Lâm Mộ Thiên không kịp phản ứng, đối mặt với câu hỏi của Vĩnh Trình y có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Nam nhân há miệng, hơi mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.
Vĩnh Trình cũng không buộc y trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt do dự bất an của nam nhân, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vĩnh Trình hy vọng y có thể đáp ứng, nhưng y lại không nói lời nào, câu trả lời thuyết phục nào cũng không có.
Y cũng không biết nên như thế nào mở miệng hỏi mối quan hệ không thể tưởng tượng của Vĩnh Trình và Tâm Nghi kia, có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ hãi sau khi biết sẽ bị thất vọng.
“Cậu đã kết hôn rồi, cậu nên nuôi nấng còn mình cho tốt đi, về phần chúng ta……” Lâm Mộ Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, y gian nan nói, “Loại quan hệ này của chúng ta có vẻ chấm dứt sớm một chút vẫn tốt hơn, đối với con của cậu không công bằng.”
Nếu Vĩnh Trình và Tâm Nghi thật sự đã kết hôn, nói sao đi nữa Lâm Mộ Thiên cũng muốn vì đứa nhỏ kia chấm dứt việc lui tới với Vĩnh Trình. Dù trước đó y không có trốn Vĩnh Trình, nhưng sau này có thể y thật sự sẽ trốn Vĩnh Trình.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Vĩnh Trình từ sau lưng ôm lấy y, cảm thấy lời nam nhân nói có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thật nghi hoặc: “Đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi…… Chẳng lẽ không phải của cậu?”
“Đứa nhỏ của người đàn bà kia sao có thể là của tôi, cho dù trước kia tôi đã cùng ả làm, nhưng tôi không có lưu nòi giống của tôi cho ả.” Vĩnh Trình hèn mọn cười, không thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ kia. Hắn chán ghét người đàn bà Tâm Nghi kia dùng đứa nhỏ làm vũ khí, đến chỗ chú hắn cầu xin chủ trì công đạo, còn khiến hắn mang vết đen lớn như vậy. Đứa nhỏ kia căn bản không phải của hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng người đàn bà kia sẽ tuân thủ nữ tắc.
Vĩnh Trình dám khẳng định, đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải của mình!
“Vậy hai người còn chưa kết hôn?” Lâm Mộ Thiên buông đầu xuống, nắm quần áo ở trong tay, tựa hồ đang chờ Vĩnh Trình trả lời.
“Không có.” nhắc tới người đàn bà kia, Vĩnh Trình cũng rất phiền.
“……”
“Thật sự không có.” Giọng Vĩnh Trình lộ ra vài tia lo lắng, hắn nói với nam nhân, “Chú tôi đúng là đã nói qua với tôi chuyện anh bảo tôi cùng cô ta, nhưng tôi cự tuyệt, chú tôi cũng tôn trọng ý kiến của tôi.”
Kia vì sao Tâm Nghi còn có thể đi theo cậu đến đây…… (ta cũng đang théc méc >”