Đang vì phản ứng của mình mà xấu hổ, Lăng Vũ cũng không nghe rõ Lãnh Giác hỏi cái gì. Cái này làm cho Lăng Vũ lại một lần xấu hổ không biết làm như thế nào cho phải, vì thế liền ngơ ngác nhìn chằm chằm Lãnh Giác, hy vọng Lãnh Giác có thể nói lại lần nữa.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lăng Vũ, Lãnh Giác không tự giác cười khẽ, sau đó lại nói một lần.
"Đồ ăn vừa rồi hương vị thế nào?"
Lần này Lãnh Giác cũng không giống trước kia, ngữ khí đông cứng nói chuyện cùng Lăng Vũ. Bởi vậy Lăng Vũ có thể rõ ràng cảm giác được Lãnh Giác lần này ngữ khí nhu hòa rất nhiều, đã không có cảm giác đáng sợ như trước. Hơn nữa vừa rồi thế nhưng Lãnh Giác lạnh lùng đã cười. Cái loại này giống như một cổ ngọt lành xẹt qua ngực, làm Lăng Vũ cảm giác thực thư thái.
Thì ra cái người lạnh như băng này cũng sẽ cười a. Hơn nữa cười rộ lên còn rất đẹp trai. Hẳn là nên kiến nghị người này cười nhiều hơn. HunhHn Cả ngày bản mặt lạnh làm người nhìn sinh ra một loại tâm lý sợ hãi, tỷ như mình đây!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng nói ra.
"Anh hẳn là nên cười nhiều mới đúng, như vậy mới sẽ không làm người đối diện cảm thấy sợ hãi!"
Vừa nói xong Lăng Vũ liền cảm thấy mình nói không đúng.
Đây không phải rõ ràng nói cho Lãnh Giác vẫn luôn làm mình sợ sao?
Hối hận chính mình mau mồm mau miệng, Lăng Vũ hoảng loạn cúi đầu sau đó nhìn cái chăn, trong lòng mặc niệm:
Hy vọng hắn không có nghe rõ, hy vọng hắn không nghe thấy!
Nhưng ông trời tựa hồ cũng không đứng về phe Lăng Vũ, bởi vì ngay sau đó liền nghe được Lãnh Giác nói:
"Anh vẫn luôn sợ tôi sao?"
Lãnh Giác hỏi chuyện làm Lăng Vũ lập tức có chút khẩn trương lên, miệng cũng lắp bắp không biết nên giải thích như thế nào. Cuối cùng vẫn là từ bỏ giải thích, vì thật sự Lăng Vũ có sợ Lãnh Giác. Cho nên không có gì giấu giếm, hiện tại Lăng Vũ chỉ hy vọng Lãnh Giác không tức giận.
Bỗng nhiên Lăng Vũ cảm thấy mình giống vô ân phụ nghĩa.
Lãnh Giác đối xử với mình tốt như vậy, mọi thứ đều chiếu cố thực chu đáo. Mình lại vẫn duy trì khoảng cách với người ta, hơn nữa còn sinh ra tâm lý sợ hãi!
Nghe được Tiểu Vũ nói, Lãnh Giác cảm thấy mình thực thất bại.
Không nghĩ tới lâu như vậy, Tiểu Vũ thế nhưng vẫn luôn sợ hãi mình. Chẳng lẽ bởi vì mình có thái độ lạnh như băng sao?
Nghĩ đến vừa rồi Tiểu Vũ nói câu kia, Lãnh Giác cảm thấy Tiểu Vũ sợ đích xác cùng tính cách hắn có quan hệ. Ý nghĩ như vậy làm hắn không biết như thế nào cho phải, dù sao vốn dĩ hắn bản tính là vậy, muốn thay đổi cần thời gian.
Tuy rằng mình muốn thay đổi, nhưng Tiểu Vũ có thể chờ không? Có thể khi Tiểu Vũ khôi phục sẽ rời khỏi, mình sẽ hoàn toàn biến mất trong tâm trí Tiểu Vũ hay không?
