Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

chương 227

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Mộ Thiên bị rung chuyển bất thình lình làm bừng tỉnh, y khẩn trương nắm chặt chăn, phát hiện trong phòng mọi thứ đều đang lắc lư, trận rung lắc thật mạnh vừa rồi khiến y bừng tỉnh. Y ngồi ở trên giường quay đầu nhìn về phía người nọ đang ngủ bên cạnh mình, y cũng không biết Thanh Dương tỉnh từ lúc nào? Thanh Dương đang chậm rãi ngồi dậy, trấn định khép lại áo ngủ mở rộng.

“Phát sinh chuyện gì? Sao lại rung dữ dội như vậy?” Nam nhân hiện tại rất khẩn trương, thân thuyền lúc giật lúc ngừng như vậy làm cho y thật không thoải mái.

“Không có việc gì, bên ngoài sóng gió quá lớn, thuyền cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.” Thanh Dương lười biếng tựa vào đầu giường, hai tay hắn chậm rãi nhu nhu huyệt Thái Dương, tựa hồ không có ngủ ngon.

“Cậu không thoải mái sao?” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng hỏi Thanh Dương, y tiến qua, lo lắng nhìn Thanh Dương: “Có phải tôi ở trong này không tiện, ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi hay không, tôi nhớ rõ hình như mỗi đêm cậu….” Y đột nhiên ngừng nói, ngượng ngùng không nói thêm gì nữa. Y nhớ rõ Thanh Dương hình như mỗi đêm đều phải ôm phụ nữ mới ngủ được.

“Không liên quan anh, mới tỉnh ngủ đều sẽ như vậy.” Giọng điệu lười biếng của Thanh Dương mang theo ý cười nhàn nhạt khó có thể phát hiện. Thân thể hắn không tốt lắm, mỗi lần ngủ tỉnh lại đầu sẽ hơi choáng, không có liên quan gì tới sự tồn tại của nam nhân.

Lâm Mộ Thiên lo lắng nhìn chăm chú vào gương mặt hơi tái nhợt của Thanh Dương, có chút chần chờ hỏi: “Cậu…. Cậu không phải là…. Có phải muốn ôm phụ nữ ngủ hay không?”

Thanh Dương trầm mặc nhìn chăm chú vào nam nhân bất an, không khó phát hiện vai nam nhân đang hơi run run, điểm này toát ra sự bất an cùng sợ hãi của nam nhân. Hắn đương nhiên biết nam nhân đang sợ hãi, người ngay cả đi xe ngắm cảnh cũng sợ thì gặp phải mấy loại gió lốc trên biển này, sợ hãi và không yên cũng có thể hiểu được.

Lâm Mộ Thiên nghĩ tới Thanh Dương không trả lời nên cho là cam chịu, cảm xúc của y càng xuống dốc không phanh. Đồ đạc trong phòng đang lung lay, ngay cả giường lớn cũng không ngừng chấn động, nếu Thanh Dương đã “ thể hiện” thái độ, vậy y cũng không tiện ở chỗ này.

Thanh Dương căn bản cũng chưa nói gì, nhưng nam nhân lại vô lực “ À ” một tiếng, tiếp theo lại nhỏ nhẹ nói: “Tôi hiểu rồi, tôi vẫn nên quay về phòng mình thì hơn, tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.”

Thanh Dương vươn cánh tay ôm thắt lưng nam nhân qua, hơi thở ấm áp như lông chim lướt qua đầu vai nam nhân, giọng Thanh Dương vừa nhẹ lại vừa lười: “Tôi cũng chưa nói gì cả, giờ anh trở về rất nguy hiểm.”

“Nhưng mà….” Nam nhân đang do dự.

“Nếu anh nguyện ý, tôi ôm anh ngủ, cũng như nhau.” Thanh Dương chậm rãi tiến lại gần, ngực hắn dán lưng nam nhân, hai tay ôm chặt nam nhân đang muốn xuống giường.

Lâm Mộ Thiên toàn thân cứng ngắc sững sờ ở trên giường, y thật không ngờ Thanh Dương lại nói như vậy. Cảm giác được hơi thở người nọ ở phía sau thổi tới, hơi thở ổn định kia làm cho tim nam nhân đập trở nên dị thường.

Giường lớn đang rung lên, khiến cho nam nhân vốn tâm tình không yên càng thêm khó chịu, đi cũng không được, không đi cũng không xong. Nghĩ tới việc nếu Thanh Dương ôm mình ngủ, đến lúc đó mình lại thất thố thì làm sao bây giờ? Sự tình lần trước thật vất vả mới hóa giải nên y không muốn sau này luôn có loại ác cảm phạm tội đối với Thanh Dương. Hơn nữa y cũng không phải phụ nữ, y không có thân thể mềm mại đầy đặn, Thanh Dương sẽ không thích. (thúc thật iu Dương ca:)

Có lẽ Thanh Dương chỉ đang an ủi y, cho y một cái bậc thang để xuống, nhưng y không có biện pháp gật đầu đáp ứng, cũng không có biện pháp không ngại, y không muốn bị người xem thành phụ nữ.

