nói “ mềm mại ” kia vẫn có thể ngửi thấy được một tia ái muội.
Thư Diệu biết nam nhân thẹn thùng, hắn nói chậm lại, ôn nhu âu yếm: “Mộ Thiên, tôi không có ý kia, anh không cần hiểu lầm. Hai tháng không có anh, tôi rất nhớ anh.”
“Tôi biết.”
“Vậy để cho tôi ôm anh một cái, được không?”
“Nhưng mà……”