Lãnh Giác phỏng chừng dù mình có nói như vậy, Tiểu Vũ cũng sẽ cảm thấy chính mình đang nói giỡn.
Có người nào sẽ tin tưởng một người xa lạ đối với mình sinh ra tình cảm mến mộ chứ?
Nhưng nhìn Tiểu Vũ như vậy, tâm hắn lại phi thường không đành lòng. Hắn không hy vọng Tiểu Vũ lộ biểu tình gì ngoài vui vẻ. Nhìn biểu tình Tiểu Vũ Vui vẻ, tâm tình hắn cũng sẽ tăng lên. Nhưng hiện tại hắn nên như thế nào hướng Tiểu Vũ giải thích đây?
Thời điểm Lãnh Giác rối rắm nghĩ như thế nào giải thích, liền cảm giác được người trong lòng vặn vẹo. Cái này làm cho Lãnh Giác lập tức bừng tỉnh, sau đó nhìn về phía Lăng Vũ, hỏi.
"Làm sao vậy Tiểu Vũ? Có phải nơi nào không thoải mái?"
Lãnh Giác hỏi làm Lăng Vũ hơi run rẩy một chút, rũ xuống mi mắt, sau đó nhẹ giọng nói một câu:
"Không có việc gì!"
Lăng Vũ trả lời làm Lãnh Giác càng thấy không yên ổn. Hắn biết Tiểu Vũ hiện tại khẳng định vì ảnh chụp mà tức giận, bằng không thái độ cũng không biến đổi nhanh như vậy.
"Cái kia...... Tiểu Vũ...... tôi...... Cái ảnh chụp......"
Lãnh Giác muốn thử giải thích, nhưng lại phát hiện mình thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Mà Lăng Vũ nghe Lãnh Giác nhắc tới ảnh chụp, lập tức nín thở nghe Lãnh Giác nói lời kế tiếp. Kết quả lại có chút thất vọng, Lãnh Giác thế nhưng không có nói tiếp.
Chẳng lẽ bởi vì chột dạ cho nên không dám thừa nhận sao?
Lăng Vũ không muốn nhiều lời.
Kết quả cũng sẽ không khác suy nghĩ quá nhiều. Dù sao hiện tại mình cũng đã thành vật trong bàn tay người ta, muốn phản kháng cũng không có khả năng. Nếu như vậy còn không bằng an tâm chờ đợi sự tình kế tiếp, là tốt là xấu đều sẽ thản nhiên đi tiếp thu!
Lăng Vũ như cũ không nói gì thêm. Cái này làm cho Lãnh Giác có loại xúc động muốn rống lớn một tiếng. Áp lực lâu lắm, hắn rất muốn phóng thích một chút, tra tấn giống như con kiến chui vào mạch máu chạy tán loạn khắp nơi. Mà hắn lại phải đè nén xuống không thể biểu đạt ra, cảm giác này làm hắn muốn nổi điên.
Hiện tại người mình thương nhớ ngày đêm nằm ở trong lòng, mình lại không thể đem tâm tư biểu đạt ra!
Ôm chặt lấy Lăng Vũ, Lãnh Giác càng muốn xiết chặt cánh tay, hô hấp cũng chậm rãi trở nên thô nặng hơn. Hắn dán mặt ở bên má Lăng Vũ, tâm tư bắt đầu hỗn loạn. Môi cũng chậm rãi in lên thùy tai trơn mịn của Lăng Vũ, sau đó đầu lưỡi vươn ra đem thùy tai cuốn vào miệng mình bắt đầu không ngừng vụng về liếm, mút, hút,...
Càng là liếm láp, hô hấp Lãnh Giác càng dồn dập, mà hơi thở ra nóng rực toàn bộ phun ở sườn mặt Lăng Vũ.
Muốn...... hình như rất muốn.... Muốn đem tưởng niệm cùng dục vọng đã nhiều năm điên cuồng phát ra, toàn bộ phát tiết ra!
Nghĩ như vậy, Lãnh Giác liền khống chế không được nội tâm kêu gào. Xoay thân thể, liền đem người không hề có sức lực phản kháng đè ở dưới thân, sau đó Lãnh Giác bắt đầu điên cuồng hôn môi Lăng Vũ.
