Xác thật là không có việc gì, chỉ là một cô gái thập phần bám người thôi. Cô gái kia rất bám người, từ cao trung liền bắt đầu không ngừng quấn lấy Bách Tiêu. Hắn cho rằng lên đại học không cùng trường, mình liền có thể thoát khỏi cô gái kia, lại không nghĩ đến cô gái kia thế nhưng cũng vào cùng trường đại học với mình.
Hiện tại ngẫm lại cũng không phải không có khả năng. Bối cảnh nhà cô gái rất lợi hại, ba mẹ đều là cán bộ, muốn chuyển tới cái trường này cũng không phải việc khó.
Hắn thật sự không nghĩ tới cô gái kia thế nhưng còn đuổi theo mình đến đại học. Cái này làm cho Bách Tiêu thực phản cảm. Từ khi xác định mình đối với Vũ là tình cảm gì, hắn liền càng thêm chán ghét người không liên quan quấn lấy mình.
Hắn đã cùng cô gái kia nói rất rõ ràng. Nói hắn đã có người yêu, không có khả năng cùng cô ta có kết quả. Nhưng đối phương cũng không để ý, trước sau như một cứ quấn lấy. Nhớ rõ lúc ấy là cô ta nói:
"Anh thích ai em cũng không quan tâm, chỉ cần biết rằng em thích anh là đủ rồi!"
Thời điểm nghe câu nói này làm hắn ngây ra thật lâu. Hắn cũng không biết hiện tại con gái sai mặt dày như vậy. Lần đầu hắn cảm thấy thực vô lực, mặc kệ hắn bỏ qua thế nào, cô gái kia vẫn không biến mất, mà vĩnh viễn muốn tới gần.
Ghê tởm hơn chính là cô gái kia còn đi lấy lòng mẹ hắn. Khiến mẹ hắn đến bây giờ đều cho rằng hắn cùng cô gái kia là một đôi. Hắn đã giải thích, nhưng mẹ hắn đều chỉ cho là hắn thẹn thùng ngượng ngùng nói ra, sau đó còn khuyên đối xử tốt với cô ta. Mẹ nói như vậy làm hắn cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn hiện tại muốn thoát khỏi cô ta còn không kịp, sao có thể còn sẽ đi đối đãi tốt chứ.
Bất quá mẹ hắn không nghe giải thích, hắn cũng không có biện pháp, cho nên chỉ có thể để mẹ hiểu lầm. Nhưng hiện tại...
Hiện tại không thể để cô gái kia tiếp tục hồ nháo. Mình đã cùng Vũ xác định quan hệ, bản thân nên phụ trách với Vũ. Không thể để về sau bởi vì cô gái kia mà làm Vũ hiểu lầm. Như vậy thật là mất nhiều hơn được!
Nghĩ như vậy, Bách Tiêu cảm thấy mình cần thiết cùng cô gái kia nói chuyện một lần. Hắn hy vọng cô gái kia có thể từ bỏ, đừng lại làm việc vô dụng.
Nghe được Bách Tiêu giải thích, Lăng Vũ có chút không rõ, vẫn gật gật đầu. Với Lăng Vũ mà nói, mặc kệ là ai, chỉ cần có người gọi điện thoại tới đều tiếp. Đây là phép lịch sự cơ bản. Mặt khác vì nếu không nghe, lỡ như bỏ qua tình huống cấp bách sẽ hối tiếc về sau.
Bất quá Tiêu Tiêu nói không có việc gì, vậy hẳn là không có việc gì đi!
Lăng Vũ trong lòng nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục hưởng thụ hầu hạ chu đáo của Tiêu Tiêu.
Ăn xong, Lăng Vũ lại muốn ngủ. Bởi vì hiện tại toàn thân đều thực mệt mỏi, mềm như bông, Lăng Vũ phải tiếp tục nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Bách Tiêu nghe Lăng Vũ còn muốn ngủ, đành phải bất đắc dĩ gật đầu. Dù sao cũng đã ăn một chút, ngủ thì ngủ. Vừa lúc hắn muốn lợi dụng khoảng thời gian này đi tìm cô gái kia nói chuyện. Sớm đem sự tình chấm dứt mới tốt, vì thế hắn liền nói với Lăng Vũ.
"Vậy anh nghỉ ngơi. Em có việc cần đi xử lý, cho nên đi ra ngoài một chút, thực mau liền sẽ trở về! Ở nhà ngoan ngoãn chờ em!"
Nghe được Bách Tiêu nói có việc đi ra ngoài, Lăng Vũ nhắm mắt lại gật gật đầu, ý bảo hắn đi nhanh về nhanh, sau đó liền không nói chuyện nữa, nặng nề ngủ.
Bất đắc dĩ nhìn thấy Lăng Vũ nhanh như vậy liền ngủ, Bách Tiêu sủng nịch cười. Hắn hôn nhẹ trên trán Lăng Vũ một cái hôn, liền cầm di động rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Bách Tiêu liền gọi lại số vừa có cuộc gọi nhỡ. Thực mau điện thoại đã kết nối, Bách Tiêu không đợi người bên kia nói chuyện liền nói trước:
"Nửa giờ sau! Gặp mặt ở quán cà phê đối diện trường học!"
Sau khi nói xong, hắn cũng không đợi bên kia có phản ứng liền kết thúc cuộc gọi, sau đó nhanh chóng đi xuống dưới lầu đón xe đi đến chỗ hẹn.
Hắn chưa từng có giống hôm nay muốn nhanh chóng gặp cô gái kia. Nếu không phải vì Vũ, hắn sẽ không chủ động đi gặp cô ta. Mỗi lần nhìn thấy cô gái bám người kia hắn liền bực bội.
Đã xác nhận mình yêu Vũ, hắn càng không kiên nhẫn đi ứng phó người khác. Chỉ là mỗi lần hắn dùng biểu tình lạnh lùng đối mặt, cô gái kia vẫn vồ vập, lại luôn bị làm phát bực. Bởi vì mỗi lần thấy hắn có biểu tình như vậy cô ta liền sẽ nói.
"Em thích anh ngầu như vậy!"
Trời ơi, đây là loại người gì. Chẳng lẽ cô ta không có cảm thấy thẹn sao?
Cô ta vẫn tiếp tục da mặt dày đi theo sau hắn, làm cho trong trường mỗi một bạn học hay người quen biết đều cho rằng hắn cùng cô gái kia là một đôi. Bị hiểu lầm không sao cả, dù gì những người đó thấy thế nào hắn đều không để bụng. Hắn chỉ để ý Vũ thấy thế nào. Cho nên những người đó ồn ào hắn đều chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.
Cứ ầm ĩ đi! Để cho bọn họ quậy cho đã! Dù sao mình cũng không có khả năng yêu cô gái phiền phức kia!
Hắn trong lòng chỉ có một bảo bối là Vũ. Nghĩ đến Vũ còn ở nhà chờ, trong lòng hắn càng nôn nóng muốn lập tức tới nơi đó. Sau khi cùng cô gái kia nói rõ ràng liền chạy nhanh về nhà.
Xem ra, mình một khắc cũng không thể rời xa Vũ. Hơn nữa từ khi rời khỏi cửa, trong đầu óc đều là khuôn mặt xinh đẹp của Vũ. Chờ mình giải quyết xong việc này, liền có thể cùng Vũ sống vui vẻ. Nhưng ba mẹ của mình bên kia thật đúng là có điểm phiền toái!
Hắn biết ba mẹ không có khả năng chấp nhận con trai mình thích một người đàn ông. Bởi vì thời điểm ở nhà mẹ đã từng nói.
"Tiêu Tiêu nhà ta lớn lên đẹp trai như vậy, về sau khẳng định cũng sẽ có con cái dễ thương! Bảo bối của mẹ cố lên! Phải cho mẹ thêm cháu bảo bối. Đến lúc đó mẹ liền có thể tiếp tục chơi cùng cháu bảo bối! Khẳng định sẽ đáng yêu như con khi còn nhỏ!"
Mỗi lần nói điều này, vẻ mặt mẹ liền chờ mong nhìn hắn, làm hắn không đành lòng đi phá vỡ kỳ vọng của ba mẹ.
Vỗ trán, Bách Tiêu sợ nhất chính là ba mẹ lộ ra biểu tình kỳ vọng đó. Hắn không đành lòng cự tuyệt. Xem ra chuyện này còn phải kéo dài, bất quá hắn nhất định sẽ tìm thời điểm thích hợp cùng ba mẹ nói chuyện này. Hắn hy vọng ba mẹ có thể hiểu cho hắn, chỉ là không phải hiện tại mà thôi. Hắn sẽ chờ đến khi mình có đủ năng lực bảo hộ Vũ, lại đi nói cùng ba mẹ. Hiện tại nói chuyện này, hình như còn hơi sớm, không cần nghĩ cũng biết ba mẹ sẽ không đồng ý HunhHn.
Nghĩ vậy, Bách Tiêu lộ ra một tươi cười, đáy lòng nhẹ giọng nói:
Vũ, anh nhất định phải chờ em!
Chỉ là thế sự vô thường, sau khi hắn rời khỏi, trong nhà tới một vị khách không mời mà đến. Người này đem hết thảy suy tính của Bách Tiêu phá vỡ, khiến hắn cùng bảo bối của hắn lại một lần nửa xuất hiện khoảng cách. Vị khách không mời mà đến này cũng chính là đầu sỏ gây tội làm Vũ của hắn mất tích nhiều năm trước.