“Cậu ngủ đi, tôi đi gọi vệ….” Lâm Mộ Thiên muốn bỏ tay Thanh Dương ra, nhưng tay Thanh Dương lại xảo diệu trượt ra, hai tay đặt ở trên đùi nam nhân.

Thanh Dương cứ như vậy đặt tay ở trên đùi y, không thể nghi ngờ động tác kia lại kích thích đến nam nhân. Nam nhân bất an khép hai chân lại, y vừa đứng lên đã bị một trận rung lắc mãnh liệt khiến cho thân hình không ổn ngã ngồi lại xuống giường, y còn thật không cẩn thận đụng vào Thanh Dương.

Thanh Dương bị y đặt ở dưới thân, y cảm thấy thật xấu hổ nhưng Thanh Dương lại không có trách cứ y. Nam nhân căn bản không thể đứng dậy, thuyền lắc rất mạnh, giường lớn cũng rung lên rung xuống, lực đong đưa kia cũng khiến cho y ở trên người Thanh Dương hơi chuyển động lên xuống…. (=.,=)

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Nam nhân vẻ mặt đỏ bừng giải thích, sỉ nhục phát hiện hạ thân mình cư nhiên có phản ứng, loại tình huống này so với lúc nào đều thật không xong. Thanh Dương vẻ mặt lười biếng lưu ý nam nhân khẩn trương, tội nghiệp trước mắt, để trấn an cảm xúc bất an của nam nhân, hắn thuận thế ôm thân thể nam nhân rồi chậm rãi xoay người nghiêng qua ôm nam nhân.

“Tôi không có trách cứ anh, anh đừng khẩn trương.”

Nghe Thanh Dương nói vậy sau, nam nhân vốn đang lộn xộn dần dần im lặng lại, Thanh Dương cũng nhận thấy được ánh mắt nam nhân rõ ràng đang lảng tránh hành động của hắn. Thanh Dương chậm rãi dán mặt lên mặt nam nhân, giống như con mèo chậm rãi ma sát, kéo chăn đắp lên người nam nhân, khiến cho nam nhân khỏi sợ.

“Tôi…. Tôi không phải phụ nữ.” Lâm Mộ Thiên gian nan mở miệng, giọng y có chút khàn khàn, bộ dạng khó chịu, “Thân thể tôi rất cứng, không có gì tốt để ôm….”

Nam nhân còn chưa nói xong, Thanh Dương lại cúi đầu, đôi môi tiến sát bên môi nam nhân, nhẹ nhàng ngậm lấy môi y. Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, nháy mắt đã bao phủ ở giữa môi hai người.

Đôi môi lạnh lẽo dán đôi môi khẽ run của nam nhân, đầu lưỡi ướt mềm cậy mở miệng nam nhân, chậm rãi tiến vào khoang miệng nam nhân. Nam nhân bị nụ hôn đột ngột này xâm nhập khiến y quên cả hít thở, nam nhân có thể rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi Thanh Dương lướt qua môi răng y, đầu lưỡi mềm nhẵn ướt át ở trong miệng y thong thả trượt, lưỡi cùng lưỡi chạm vào nhau ái muội dây dưa ….

Đôi môi nam nhân vừa mềm lại vừa nóng, hơn nữa hô hấp trầm trọng cùng tiếng tim đập không ngừng nhanh hơn của nam nhân giống như đang không ngừng yêu cầu đối phương “xâm phạm”. Làn da khỏe mạnh lại trơn nhẵn ở dưới ánh đèn mờ ảo thật mê người. Da thịt màu vàng nhạt của nam nhân cùng da thịt tái nhợt của Thanh Dương hình thành đối lập, ngực hai người dán vào nhau, không ngừng ma sát nhau kích thích mỗi một tế bào của nam nhân.

Thanh Dương phi thường thích đôi môi cực nóng của nam nhân, hắn theo đùi nam nhân vén áo tắm nam nhân lên, theo đùi nam nhân vuốt ve đến hông y. Phát hiện nam nhân tựa hồ có chút trốn tránh, hắn hôn nam nhân một trận, liền chủ động buông nam nhân hơi suyễn ra.

Tình dục cũng là một phương thức trấn an, tuy rằng phương thức này có vẻ trực tiếp, nhưng Thanh Dương trước giờ cũng không phải là người trốn tránh….

Thanh Dương nghiêng thân, lười biếng lấy tay chống đầu, cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân nằm ở bên cạnh: “Anh cảm giác đỡ hơn nhiều chưa? Bây giờ hẳn không sợ hãi như vậy đi.” (=.,= có kiểu trấn an vại sao trời)

Lâm Mộ Thiên không biết nên trả lời như thế nào, y chỉ nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Thanh Dương. Có đôi khi y căn bản không biết Thanh Dương suy nghĩ cái gì (=.,= ta cũng ko hiểu), y không biết vì sao Thanh Dương cứng rắn muốn lưu y lại, cũng không hiểu vì sao Thanh Dương lại hôn mình. Có lẽ phải nói, y căn bản không kịp suy nghĩ, đầu y trống rỗng, chỉ cảm thấy cái tay đeo chiếc nhẫn ngọc ban chỉ xúc cảm hơi lạnh của Thanh Dương từ bên hông y trượt vào áo y, tay Thanh Dương ở trước ngực nam nhân thong thả bồi hồi.

Nam nhân nằm thẳng ở trên giường, hai mắt hữu thần nhìn Thanh Dương đang cúi đầu tới gần y……

“Không phải cậu từng nói, cậu cho tới bây giờ cũng không cùng anh em chơi trò chơi này sao?” Nam nhân nhỏ giọng nói, ánh mắt nam nhân toát ra ẩn ẩn thương cảm, “Lần trước là ngoài ý muốn, nhưng lần này không phải, tuy rằng trước kia chúng ta đã quen nhau rất lâu, nhưng loại chuyện này tôi cũng không giống cậu…… Xin cậu đừng chọc ghẹo tôi như vậy nữa, tôi sẽ tưởng thật……”

Động tác của Thanh Dương rõ ràng dừng lại, môi hắn dừng lại ở bên môi nam nhân nhưng cũng chưa chạm vào môi y. Hắn không nghĩ tới lúc này nam nhân biểu đạt tâm tình mình, nhìn thấy ánh mắt run run cùng vẻ mặt ẩn nhẫn của nam nhân, đáy mắt hắn cũng lập tức nổi lên một trận sương mù, phức tạp làm cho người ta không hiểu.

Sóng biển đập lên thân thuyền, giường lớn cũng lay động theo.

“Vậy anh coi như thật là được.” trong mắt Thanh Dương chảy xuôi cảm xúc không rõ, có chút phức tạp. Nam nhân trì độn đương nhiên không thể lập tức hiểu được ý tứ đối phương, Thanh Dương ôm sát nam nhân đang nghi hoặc.

Nam nhân vốn còn muốn nói, nhưng Thanh Dương lại trước một bước ngăn trở nam nhân lên tiếng. Hắn lẳng lặng dừng ở hai mắt bất an của nam nhân, thái độ hắn lười biếng nhưng giọng điệu lại vô cùng rõ ràng chậm rãi nói: “Anh có thể thích tôi, hiểu chưa?” Ngữ điệu thong thả, giọng nói dễ nghe, không một cái nào là không đang khiêu chiến tâm tình nam nhân giờ phút này.

Nam nhân kỳ thật đã không còn ý kiến gì, ở rất nhiều năm trước lúc y nghe Thanh Dương tỏ thái độ, thời điểm kia y rất khó qua, không nghĩ tới Thanh Dương lại nhìn mình như vậy. Sau khi y lại nhìn thấy hắn, y đã có thể bình tĩnh, nhưng vừa rồi những lời của Thanh Dương lại làm cho tâm tình trầm định của y một lần nữa nổi lên gợn sóng.

Bàng hoàng cùng bối rối bao phủ lấy nam nhân.

Lâm Mộ Thiên nhìn Thanh Dương gần trong gang tấc, y muốn từ trong mắt Thanh Dương nhìn ra gì đó, đáng tiếc cái gì cũng không nắm được. Chớp mắt, đôi môi Thanh Dương liền dán lên, hôn lên môi y.

Ở trong thế giới Thanh Dương, cho tới bây giờ đều là người khác hầu hạ hắn, hắn cũng sẽ không âu yếm ai, nhưng nam nhân là người đầu tiên. Hơn nữa nam nhân cùng là người đầu tiên dám ở trên giường cự tuyệt hắn. Hắn biết địa vị mình ở trong mắt người khác rất cao, rất đáng sợ, hắn là đại ca xã hội đen, nhưng hắn còn chưa nói mình là một thương nhân, có lẽ cái người ta coi trọng đều là tiền của hắn, danh lợi cảu hắn, hoặc là thế lực của hắn. Nhưng Lâm Mộ Thiên thì khác. Từ nhỏ đến lớn, nam nhân này đều yên lặng ở bên cạnh hắn, đối với hắn phân rõ phải trái, đối với hắn rất tốt……

Khóe mắt nam nhân có chút ướt át, ở trong nụ hôn của Thanh Dương, thân thể cũng ức chế không được bắt đầu run run, xung quanh ngẫu nhiên truyền đến tiếng vật thể đang rung lắc, đó là do sóng to đập vào thân thuyền mà gây ra chấn động. Thanh Dương ôm gọn thân thể run run của nam nhân, tinh tế mút vào đôi môi khẽ nhếch mở của nam nhân, trong đêm khuya không có ai có ý muốn ngủ, dục vọng từ trong cơ thể chậm rãi dâng lên. Cái loại cảm giác không thể ức chế này làm cho người ta hoảng hốt lại xen lẫn vài tia hưng phấn không hiểu, một cỗ không khí khó diễn tả chảy xuôi giữa hai người.

“Uhm…..” tiếng rên rỉ mang theo hơi khóc nức nở của Lâm Mộ Thiên vang lên khi cái tay hơi lạnh của Thanh Dương xâm nhập vào trong quần lót của nam nhân. Trong trí nhớ của nam nhân hình như lần trước Thanh Dương không chủ động như vậy, không biết là do kỹ thuật của Thanh Dương quá tốt hay là như thế nào, mà thân thể y dưới sự vuốt ve của đối phương đã mềm đi rất nhiều.

Chân Thanh Dương nhẹ nhàng chen vào giữa hai chân nam nhân, không dấu vết tách hai chân nam nhân ra, tay hắn chậm rãi vuốt ve dục vọng sớm ngẩng đầu giữa hai chân nam nhân. Nụ hôn không ngừng xâm nhập giữa môi nam nhân, một khắc cũng không ngừng, cảm xúc nam nhân không quá ổn định, tim đập không ngừng gia tốc. Y còn chưa thích ứng cùng Thanh Dương làm loại chuyện này, chuyện lần trước xảy ra sau, đã mấy tuần rồi y cũng chưa dám gặp Thanh Dương, cũng hiểu được bản thân không có mặt mũi nào gặp Thanh Dương, y mơ hồ nhớ rõ đêm đó thật kịch liệt……

Giữa môi hai người phát ra tiếng nước bọt giao triền dâm mỹ, nam nhân nghe thấy thật ngượng ngùng. Nam nhân vốn không hề phản ứng lại, trong nụ hôn tăng thêm ướt át của Thanh Dương dần dần đáp lại. Hô hấp dồn dập, hơi thở nóng rực, hơn nữa dục hỏa khó có thể ức chế lủi lên, giống như muốn thiêu rụi lý trí nam nhân.

Người hôn y là Thanh Dương, người từng là bạn tốt nhất của y, cũng là người bạn duy nhất thật tình đối đãi y, quan hệ của bọn họ tự khi nào đã bắt đầu phát sinh biến hóa? Chính nam nhân cũng không nhớ rõ.

“Anh có thể thích tôi……” Những lời này không ngừng ở trong đầu nam nhân vang vọng, suy nghĩ y hỗn loạn, hôn lại Thanh Dương, đầu lưỡi nóng ướt quấn quanh đầu lưỡi ướt mềm và linh hoạt của Thanh Dương.

Cảm giác được nam nhân đáp lại, Thanh Dương lười biếng mà vừa lòng nhìn chăm chú vào hai mắt nam nhân, đồng thời, tay hắn kéo quần lót y, mà nam nhân cũng tùy ý hắn kéo quần lót tụt xuống dưới đầu gối. Y cũng không đoái hoài tới áo tắm rộng trên người cũng bị vén lên, hạ thân trần trụi hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh đèn, áo tắm cũng tụt xuống, một khối da ở thịt trước ngực loã lồ hiện ra.

Nhìn nam nhân mê người như thế, ngay cả đôi mắt thần sắc lười biếng của Thanh Dương cũng trở nên thanh minh (=.,=). Hắn buông đôi môi nam nhân ra, từ dưới gối lấy ra một hộp đựng thuốc mỡ gì đó, dưới cái nhìn chăm chú nghi hoặc của nam nhân, hắn mở nắp ra.

“Đây là cái gì?” Nam nhân khẩn trương ngồi dậy, cái này…… Cái này sẽ không phải là xuân…… Xuân dược đi? Bất quá.. ngẫm lại Thanh Dương hẳn sẽ không cho y dùng thứ đó mới đúng. Giờ phút này, hạ thân nam nhân trần trụi, lưng tựa ở đầu giường, hai chân gấp khúc mấp máy, địa phương tư mật kia như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ ảo. Nam nhân trì độn cũng không biết, bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu dẫn người phạm tội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio