Như thế nào sẽ? Hai người họ sao có thể là sát thủ ttong tổ chức Mặt Sắt. Tổ chức không phải sát thủ đều mang mặt nạ ra ngoài sao? Tuy rằng lúc này có mang kính râm, nhưng vẫn là có thể nhìn đến khuôn mặt!
Nghi hoặc làm Lăng Vũ yên lặng thật lâu, căn bản không rõ trước mắt là tình huống gì.
Chẳng lẽ những đó căn bản không phải người tổ chức Mặt Sắt, chỉ là những người đó nói vậy mà thôi?
Không nghĩ ra nguyên do, Lăng Vũ cũng liền không hề suy nghĩ nữa. Dù sao hiện tại cái tổ chức kia cùng Lăng Vũ không còn quan hệ, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Lăng Vũ cũng bình thường trở lại, sau đó tiếp tục uống ly nước trong tay.
Mà bên này, hai người mặc tây trang đen mang kính râm cũng sửng sốt khi thấy Lăng Vũ. Nhưng thực mau bọn họ liền khôi phục nguyên trạng, yên lặng đứng ở phía sau An Nhàn chấp hành nhiệm vụ.
An Nhàn thấy bên cạnh Lam Phi là Lăng Vũ, âm thầm cười khoái chí trong bụng.
Không nghĩ tới tại đây có thể thấy người này! Nhìn dáng vẻ là biết bị Lam Phi kéo tới rồi! Bất quá thay đổi quần áo xong thật đúng là không tồi. Khó trách được anh trai mình nhớ thương như vậy. Quả nhiên là bảo bối a!
An Nhàn lớn mật đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ xem kỹ.
Yên lặng suy nghĩ, Lăng Vũ bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực dừng ở trên người mình. Ngẩng đầu đi tìm, vừa lúc cùng tầm mắt An Nhàn chạm vào nhau.
An Nhàn phát hiện người kia cũng nhìn về phía mình, liền giơ ly trong tay lên, sau đó ngả ngớn nháy mắt với Lăng Vũ, còn làm động tác liếm môi. Lăng Vũ tức khắc cảm giác trên mặt nóng lên, sau đó hoảng loạn quay đầu, che giấu mình bị quẫn bách HunhHn.
Không nghĩ tới mình thế nhưng bị một thanh niên trẻ chưa hai mươi tuổi đùa giỡn. Nếu như bị người khác biết mặt mũi để ở đâu a! Xem ra hiện tại người trẻ tuổi thật đúng là lớn mật, mình xác thật không thể dung nhập vào thế giới của bọn họ!
Nhìn động tác của Lăng Vũ, An Nhàn trong lòng cười thích thú.
Không nghĩ tới người này lại là như vậy a. Xem ra mình về sau sẽ không nhàm chán!
Thời điểm mọi người trò chuyện, cửa phòng mở ra, rồi sau đó liền đi vào một người đàn ông có diện mạo xinh đẹp. Người kia vừa tiến đến liền hướng mọi người chào hỏi:
"Hoan nghênh các vị hôm nay tới đây. Bất quá đều là khách quen, tôi cũng liền không nói nhiều, hy vọng mọi người chơi tận hứng!"
Vừa nói xong, liền nghe được bên cạnh một ít người huýt sáo kêu lên:
"Ông chủ Lăng hôm nay vui vẻ chúng tôi đi. Chúng tôi chính là rất nhớ ông chủ Lăng đó! Đặc biệt là thân hình kia có thể làm người ta tiêu hồn. Thế nào, hôm nay ai có thể thắng sẽ được mỹ nhân chứ?"
Những người đó nói lời ngả ngớn thô tục, làm Lăng Vũ trừng lớn hai mắt. Không thể tin được hiện tại người trẻ tuổi đều cởi mở như vậy. Lúc nãy đã bị An Nhàn dọa sợ ngây người, hiện tại lại xuất hiện tình huống này, cái này làm cho Lăng Vũ vô pháp tiếp thu.
Chỉ là Lăng Vũ ngẩng đầu lên một khắc, người được gọi là ông chủ Lăng kia tức khắc sững sờ, những lời muốn nói với những người đó cũng đều nuốt trở vào. Sau đó hắn rất là kinh hoảng chỉ vào Lăng Vũ.
"Lăng... Lăng... Lăng Vũ, cậu... cậu... sao... sao ở đây?"
Vốn còn kinh ngạc vì những người chung quanh, Lăng Vũ lại nghe đến câu đứt quãng chứa đầy vô cùng khiếp sợ. Lăng Vũ lập tức đem tầm mắt chuyển đến người nói chuyện.
Người trước mắt làm Lăng Vũ cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là nhớ không nổi là ai, sau đó hồ nghi nhìn kia nói.
"Anh biết tôi sao?"
Nghe được Lăng Vũ nghi vấn, người kia lập tức thu tinh thần, thu hồi biểu tình vừa rồi kinh hoảng thất thố. Chỉ là ánh mắt vẫn có chút không tin.
"Chẳng lẽ Vũ Nhi không nhận ra anh sao? Anh là Lăng Nặc, trước đây em thường xuyên gọi anh là Tiểu Nặc ca đó. Bất quá cũng phải, đã mười năm không thấy, không nhớ anh cũng bình thường, sau mười năm anh thay đổi rất nhiều, chỉ là em không thay đổi chút nào!"
Lăng Nặc? Kia chẳng phải là con bác cả sao?
Vừa nghe đến tên này, Lăng Vũ tức khắc vui vẻ đứng lên, sau đó bước tới chỗ Lăng Nặc, vui sướng nói.
"Tiểu Nặc ca, là anh a. Em không nhận ra anh! Thật ngượng ngùng!"
Thái độ thân thiết của Lăng Vũ cùng với ngữ khí vui mừng làm Lăng Nặc không tự giác lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt tất cả đều là không thể tin.
Lăng Vũ không hận mình sao? Hiện tại sao giống như không có việc gì? Chẳng lẽ không nhớ rõ sự tình lúc trước phát sinh? Sao có thể? Nhưng người trước mắt cũng không có nửa điểm ngụy trang, mà là biểu tình tự nhiên. Nhìn không giống như đã từng phát sinh sự kiện kia, cùng mình thân cận như vậy. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lăng Nặc căn bản không tin tưởng một màn trước mắt. Hắn đang thắc mắc sao cái người này còn xuất hiện tại đây? Giờ phút này không phải hẳn là nằm dưới mặt đất an giấc ngàn thu sao? Bị người nọ tra tấn mà còn mạng sao? Đây căn bản không có khả năng!
Nhưng sự thật ở trước mắt hắn, làm hắn không thể không tin...
"Tiểu Nặc ca?! Anh làm sao vậy? Sao không nói lời nào?"
Giọng Lăng Vũ truyền vào tai Lăng Nặc, làm hắn tức khắc từ hồi ức tỉnh lại, sau đó nhanh che giấu dị thường của mình. Hắn lộ ra bộ biểu tình nhẹ nhàng nói.
"Không... Không... Không có gì! A! Đúng rồi, em sao ở đây? Còn nữa, mười năm qua đi đâu? Cũng không gặp em?"
Lăng Nặc thử hỏi. Hắn muốn nhìn một chút xem người trước mắt rốt cuộc là thật sự đã quên hay là giả bộ.
Nghe được Lăng Nặc hỏi chuyện, Lăng Vũ thần sắc không phải thực tốt, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ là cười cười nói.
"Chính là ở bên ngoài đi lung tung mấy năm. Ha ha! Không nói cái này nữa. Không nghĩ tới tại đây gặp được anh, mười năm không gặp, anh thế nào? Chúng ta tâm sự đi, em..."
Còn chưa nói xong, Lăng Vũ liền phát hiện chung quanh tầm mắt đều dừng ở trên người bọn họ. Cái này làm cho Lăng Vũ thực không được tự nhiên. Vì thế liền đi tới nói cùng Lam Phi một tiếng, liền lôi kéo Lăng Nặc đi ra ngoài.
" Ô "
Vừa ra ngoài, Lăng Vũ liền thở thật mạnh một hơi, sau đó ngượng ngùng nhìn nhìn Lăng Nặc bị mình tự tiện lôi ra.
"Em không thích ứng cái loại trường hợp này, cho nên liền muốn mượn việc cùng anh ôn chuyện đi ra! Mong anh sẽ không để ý!"
Lăng Vũ giải thích động tác rồi mạo muội của mình, hy vọng Lăng Nặc không nên trách.
Kỳ thật không đơn thuần chỉ là bởi vì không thích ứng trường hợp kia, còn có một nguyên nhân là bởi vì hai người sát thủ Mặt Sát.
Nhìn hai người kia, khiến cho Lăng Vũ nhớ tới mười năm sống trong bóng tối, cho nên mới muốn thoát đi.
Nghe được Lăng Vũ giải thích, Lăng Nặc minh bạch gật gật đầu, sau đó nói:
"Nếu đã ra tới, chúng ta liền đi uống một chén đi! Chỗ này là do anh làm chủ. Đêm nay anh mời khách! Thế nào? Cho chút mặt mũi đi!"
Lăng Nặc mời làm Lăng Vũ ngượng ngùng cự tuyệt, đành phải đáp ứng. Vì thế hai người tìm một chỗ tương đối thanh tịnh uống rượu trò chuyện.
Lam Phi nhìn Lăng Vũ rời đi tâm tình tức khắc biến mất vô tung vô ảnh. Bất quá xem Lăng Vũ cùng Lăng Nặc quen thuộc, hắn cũng không có đi ngăn cản. Dù sao hắn nghe được hai người nói mười năm không gặp, ôn chuyện cũng là bình thường. Nhưng vừa rồi ông chủ Lăng thần thái giống như có chút khả nghi. Khi thấy Lăng Vũ, hắn lộ ra biểu tình không thể tin tưởng, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Lam Phi.
Tuy rằng không biết bọn họ trước kia phát sinh cái gì, bất quá Lăng Nặc cho hắn cảm giác thực khả nghi. Nếu bị hắn nhìn thấy rồi, vậy hắn sẽ không để Lăng Nặc gây tổn hại cho Lăng Vũ.
Ước chừng qua nửa giờ, mà Lam Phi không nhìn thấy Lăng Vũ trở về. Trong lòng hắn lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Vì thế Lam Phi chào hỏi mọi người, liền đi ra ngoài.
Đang lúc Lam Phi chạy ra bên ngoài đi tìm, liền nhìn thấy Lăng Nặc đỡ Lăng Vũ uống say khóc thương tâm, cũng không còn biết gì. Khẽ cau mày, Lam Phi bước đến trước mặt Lăng Nặc, sau đó đem Lăng Vũ kéo vào trong lòng ngực mình, ngữ khí không tốt chất vấn Lăng Nặc:
"Đây là có chuyện gì? Anh đối với anh ấy làm cái gì?"
Vốn dĩ khi nhìn thấy Lăng Nặc đối với Lăng Vũ lộ ra thần sắc kia, Lam Phi liền có ấn tượng không tốt với hắn. Bằng trực giác, Lam Phi biết người này khẳng định đã làm cái gì đó không tốt đối với Lăng Vũ. Bằng không cũng sẽ không ở thời điểm nhìn thấy Lăng Vũ lại lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Tựa hồ... Tựa hồ Lăng Vũ không nên xuất hiện!