Cái ý niệm này làm Lãnh Giác lập tức sợ hãi. Hắn không muốn bị loại bỏ khỏi tâm trí Tiểu Vũ. Hắn muốn Tiểu Vũ vẫn luôn nhớ rõ hắn, mà hắn cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Vũ. Nghĩ như vậy, Lãnh Giác bỗng nhiên cảm thấy hắn cần tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ. Bằng không chờ hắn có thể rời khỏi tổ chức đi tìm Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đã càng thêm xa lạ.
Cảm giác được người phía sau run rẩy, Lăng Vũ lập tức áy náy. Sau đó quay đầu, dùng ánh mắt mang theo tràn đầy xin lỗi nhìn Lãnh Giác, Lăng Vũ nói:
"Tôi không phải ý tứ đó. Tôi cũng không phải thật sự sợ hãi anh. Tôi chỉ là kiến nghị anh nên cười nhiều hơn mà thôi. Thật đó! Tôi cảm thấy anh luôn không cười, kỳ thật anh cười lên khá đẹp trai."
Lăng Vũ cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ không muốn nhìn thấy Lãnh Giác bởi vì câu nói của mình mà không vui. Hơn nữa hết thảy đều là do mình, cho nên Lăng Vũ càng không hi vọng lời mình nói làm Lãnh Giác cảm thấy không vui.
Chỉ là......
"Anh còn chưa có trả lời vấn đề đâu? Những đồ ăn đó hương vị thế nào? Hoặc là anh nói cho tôi biết anh thích ăn cái gì, lần sau tôi mua cho anh!"
Lãnh Giác chuyển thái độ quá nhanh làm Lăng Vũ nhất thời không phản ứng kịp. Hơn nữa Lãnh Giác lần đầu tiên nói lớn như vậy, vì thế lại một lần nữa khiến Lăng Vũ ngơ ngác nhìn Lãnh Giác.
Một hồi lâu Lăng Vũ mới chậm rãi chuyển biến, sau đó xấu hổ cười cười, mở miệng trả lời.
"Hương vị thực ngon! Kỳ thật tôi cũng không kén ăn, chỉ cần hương vị không tồi, tôi cái gì cũng ăn được! Anh không cần cố tình đi chuẩn bị! Như vậy... như vậy đủ rồi."
Lăng Vũ giờ phút này thật cảm động.
Không nghĩ tới Lãnh Giác luôn vì mình suy nghĩ, mà chính mình lại còn luôn xa cách với Lãnh Giác. Xem ra mình thật đúng là không biết tốt xấu!
Hiện tại Lăng Vũ đối với Lãnh Giác cũng càng ngày càng có thiện cảm hơn. Tuy rằng không biết rõ về con người của Lãnh Giác, nhưng biết rằng Lãnh Giác thật sự là người tốt đã đủ rồi.
Nhìn Lăng Vũ, Lãnh Giác không tự giác nuốt nước bọt.
Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở làm hắn rất muốn cúi đầu âu yếm. Mà bởi vì góc độ, Lãnh Giác cúi đầu liền có thể nhìn thấy xương quai xanh lấp ló nơi cổ áo của Lăng Vũ, cùng hai điểm trước ngực.
Mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta huyết mạch phun trào, Lãnh Giác cũng khó bảo trì trấn định. Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng dục niệm. Mà mỗi lần qua đi, hắn đều sẽ đối với chính mình phỉ nhổ không thôi. Hắn cảm thấy Tiểu Vũ là thiên sứ thuần khiết, không nên dùng ý niệm không thuần khiết đi khinh nhờn.
Lãnh Giác cố đem lực chú ý đặt ở lời Lăng Vũ nói. Khi nghe Lăng Vũ trả lời, Lãnh Giác lại chậm rãi cười.
Tiểu Vũ vẫn thiện lương như vậy, trước nay đều suy xét cảm thụ của người khác, tựa hồ người khác vui vẻ chẳng khác nào bản thân vui vẻ. A! Có lẽ đây chính là lý do thứ hai Tiểu Vũ hấp dẫn mình! Xem ra mình thật sự không có biện pháp rời khỏi Tiểu Vũ. Bởi vì trái tim đều đưa cho Tiểu Vũ, chỉ là Tiểu Vũ còn chưa có tiếp thu mà thôi!
"Vậy được rồi, nếu có cái gì muốn ăn có thể nói ra! Tôi trước đi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, Lãnh Giác liền đi ra khỏi phòng. Chỉ là ở sắp ra cửa hắn đã bị Lăng Vũ gọi lại.
"A, từ từ! Đêm nay...... Đêm nay...... anh ở chỗ này ngủ đi!"
Lăng Vũ lấy hết can đảm nói. Kỳ thật đã sớm muốn nói như vậy. Chính là vì Lãnh Giác thái độ lạnh như băng làm Lăng Vũ rất nhiều lần chưa có thể nói ra. Mà vừa rồi cũng là muốn nói cái này, sau lại quên mất. Hiện tại nhìn thấy Lãnh Giác đi ra ngoài làm Lăng Vũ nhớ ra vừa rồi mình muốn nói cái gì.
Từ khi Lăng Vũ vào ở, Lãnh Giác vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Bởi vì theo Lăng Vũ quan sát, căn hộ này kỳ thật chỉ có một phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm cùng phòng khách. Lãnh Giác khẳng định không có khả năng ngủ phòng bếp cùng phòng tắm, cho nên chỉ còn một chỗ chính là phòng khách. Mà phòng khách cũng không có sô pha, cho nên Lãnh Giác không phải ngủ sô pha chỉ có khả năng ngủ dưới đất.
Nghĩ đến chủ nhà thế nhưng bởi vì mình vào ở mà ngủ phòng khách, Lăng Vũ càng thêm áy náy.
Nếu không phải mình đến, có lẽ người ta mỗi ngày đều sẽ ngủ thật sự an ổn. Mà hiện tại phỏng chừng mỗi ngày bởi vì ngủ phòng khách, giấc ngủ cũng sẽ không thực tốt. Nếu như vậy, còn không bằng để Lãnh Giác ngủ cùng, dù sao giường này cũng lớn, ngủ ba người cũng không thành vấn đề!
Mà trải qua vừa rồi, làm cách nhìn Lăng Vũ đối với Lãnh Giác có thay đổi rất lớn, cho nên càng không thể để Lãnh Giác tiếp tục ở phòng khách ngủ.
Đang định rời đi, Lãnh Giác nghe Lăng Vũ nói, tức khắc thân thể cứng đờ, trong mắt cũng hiện không thể tin tưởng. Chỉ là bởi vì hắn đưa lưng về phía Lăng Vũ, cho nên Lăng Vũ không có nhìn thấy biểu cảm của hắn giờ phút này.
Lãnh Giác rất muốn mở miệng cự tuyệt. Nhưng khi hắn xoay người muốn cùng Lăng Vũ nói ra ý nghĩ của chính mình, lại bị ánh mắt chờ mong của Lăng Vũ làm ngừng lời muốn nói. Sau đó ma xui quỷ khiến hắn gật đầu đáp ứng. Chờ bản thân nhận ra, Lãnh Giác tức khắc có loại xúc động muốn đem chính mình đánh một trận.
Đây không phải là không có việc gì tìm việc sao? Thật vất vả ngăn chặn dục niệm trong lòng xôn xao bất an, hiện tại lại tự mình chuốc lấy cực khổ!
Nhưng hắn cũng đã gật đầu đáp ứng rồi, đổi ý Tiểu Vũ khẳng định sẽ phát hiện dị thường. Hơn nữa càng quan trọng là gần đây mỗi đêm hắn đều đi ra ngoài làm nhiệm vụ đến rạng sáng. Bởi vì Tiểu Vũ bị Hắc Sơn ảnh hưởng, cảm quan đã suy giảm rất nhiều, cho nên Tiểu Vũ cũng không biết hắn mỗi đêm đều đã đi ra ngoài.
Nếu ngủ chung, khó tránh Tiểu Vũ sẽ phát hiện, đến lúc đó nên giải thích như thế nào đây?
Hơn nữa hắn khẳng định không thể để Tiểu Vũ biết chính mình là sát thủ "Mặt Sát", bằng không đến lúc đó sẽ càng phiền toái.
Hơn nữa đêm nay hắn còn phải đi sớm một chút đem nhiệm vụ giải quyết cho xong. Bởi vì ở Hiên lão đại mới từ nước ngoài trở về, muốn hắn đến thương thảo, làm cần phải giải quyết xong nhiệm vụ trước giờ sáng. Hiện tại nhìn thời gian còn rất gấp gáp, cần lập tức phải xuất phát, cho nên hắn không có khả năng lên giường ngủ một giấc.
Nghĩ như vậy, Lãnh Giác càng cảm thấy mình vừa rồi quyết định quá xúc động. Nhưng Tiểu Vũ biểu tình vô cùng chờ mong, phỏng chừng Hiên lão đại ở đây cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Chỉ là hiện tại......
Lãnh Giác đau lòng nhìn Lăng Vũ, nhưng hắn vẫn là đem lời nói ra, chỉ là thay đổi cách nói mà thôi.
"Bất quá tôi còn phải đi ra ngoài một chuyến. Phỏng chừng rất trễ mới có thể trở về, cho nên anh ngủ trước, không cần chờ tôi!"
Nghe được Lãnh Giác nói như vậy, Lăng Vũ không biểu hiện ra thất vọng, mà là lộ vẻ quan tâm nói:
"Vậy anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Dù sao đã công tác một ngày, buổi tối nghỉ ngơi là quan trọng nhất! Đừng đem thân thể phá hỏng thì mệt lớn!"
Lăng Vũ thật sự lo lắng cho sức khỏe của Lãnh Giác. Hắn mỗi ngày đều thật sớm đã đi ra ngoài, sau đó giữa trưa còn mang thức ăn trở về, rồi lại vội vàng đi ra ngoài.
Tuy rằng không biết Lãnh Giác làm cái gì, nhưng Lăng Vũ cảm thấy Lãnh Giác mỗi ngày đều thực vất vả. Mà mỗi lần buổi tối nhìn thấy Lãnh Giác, đều cảm thấy trên mặt luôn là thần sắc mỏi mệt, Lăng Vũ trong lòng thực hụt hẫng.
Mà hiện tại lại nghe được Lãnh Giác nói đi ra ngoài, cho nên Lăng Vũ không thể không nhắc nhở người cuồng công tác.
Lăng Vũ quan tâm làm Lãnh Giác trong lòng lướt qua một tia ấm áp, ngực cũng là ấm áp.
Ngẫm lại mình nhiều năm như vậy cũng chưa nghe được một người quan tâm. Tiểu Vũ là người đầu tiên. Có lẽ cũng là người cuối cùng!
Cho nên hiện tại trong lòng hắn nổi lên cảm xúc trước nay chưa có trải qua.
Đây có lẽ chính là cảm động mà người ta thường nói đi!
Đúng vậy, hắn hiện tại đích xác thực cảm động, cũng là lần đầu tiên nếm thử loại cảm xúc này, cảm giác thật sự rất tốt.
Làm sát thủ trừ bỏ lãnh khốc vô tình, tình cảm đối với sát thủ mà nói là dư thừa, cũng là nguy hiểm. Nhưng hiện tại hắn tình nguyện để lồng ngực tràn ngập cảm xúc như vậy. Bởi vì đây là Tiểu Vũ lo cho hắn, cũng là Tiểu Vũ khiến hắn nếm trải được tư vị.
Cho nên hắn muốn cảm tạ Tiểu Vũ......
"Tôi sẽ! Cảm ơn anh!"
Nói xong, Lãnh Giác liền xoay người rời đi. Hắn không muốn để Lăng Vũ nhìn thấy hắn thất thố, cho nên lựa chọn rời đi. Hơn nữa hắn thật sự phải rời khỏi, bởi vì đối tượng lập tức liền xuất hiện.