Đại Thúc Ngự Lang Chiến

chương 139: sủng vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe lại chạy một lúc mới chậm rãi thả chậm tốc độ, sau đó dừng trước một ngôi biệt thự. An Diệp ở trên xe ấn một cái cái nút, cửa sắt đóng chặt chậm rì rì mở ra. Khi cửa mở toàn bộ, An Diệp mới lái xe tiến vào biệt thự, sau đó hướng đến gara. Xe vừa tiến vào, cửa sắt lại chậm rãi đóng lại.

Xe vào gara. An Diệp tắt đèn xe, sau đó đem Lăng Vũ chặn ngang ôm lên, đóng cửa xe từ cầu thang bên cạnh lên lầu.

Nhìn Lăng Vũ vẫn như cũ hôn mê, An Diệp không lý do bực bội. Thật không nghĩ tới hắn thế nhưng bị một người ảnh hưởng mười năm, khiến hắn kiên trì đi tìm HunhHn.

An Diệp hắn khi nào người trẻ đẹp, lần này lại vì một người đàn ông tuổi phí nhiều công phu như vậy. Bất quá lần này hắn có rất nhiều thời gian cùng người này chơi đùa. Hắn muốn cho Lăng Vũ trở thành sủng vật dưới gối, mỗi ngày đều không được sống như yên ổn.

Bởi vì An Diệp hắn tra tấn người trước nay đều chỉ là làm cho sống không bằng chết. Mà Lăng Vũ này vừa lúc chạm được điểm mấu chốt, cho nên liền không thể trách hắn. Tựa hồ em trai thân yêu của hắn cũng cảm thấy hứng thú với Lăng Vũ, không bằng đến lúc đó song long nhập động có lẽ sẽ càng kích thích. Bởi vì hắn trước nay có cái gì cũng cùng chia sẻ với em trai, bạn tình cũng không ngoại lệ.

Ý nghĩ như vậy làm An Diệp lập tức hưng phấn lên, bước chân cũng càng lúc càng nhanh. An Diệp đi lên lầu, đến cuối hành lang mở cửa một căn phòng, sau đó đem Lăng Vũ thô lỗ ném trên mặt đất.

Nhìn Lăng Vũ bị ngã trên mặt đất, An Diệp cũng đi vào, sau đó mở đèn.

Phòng nháy tràn ngập ánh sáng nhàn nhạt ái muội. Kiểm tra thiết bị trong phòng, An Diệp lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, sau đó nhìn về phía người trên mặt đất. Bởi vì An Diệp quăng mạnh, bị ngã trên mặt đất Lăng Vũ dù là hôn mê cũng vẫn lộ ra thần sắc thống khổ. Nhìn Lăng Vũ như vậy, An Diệp cong cong khóe môi, trên mặt toàn là khinh thường.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó vươn bàn tay với những ngón tay thon dài vỗ vỗ trên mặt Lăng Vũ, sau đó dùng ngữ khí ngả ngớn nói:

"Ở lại đây hầu hạ anh em tôi. Nếu cậu phục vụ khiến chúng tôi vừa lòng, tôi sẽ suy xét thả cậu! Ha ha..."

Tuy rằng mặt mang tươi cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, chỉ tràn đầy hàn ý làm người thấy được chỉ biết run rẩy thân hình.

Tuy rằng hiện tại Lăng Vũ nằm đây, có thể nói hắn muốn chơi đùa như thế nào cũng được. Nhưng người này cũng khiến hắn chấp niệm sâu sắc, bằng không cũng sẽ không kiên trì đi tìm mười năm.

Chính là hắn hình như cũng không thích trừng phạt người không cảm giác. Hắn muốn nhìn thấy Lăng Vũ bởi vì chính mình xâm phạm mà lộ ra thần sắc thống khổ. Nếu cứ như vậy chiếm hữu, với hắn mà nói căn bản không hề có ý nghĩa. Hắn cũng không thiếu bạn tình, mà Lăng Vũ tuổi này đã vượt qua yêu cầu bạn giường của hắn.