Cái ý tưởng này làm Lam Phi tức khắc có chút cảnh giác. Hắn nhìn nhìn Lăng Nặc trước mắt, sau đó lại nhìn nhìn Lăng Vũ trong lòng ngực.
Không phải Lăng Vũ đắc tội người nào đó, bị người ngầm theo dõi chứ! Bất quá hiện tại cũng không phải là thời điểm nghĩ này nọ, người trong lòng ngực hiện tại chính là khóc rối tinh rối mù.
Lăng Nặc kinh ngạc nhìn Lam Phi ôm Lăng Vũ.
Thật không nghĩ tới Lăng Vũ thế nhưng có quan hệ với người thừa kế duy nhất của Lam gia. Xem ra sự mị hoặc ở tận trong xương tủy, mặc kệ là qua bao nhiêu năm, cũng sẽ không mất đi. Đã tuổi này thế nhưng còn có thể quyến rũ thành niên đẹp trai trẻ tuổi như vậy!
Lăng Nặc trong lòng tràn đầy ghen ghét cùng phẫn hận, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Nghe đến ngữ khí Lam Phi không có ý tốt, Lăng Nặc cũng không biểu hiện tức giận, mà là bình thản ung dung nhìn Lam Phi nói.
"Không có làm cái gì, chỉ là nói một ít chuyện trước kia mà thôi."
Lăng Nặc tuy rằng thực thích loại thanh niên ưu tú giàu có như Lam Phi, chỉ là người trước mắt cũng không phải người hắn có thể khống chế. Cho nên hắn không muốn đụng vào rắc rối như vậy, đỡ phải đến lúc đó làm không tốt còn bị chịu thiệt.
Lại một lần nữa nhìn thoáng qua Lăng Vũ bị Lam Phi ôm vào trong ngực, tâm tình Lăng Nặc một lần nữa bị ghen ghét cùng hâm mộ lấp đầy.
Nghe Lăng Nặc trả lời, Lam Phi cũng không hỏi tiếp. Hắn biết vừa rồi hai người khẳng định nói chuyện cũ trước kia mà Lăng Vũ trong lòng không muốn nhớ, cho nên Lăng Vũ mới mượn rượu tiêu sầu, biến thành dáng vẻ này.
Bất quá Lăng Nặc không nói, hắn cũng sẽ không đi hỏi nhiều làm cái gì.
Cong lưng, sau đó chặn ngang đem Lăng Vũ ôm vào trong ngực, Lam Phi liền đi ra bãi đỗ xe.
Quá khứ của Lăng Vũ, hắn cũng muốn biết, chỉ là hắn không muốn nghe từ miệng của người ngoài. Hắn muốn đến lúc nào đó, Lăng Vũ sẽ tự mình nói cho hắn nghe.
Nhìn nhìn người trong lòng ngực hiện tại đã không còn khóc, bộ dạng an tĩnh, trong lòng Lam Phi như có một dòng nước ấm áp lướt qua.
Thì ra thời điểm người này an tĩnh ở trong lòng ngực mình lại đáng yêu như vậy!
Bởi vì uống rượu khuôn mặt nhỏ nhiễm đỏ ửng, giống như quả táo thơm ngọt ngon miệng. Trên mặt còn treo nước do vừa rồi khóc thút thít. Nhu nhược động lòng người, bộ dáng chọc người yêu mến. Vành tai trong suốt cũng nhiễm đỏ ửng, tươi đẹp ướt át, làm người ta muốn nhấm nháp.
Trên người Lăng Vũ mặc chính là quần áo hôm nay hắn chọn lựa. Tây trang vừa vặn cắt may khéo léo càng hiện ra vẻ đẹp đầy mê hoặc. Áo sơ mi bao lấy thân thể, mỗi thời khắc đều tản ra mùi thơm khiến người ta muốn hít vào không thôi.
Nhìn Lăng Vũ như vậy, Lam Phi tức khắc cảm thấy bụng dưới căng thẳng, vật dưới háng đang chậm rãi ngẩng đầu.
Xem ra đêm nay người này phải thuộc về hắn. Lam Phi tà mị cong khóe môi, trong mắt tràn đầy lửa dục vọng.
Thời điểm Lam Phi nhận định đêm nay Lăng Vũ thuộc về hắn, tiếng chuông di động ngày thường rất dễ nghe, vào giờ phút này lại có vẻ thập phần đáng ghét, vang lên.
Dục hỏa đốt thân, Lam Phi hận không thể đem cái người đáng chết gọi điện thoại tới lúc này ném xuống mười tám tầng địa ngục. Thế nhưng ở ngay lúc này tới quấy rầy hắn.
Chậm rãi đem người trong lòng thả đứng ở trên mặt đất, sau đó một tay ôm lấy eo, một tay từ trong túi đem điện thoại lấy ra.
Vừa nhìn thấy dãy số, thế nhưng là dãy số xa lạ.
Tuy rằng thực không muốn nghe, nhưng nhìn thấy người trong lòng ngực bởi vì nghe được âm thanh mà lộ ra bực bội, hắn vẫn là bất đắc dĩ ấn nghe. Nhưng mà đầu kia điện thoại truyền đến giọng người mà Lam Phi không muốn nghe nhất lúc này.
"Anh họ tôi hiện tại ở đâu? Hiện tại đã trễ thế này, tôi muốn đi đón anh họ!"
Giọng Bách Tiêu từ đầu kia điện thoại truyền tới, làm Lam Phi có loại xúc động muốn đánh người.
Người này thế nhưng nhớ rõ như vậy, thời gian cũng chọn rất tốt!
Vốn định trực tiếp làm lơ điện thoại của Bách Tiêu, nhưng vừa nhìn đến gương mặt người trong lòng ngực ngon miệng, Lam Phi chần chờ.
Tuy rằng nhất thời là có thể thỏa mãn dục vọng, nhưng sau khi người này tỉnh lại, biết hắn không được cho phép mà cưỡng bức, phỏng chừng sau này muốn gặp mặt so với lên trời còn khó khăn hơn.
Nghĩ như vậy, Lam Phi hít thật sâu một hơi, cắn chặt răng, tựa hồ hạ quyết định, sau đó liền nói với Bách Tiêu đầu bên kia điện thoại.
"Chúng tôi ở quán bar Dark Blue, hạn định cho cậu mười lăm phút phải tới. Bổn thiếu gia không nhàn rỗi chờ người. Không tới đúng giờ, bản thiếu gia liền đem anh họ cậu về nhà mình!"
Nói xong, Lam Phi liền thực khó chịu tắt điện thoại, sau đó đỡ người vào trong quán bar, tìm chỗ dễ thấy được đem Lăng Vũ an trí tốt, chính mình cũng ngồi ở kia, chờ Bách Tiêu đến.
Thật vất vả chờ được người mình lo lắng một ngày về đến nhà, lại không nghĩ tới bị Lam Phi kéo đi ra ngoài, Bách Tiêu trong lòng có giận cũng không biết hướng nào phát, đành phải nhận mệnh ngồi ở trong nhà chờ.
Hắn thường xuyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nhìn xem tới mấy giờ rồi. Bỗng nhiên phát hiện hôm nay đồng hồ chạy rất chậm, qua lâu như vậy mới chỉ là vài phút mà thôi. Nôn nóng lại lo lắng, rất sợ Lam Phi thú tính quá độ xâm phạm anh họ HunhHn.
Ý nghĩ như vậy làm Bách Tiêu tức khắc từ trên sô pha nhảy dựng lên, sau đó nôn nóng di tới đi lui ở trong phòng, thỉnh thoảng còn không quên ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Rốt cuộc kim đồng hồ cũng chỉ giờ, Bách Tiêu tức khắc giống bị tiêm máu gà, kích động lấy ra di động gọi cho Lam Phi.