Đẹp! Rất mềm! Đây là hương vị của Tiểu Vũ. Rất mỹ diệu!
Hắn rốt cuộc như nguyện, nhiều năm như vậy bảo hộ cùng yên lặng chú ý, làm hắn cơ hồ sắp điên mất rồi. Mỗi lần chỉ cần thời điểm yên tĩnh, trong đầu hiện lên toàn bộ đều là dung mạo Tiểu Vũ, cười, khóc lóc, u buồn, vui vẻ, hưng phấn, kích động, bình tĩnh... Hết thảy, hết thảy hắn đều khắc ở trong đầu, vứt đi không được. Mỗi lần đều muốn đem người ôm vào trong lòng, sau đó hướng Tiểu Vũ tuyên thệ tình yêu.
Bắt đầu hắn không thể, cho nên hắn chỉ có thể áp lực, mà hiện tại hắn rốt cuộc như nguyện. Nghĩ như vậy, Lãnh Giác liền càng hưng phấn lên, vật dưới háng cũng bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu.
Trên người thực nóng thực nóng, làm Lãnh Giác rất muốn tìm chỗ tiết ra. Ý nghĩ như vậy làm Lãnh Giác càng thêm mất đi lý trí, tay cũng bắt đầu không ngừng sờ soạn người phía dưới. Càng đụng chạm như vậy, Lãnh Giác càng không thể khống chế dục vọng trong lòng. Vật dưới háng cũng sưng to thập phần khó chịu.
Càng muốn nhiều hơn...
Đây là bị dục hỏa quấn thân!
Lãnh Giác có duy nhất một ý tưởng.
Lý do bị đẩy ngã đầy trào phúng cũng phải tiếp thu hết thảy. Thì ra đây là nguyên nhân Lãnh Giác cầm tù mình. Người này bất quá cũng chỉ muốn dùng thân thể của mình phát tiết nhu cầu sinh lý. Buồn cười! Đáng giận! Mình thế nhưng bất tri bất giác trở thành vật để người khác phát tiết. Vậy mà mình còn ngây ngốc cho rằng đối phương là người tốt, lại không nghĩ rằng mục đích đối phương chiếu cố chính mình là muốn mình dùng thân thể hoàn lại. Đây là thứ Lãnh Giác muốn sao? Được rồi, vậy mình liền cho hắn. Bởi vì không có sức phản kháng không phải sao? Chỉ hy vọng người này có thể mau chóng chơi chán, sau đó cho mình một con đường sống!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng không nghĩ tới cái khác, chậm rãi nhắm lại. Ánh mắt tràn đầy ưu thương cùng thất vọng, Lăng Vũ không muốn nhìn người ở trên người mình phát tiết, như vậy sẽ càng thêm khắc sâu việc mình đang bị người lăng nhục.
Ở khoảnh nhắm mắt lại kia, một giọt nước mắt bi thương cùng tuyệt vọng từ khóe mắt chảy xuống.
Đang liều mạng hôn môi Lăng Vũ, Lãnh Giác bỗng nhiên phát hiện đối phương dị thường. Cái này làm cho hắn lập tức từ trong điên cuồng khôi phục lại. Thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt Lăng Vũ, Lãnh Giác tức khắc hối hận, tâm cũng co rút đau đớn.
Giọt nước mắt chảy xuống kia hung hăng đâm bị thương mắt Lãnh Giác, lý trí cũng chậm rãi khôi phục lại. Vốn hắn điên cuồng trong dục vọng cũng chậm rãi tiêu tán đi. Trong lòng mắng chính mình vì cái gì không có khống chế được, vì cái gì phải làm ra thương tổn Tiểu Vũ. Hiện tại Tiểu Vũ khẳng định hận chết hắn rồi.
Tiểu Vũ lưu lại giọt lệ kia có phải chứng minh Tiểu Vũ bắt đầu chán ghét mình hay không?
Hiện tại hắn rất muốn hung hăng đánh mình một bạt tai, hy vọng có thể đem chính mình đánh tỉnh HunhHn.
"Tiểu Vũ, thực xin lỗi. Tôi... Tôi không nên như vậy đối với anh. Thực xin lỗi, Tiểu Vũ, đừng như vậy được không? Mở mắt ra nhìn nhìn tôi được không? Đừng khóc, là tôi không đúng. Anh đánh tôi. Đúng, đánh tôi đi. Tiểu Vũ! Cầu xin anh đừng như vậy được không?"
Chưa bao giờ an ủi người, Lãnh Giác vào giờ phút này lại không ngừng ở trước mặt Lăng Vũ sám hối. Mà Lăng Vũ thái độ lại làm hắn càng thêm khó chịu, tâm cũng giống như bị đao cắt, đau làm hắn không thể thừa nhận.
Tiểu Vũ bắt đầu chán ghét mình sao? Mình còn chưa có bắt đầu theo đuổi Tiểu Vũ đã bị đá ra sao? Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự phải rời xa Tiểu Vũ sao?
Không được, hắn không muốn Tiểu Vũ chán ghét chính mình. Hắn muốn Tiểu Vũ cũng yêu hắn, nhưng hiện tại... Hết thảy đều bị hắn tự tay làm hỏng......
Nhắm hai mắt, Lăng Vũ nghe Lãnh Giác xin lỗi cùng sám hối, đột nhiên rất muốn cười.
Người này muốn mình tha thứ cho hắn, thật là buồn cười!
"Đây còn không phải là điều anh muốn sao? Ở nơi tối tăm giám thị tôi, mọi thời khắc giám thị sinh hoạt của tôi, sau đó tìm một cơ hội khiến tôi mê đi, lại đem tôi đến đây, sau đó lại đem hết thảy giá họa cho người khác. HunhHn Anh không cảm thấy hành động thực đáng xấu hổ sao? À...... anh cảm thấy hứng thú còn không phải là thân thể tôi sao? Được thôi, tùy anh muốn, dù sao hiện tại tôi cũng không có biện pháp phản kháng. Anh cũng có thể muốn làm gì thì làm, tôi chỉ hy vọng anh có thể sớm kết thúc hứng thú, sau đó cho tôi một con đường sống!"
Lăng Vũ nói mỗi một chữ đều giống lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Lãnh Giác. Hắn không ngừng lắc đầu, muốn hướng Lăng Vũ giải thích.
Sự thật không phải như thế, tôi không phải vì có được thân thể anh mới đi giám thị anh. Tôi thật sự yêu anh mà, hơn nữa còn yêu thầm mười năm!
Lăng Vũ mỗi một câu đều hung hăng đánh tới chỗ sâu nhất, Lãnh Giác bị đánh tới địa ngục, làm hắn vô pháp xoay người.
"Không phải như thế, Tiểu Vũ, không phải......"
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh giải thích cái gì? Tôi chỉ hy vọng anh động tác mau một chút, hơn nữa đừng quên dùng tới đồ bôi trơn, bởi vì tôi không muốn nơi đó bị thương!"
Lăng Vũ ngoan tuyệt nói làm Lãnh Giác rốt cuộc vô pháp thừa nhận. Hắn ngẩng đầu lớn tiếng rống lên một tiếng.
"A!!!!!"
Sau đó hắn từ trên người Lăng Vũ bò dậy, liền chạy ra bên ngoài.
"Rầm"
Lãnh Giác chạy đi......
Mà ở khoảnh khắc Lãnh Giác rời đi, Lăng Vũ rốt cuộc nhịn không được khóc ra tới.
Vì cái gì lại đau lòng?
Lăng Vũ ở trong lòng không ngừng hỏi chính mình.
Khi nghe Lãnh Giác hô lên đầy tuyệt vọng, tâm Lăng Vũ tức khắc co rút đau đớn, đau đến không thể hô hấp. Lăng Vũ không biết chính mình vì cái gì lại đau lòng.
Hẳn là phải hận người kia mới đúng, nhưng hiện tại lại đau lòng. Thật là quá buồn cười, thì ra mình thế nhưng có thể mềm lòng vì một người có ý đồ xấu với mình!
Khóc thật lâu, Lăng Vũ mới chậm rãi bình tĩnh lại. Mà giờ phút này đã không có thần thái ngày xưa, ánh mắt cũng là ngây ra nhìn phía trước trống không.....
Thời gian chậm rãi trôi đi, trên giường Lăng Vũ cũng không biến hóa bất luận cái gì, như cũ vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước. Mà Lãnh Giác cũng không có trở về.
Khi đến giờ tối, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở cửa, sau đó chính là một trận tiếng bước chân.
Vẫn luôn ngốc lăng, Lăng Vũ đang nghe tiếng bước chân, đầu tiên liền cứng đờ, sau đó chuyển động mặt nhìn cửa phòng. Cho rằng trở về chính là Lãnh Giác, lại không nghĩ tới cửa phòng xuất hiện một người xa lạ.
Người nọ cũng không có đi vào, mà là vẻ mặt hài hước dựa vào cửa nhìn Lăng Vũ, sau đó ngả ngớn nói.
"Chậc chậc chậc! Thật không nghĩ tới bình tĩnh như Lãnh đầu gỗ thế nhưng cũng sẽ phạm sai lầm a! Ha ha... Bất quá cũng phải, ngon miệng trước mặt sao có thể không động tâm chứ?"
Nghe được người nói đùa, Lăng Vũ cũng không để ý tới, mà là thu hồi tầm mắt nhìn về nơi khác.
Thấy Lăng Vũ cũng không để ý tới chính mình, người tới cũng không có giận, mà là nhướng mày nhún vai nói.
"Một tuần tiếp theo là tôi tới chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của cậu. Đầu tiên nói trước a, tôi cũng sẽ không giống Lãnh đầu gỗ hầu hạ cậu. Tôi chỉ lo cơm sáng trưa chiều ba bữa, cái khác tôi cũng sẽ không quản. Chờ qua một tuần khi đó cậu cũng khôi phục, tôi cũng liền tự do!"
Nằm ở trên giường, Lăng Vũ nghe người tới nói một hơi, đôi mắt nhanh chóng lóe một chút, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Mà người đến phát hiện người trên giường vẫn như cũ không để ý tới chính mình, liền lớn tiếng:
"Người ta nói cũng nên phản ứng chứ. Tôi chính là vì tới chiếu cố cậu mà vứt bỏ cả tiểu Đường Đường ở nhà không màng! Cậu tốt xấu gì cũng nói tiếng cảm ơn đi, thật là không có được dạy dỗ. Dù sao tôi đối mặt hai đầu gỗ so với cậu còn lợi hại hơn, tôi cũng đã quen, cho nên liền không truy cứu cậu vô lễ. Đúng rồi, đã quên giới thiệu chính mình, tôi là Hàn Mẫn! Hai chữ này cũng không cần hiểu rõ, dù sao nhớ kỹ tôi gọi gì là được! Được rồi, cũng nên ăn cơm chiều. Nghe Lãnh đầu gỗ nói cơm trưa cậu cũng chưa ăn, cũng nên ăn cơm chiều thôi! Ai nha, Lãnh đầu gỗ thật đúng là bỏ được a!"
Hàn Mẫn tự mình nói, sau đó cầm hộp đồ ăn đi đến mép giường đặt ở trên tủ đầu giường. Đem cái nắp mở ra, sau đó hắn liền bắt đầu dùng cái muỗng múc một muỗng đưa đến bên miệng Lăng Vũ.
Chỉ là......
"Oa! Sẽ không phải tuyệt thực đó chứ! Đừng vậy nha! Nếu cậu đói bụng có việc gì thì hai đầu gỗ không đem tôi giết mới là lạ! Làm ơn đi, ăn một chút được không?"
"Hai người?"
Vốn đang ngẩn người, Lăng Vũ bị một câu nói của Hàn Mẫn hấp dẫn, sau đó lập tức cảnh giác hỏi Hàn Mẫn.
"Anh nói hai người là có ý tứ gì? Chẳng lẽ trừ Lãnh Giác còn có ai đang giám thị tôi sao?"
Lăng Vũ hỏi chuyện làm Hàn Mẫn choáng váng nửa giây, sau đó lại lập tức khôi phục. Hắn nâng lên cái muỗng trong tay hướng đến miệng Lăng Vũ. Lăng Vũ kiên quyết khép chặt khớp hàm, chính là không ăn đồ vật Hàn Mẫn đút cho.
Hàn Mẫn lập tức đem cái muỗng ném vào trong chén, sau đó chỉ vào Lăng Vũ nói:
"Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì a! Ăn đi, ăn no tôi còn phải đi báo lại với Lãnh đầu gỗ nữa! Quá phiền! Đừng nói tôi dong dài a, tôi hầu hạ cậu xong liền có thể trở về ôm Tiểu Đường Đường."
"Tôi chỉ muốn biết đầu đuôi chuyện này, hy vọng anh có thể giải đáp!"
Lăng Vũ tiếp tục hùng hổ doạ người hỏi Hàn Mẫn, một bước đều không thoái nhượng. Cái này làm cho Hàn Mẫn đau đầu. Gặp phải hai người kia, hắn liền không có một ngày sống yên ổn.
Tà tà liếc mắt nhìn Lăng Vũ, Hàn Mẫn cong cong khóe môi sau đó nói:
"Sự tình gì tôi cũng không dám nói bậy, dù sao cậu chỉ cần nhớ kỹ, nơi này không có ai sẽ hại cậu, chỉ biết trợ giúp bảo hộ cậu, cũng không phải như cậu nhìn thấy. Hơn nữa Lãnh đầu gỗ cũng không phải xấu xa như cậu tưởng. Hắn vì cậu... Ai nha! Tôi cùng cậu nói cái này làm gì. Dù sao cậu chỉ cần nhớ rõ Lãnh đầu gỗ sẽ không hại cậu là được, bằng không lần này cũng sẽ không cứu cậu từ trong tay hồ ly kia ra ngoài!"
Hàn Mẫn nói khiến cho Lăng Vũ chú ý, sau đó trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Hàn Mẫn.
"Anh là nói Lãnh Giác thật sự cứu tôi, mà không phải bắt cóc?"
"Cái gì? Bắt cóc? Má ơi! Lãnh đầu gỗ lần này xem như tiền bị coi là rác, trách không được tên kia vừa rồi có bộ dáng thảm, thì ra còn có chuyện như vậy a! Nga ha ha, rốt cuộc có thể nhìn thấy bộ dạng thất bại của đầu gỗ. Lần tới mình phải chọc ghẹo hắn, xem về sau còn có thể vô lý làm lơ mình!"
Nhìn thấy người trước mắt vẻ mặt khoe khoang, Lăng Vũ chỉ cảm thấy người này thập phần thoát tuyến.
Ở ngay lúc này còn nhớ tới đi giễu cợt người khác!
Không muốn tiếp tục nhìn người trước mắt đắm chìm ở trong ảo tưởng, Lăng Vũ lại bắt đầu hỏi.
"Anh có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao? Làm ơn đi?"
Đang đắm chìm ở trong ảo tưởng, Hàn Mẫn bị Lăng Vũ đánh thức. Nhìn vẻ mặt chờ mong của Lăng Vũ, Hàn Mẫn lập tức thu hồi vẻ mặt tà ác, sau đó thay bằng biểu tình đứng đắn nói:
"Tôi nói. Chuyện này tôi không thể giải thích, đến thời điểm mọi thứ sẽ tự vạch trần, đến lúc đó cậu liền sẽ biết chuyện gì xảy ra! Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi!"
Nói xong, Hàn Mẫn lại múc một muỗng cơm cùng đồ ăn đưa đến bên miệng Lăng Vũ. Chỉ là lần này Lăng Vũ cũng không có cự tuyệt, mà là nghiêm túc ăn. Nhìn Lăng Vũ ngoan ngoãn ăn cơm, Hàn Mẫn ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiếp tục động tác trong tay.
Mà Lăng Vũ trước mặt làm Hàn Mẫn nhớ tới hiện tại ở trong văn phòng có hai đầu gỗ. Thở dài một hơi, sau đó hắn ở trong lòng nói một câu:
Hai người si ngốc!