Chỉ là lúc ban đầu kia không thực hiện được thỏa mãn, làm hắn đến nay đều thập phần chú ý. Hắn rất muốn nếm thử hương vị Lăng Vũ. Mà hiện tại người này vẫn xinh đẹp như mười năm trước, thậm chí còn thêm một phần mạnh mẽ thành thục đầy gợi cảm. Chính vì nhìn thấy như vậy, bụng dưới An Diệp xôn xao liền bắt đầu càng ngày càng mãnh liệt, vật tượng trưng cho phái nam dưới háng cũng bắt đầu ngẩng cao.

Nhưng dù như vậy hắn cũng sẽ không dưới tình huống này mà chiếm thân xác Lăng Vũ. Bởi vì vốn dĩ mục đích của hắn rất rõ ràng, trừ bỏ chiếm hữu thân thể, mặt khác chính là vũ nhục tự tôn, giẫm đạp tôn nghiêm của một người đàn ông. Đây là trừng phạt cho lúc ấy Lăng Vũ thoát khỏi cầm tù của hắn.

Thực hiển nhiên hiện tại tình huống cũng không thích hợp làm như vậy. Một khi đã như vậy đành phải chờ Lăng Vũ tỉnh lại rồi nói. Dù sao hắn cũng không sợ Lăng Vũ sẽ trốn thoát. Bởi vì dù tỉnh lại, Lăng Cũ cũng không khôi phục lực tứ chi ngay được, bị Hắc Sơn kích thích qua, cũng không phải là dễ dàng có thể khôi phục lại.

Đứng lên, An Diệp bắt đầu công tác giam cầm sủng vật của mình.

Đầu tiên hắn thu dọn cái giường, sau đó đem Lăng Vũ ném lên. Nhìn chung quanh phòng, nhìn thấy dây xích treo trên vách tường, An Diệp cười tà sau đó đi qua.

Gỡ xuống dây xích treo ở trên tường, An Diệp đánh giá một chút, sau đó lại nhìn nhìn Lăng Vũ, cảm thấy bộ dây xích này thực thích hợp với người trên giường.

Bởi vì đây là một bộ xích có thể dẫn điện. Chỉ cần người bị trói mạnh mẽ giãy giụa, sẽ có dòng điện lưu thông toàn thân, khiến người bị trói không thể chịu đựng được. Cho nên hắn cảm thấy thứ này thực thích hợp với người trên giường. Dù thời điểm hắn không ở cạnh, cũng không sợ người này sẽ chạy trốn.

Dù thân thủ lợi hại, cũng không có khả năng ngăn cản dòng điện mãnh liệt.

Cầm dây xích đi đến mép giường, An Diệp thô lỗ kéo Lăng Vũ đang cuộn tròn ra. Sau đó hắn xích đôi tay Lăng Vũ vào hai bên đầu giường, hai chân cũng đồng thời bị xích vào cuối giường. Làm xong hết thảy, An Diệp liền đem phích cắm vào ổ điện, sau đó ấn chốt mở.

Chỉ cần người trên giường không lộn xộn, dòng điện sẽ không bị kích hoạt. Đương nhiên hắn thật ra hy vọng nhìn thấy bộ dạng Lăng Vũ bị điện giật.

Vậy sẽ càng nhiều hưng phấn a!

An Diệp tà ác nghĩ vậy. Hơi hơi cúi xuống thân, An Diệp chậm rãi tới gần mặt Lăng Vũ. Khi khoảng cách hai người cơ hồ bằng không, An Diệp cong khóe môi, hơi thở nóng rực phun ở khuôn mặt Lăng Vũ. Nhìn Lăng Vũ gần như vậy, phía dưới của An Diệp lại bắt đầu không ngừng cuồn cuộn, rất muốn hiện tại đối phương liền tỉnh táo, sau đó dưới tình huống thanh tỉnh hắn sẽ hung hăng chiếm đoạt.

Chỉ là hiện tại......

An Diệp có chút bất đắc dĩ, trong lòng đột nhiên toát ra một tia lửa giận, muốn phát tác rồi lại bất lực, bởi vì Lăng Vũ còn hôn mê. Không qua năm giờ, Lăng Vũ sẽ không tỉnh lại. Bất đắc dĩ An Diệp đành phải quay đầu đến bên tai Lăng Vũ, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Cậu vẫn như mười năm trước khiến người ta mê người, khiến tôi phản ứng. Mà hiện tại cậu lại ở trong tay của tôi, cho nên đừng nghĩ có thể chạy thoát. Lần này sẽ không có người tới cứu cậu đâu. Cậu vẫn là ngoan ngoãn ở tại đây hầu hạ tôi, cho đến khi tôi chơi chán rồi mới thôi, đã hiểu chưa?"

Nói xong, An Diệp liền vươn đầu lưỡi, liếm vành tai Lăng Vũ. Sau đó hắn ngậm lấy vành tai gần như trong suốt, không ngừng mút, hút, liếm láp. Cho đến khi vành tai bởi vì hắn liếm láp mà nhiễm đỏ ửng, An Diệp mới thở hổn hển đứng lên.

Đáng chết! Nếu không phải người vẫn còn hôn mê, mình thật cứ như vậy xử lý. Hiện tại hay rồi, lửa đã khơi mào, lại chỉ có thể nhìn không thể ăn!

Nghĩ như vậy, đôi mắt nhìn Lăng Vũ tức khắc tối sầm lại, sau đó An Diệp xoay người tắt đèn, liền mau chân đi ra khỏi phòng.

Hắn cần đi phát tiết. Mà giờ phút này trong một phòng khác đang có một thiếu niên xinh đẹp chờ đợi hắn. Đó là hắn cho người chuẩn bị trước.

An Diệp vừa đi, cửa phòng lập tức đã bị đóng lại, chỉ còn Lăng Vũ hôn mê trên giường. Trong bóng đêm, nhìn không tới biểu tình Lăng Vũ giờ phút này, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng.

Mà lúc này, đột nhiên có một thân ảnh vụt qua cửa sổ, dừng ở đầu giường Lăng Vũ. Trong bóng đêm đôi mắt xanh lóe sáng tỏ rõ kia cũng không phải là người, mà là động vật.

"Meo!"

Một tiếng mèo kêu vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh, khiến cho tăng thêm một phần quỷ dị.

Con mèo cúi đầu duỗi lưỡi liếm khuôn mặt người hôn mê. Bỗng nhiên một tiếng động rất nhỏ làm con mèo ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ.

Một người đàn ông cao lớn đứng ở nơi đó, trong bóng đêm không thấy rõ khuôn mặt hắn. Hắn đảo mắt kiểm tra ở trong phòng một vòng, khi nhìn đến người trên giường, tầm mắt liền dừng lại, sau đó chậm rãi đi đến. Khi hắn tới gần giường, con mèo liền nhảy lên trên vai hắn, sau đó cùng nhau nhìn Lăng Vũ.

Khi nhìn thấy Lăng Vũ trên giường nhắm chặt hai tròng mắt, người mới tới tựa hồ không còn vẻ tàn nhẫn bình tĩnh. HunhHn Hắn hơi hơi cúi xuống, giơ tay xoa mặt Lăng Vũ, sau đó mang theo ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve. Nếu lúc này có thể nhìn thấy mặt, nhất định là đầy mặt nhu tình.

"Tiểu Vũ... Tôi rốt cuộc nhìn thấy cậu, rất nhớ cậu! Nhưng cậu lại không quen biết tôi! Ai...!"

Nói những lời này mang theo cười chua xót, sau đó hắn tiếp tục nói:

"Là tôi không tốt, hôm nay chỉ lo đi tiếp nhiệm vụ, cho nên không có ở phía sau bảo vệ. Tôi không ở cạnh, anh ta cũng không ở cạnh, cậu liền có chuyện! Nếu không phải nhìn thấy thủ hạ của An Diệp hồ ly kia giao trả Hắc Sơn, tôi cũng liền sẽ không cảnh giác nhiều như vậy! Ai, xem ra Tiểu Vũ thật đúng là không thể rời xa chúng tôi được!"

Người mới tới dùng âm thanh mềm nhẹ rồi lại chứa đầy sủng nịch nói với Lăng Vũ trên giường, sau đó cúi người hôn một cái trên trán Lăng Vũ.

"Đừng sợ, chờ một chút tôi liền đem Tiểu Vũ ra ngoài. Về sau tôi sẽ không chỉ lo đi tiếp nhiệm vụ mà bỏ mặc Tiểu Vũ không màng đến!"

Ôn nhu nói xong, hắn liền duỗi tay muốn đem Lăng Vũ từ trên giường bế lên, lại phát hiện tay chân Lăng Vũ đều bị khóa vào giường. Mà đồ vật kia là dây xích điện nguy hiểm.

Phát hiện dây xích, hắn dừng một chút, sau đó cúi người tìm đầu cắm đem nó nhổ ra khỏi ổ điện, lại từ trên người móc ra một thứ. Hắn cúi đầu ở trên cổ tay cổ chân Lăng Vũ thao tác vài cái, lúc sau liền nghe thấy âm thanh còng bị mở ra.

Hắn cẩn thận nhẹ nhàng lấy xích ra để ở trên mặt đất. Coi như xong hết thảy hắn liền nhanh chóng bế lên Lăng Vũ vẫn hôn mê đi đến bên cửa sổ lắc mình hướng ra ngoài ban công leo xuống lầu.

Sau khi ra khỏi biệt thự, người kia ôm Lăng Vũ đi đến chiếc xe đậu ở góc tương đối kín đáo. Giờ phút này ở trong lòng hắn cảm tạ An Diệp sơ sẩy.

An Diệp chỉ là dùng một cái xích khóa Lăng Vũ, cũng không có dùng đồ vật nguy hiểm hơn cầm tù. Có lẽ là An Diệp quá tự phụ, cho rằng Lăng Vũ ở thành phố này chỉ lẻ loi một mình, sẽ không có người tới cứu. Hơn nữa Lăng Vũ lại bị kích thích đến tứ chi vô lực, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục, cho nên đề phòng càng ít.

Xem xét tình huống ngoài ý muốn luôn không thể bỏ qua. Mà An Diệp lại một lần nữa ngoài ý muốn rơi vào tình huống như nhiều năm trước. Có lẽ chờ đến bình minh, An Diệp phát hiện người không thấy, phỏng chừng sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó tình cảnh Lăng Vũ liền sẽ không xong.

Lần đầu hắn rơi vào bẫy rập đó là bởi vì coi khinh đối thủ. Lần thứ hai vì tự phụ nên rơi vào tình huống ngoài ý muốn. Nếu có lần ba thì không dễ dàng đối phó rồi! Xem ra về sau Tiểu Vũ sẽ càng nguy hiểm!

Hiện tại hắn đã hiểu lý do Hiên lão đại vì sao đem Tiểu Vũ vào tổ chức mười năm trước.

An Diệp vốn dĩ chính là nhân vật rất nguy hiểm, chọc phải hắn chắc chắn chết không có chỗ chôn. Không thể động hắn, Hiên lão đại chỉ có thể lựa chọn đem Tiểu Vũ giấu ở trong tổ chức, sau đó cho Tiểu Vũ tiếp thu huấn luyện, làm Tiểu Vũ trở nên mạnh mẽ hơn so với trước kia. Ít nhất có thể bảo đảm khi rời khỏi tổ chức, về sau Tiểu Vũ sẽ không bị người khi dễ.

Nghĩ đến Hiên lão đại trả giá, trên mặt hắn hiện lên thương tiếc. Hắn thực hy vọng Hiên lão đại có thể cùng Tiểu Vũ có kết quả tốt đẹp, mà hắn cũng hoàn toàn không để ý cùng Hiên lão đại chiếu cố Tiểu Vũ. Bởi vì Hiên lão đại đối với Tiểu Vũ trả giá so với hắn nhiều hơn gấp mười lần. Trái lại hắn chính là kẻ thứ ba chen chân, ở bên Tiểu Vũ có vẻ là người dư thừa, bởi vì Tiểu Vũ cả sự tồn tại của hắn cũng không biết.

Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng không muốn từ bỏ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Vũ, hắn đã bị hãm sâu vào, muốn lui đã không có khả năng. Cho nên dù không chiếm được tình yêu của Tiểu Vũ, hắn cũng muốn ở bên chiếu cố Tiểu Vũ đã thấy đủ.

Nhưng......

Khi nhớ đến nguyên nhân Hiên lão đại không chịu hiện thân ở trước mặt Tiểu Vũ, trên mặt hắn liền hiện lên thần sắc bất đắc dĩ cùng tiếc hận.

Có lẽ hiện tại cũng chỉ có xem Tiểu Vũ......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio