Đại Thúc Ngự Lang Chiến

chương 179: thiên sứ thuần khiết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi vào trong phòng ngủ, Lăng Vũ giơ tay ngăn cản Lam Phi cũng muốn theo vào. Nhìn Lam Phi thực nghe lời đứng ở cửa không có động, Lăng Vũ mới xoay người đưa Mẫn Lan không ngừng run rẩy ngồi lên giường, sau đó dùng ngữ khí thực ôn hòa vững vàng trấn an Mẫn Lan.

"Đừng sợ! Bọn họ không phải người xấu, bọn họ chỉ là muốn đến thăm Lan, cho nên đừng sợ hãi! Nào, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thả lỏng, đừng nghĩ quá nhiều, làm chính mình nhẹ nhàng chút. Đúng rồi! Chính là như vậy, không cần sợ hãi, bọn họ sẽ không thương tổn Lan!"

Lăng Vũ không ngừng dùng ngữ khí ôn hòa nói với Mẫn Lan có chút kích động không thôi, miệng còn không ngừng nói Mẫn Lan thả lỏng.

Trên giường Mẫn Lan nghe được Lăng Vũ nói thật sự liền chậm rãi thả lỏng, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. Lăng Vũ cũng không phải thực lo lắng, chỉ cần Mẫn Lan không kích động liền có thể an tâm rồi.

Khi cảm xúc của Mẫn Lan hoàn toàn bình tĩnh, Lăng Vũ mới nhẹ giọng dò hỏi:

"Bọn họ đều là tới thăm Lan, có thể tiến vào hay không?"

Lăng Vũ hiện tại không dám tùy tiện để Lãnh Giác cùng Lam Phi đi vào phòng. Theo tình hình vừa rồi cũng có thể thấy, phỏng chừng Mẫn Lan là bởi vì trong nhà đột nhiên xuất hiện người xa lạ mới trở nên bất an. Cho nên hiện tại cần thiết trưng cầu ý kiến Mẫn Lan mới quyết định cho Lãnh Giác cùng Lam Phi tiến vào.

Nghe được Lăng Vũ dò hỏi, Mẫn Lan bỗng nhiên hiện ra một loại trạng thái dại ra, thật lâu thật lâu mới chậm rãi phản ứng lại, sau đó khẽ gật đầu.

Được Mẫn Lan đồng ý, Lăng Vũ mới vẫy tay để hai người đứng ở cửa tiến vào.

Lam Phi được Lăng Vũ cho phép, là người đầu tiên vào, Lãnh Giác như cũ đứng ở cửa không có đi vào.

Lăng Vũ cũng không gọi Lãnh Giác. Đối với Mẫn Lan mà nói, trong phòng người càng ít càng tốt.

Nằm ở trên giường Mẫn Lan nhìn Lam Phi, trong mắt hiện lên vẻ mất mát, sau đó lại thu tâm tình. Hết thảy rất mau đến không có người chú ý, trừ Lãnh Giác. Lãnh Giác nhìn thấy Mẫn Lan hiện lên mất mát, trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn không biết Mẫn Lan vì cái gì lộ ra ánh mắt mất mát như vậy. Chỉ là nhìn thấy Mẫn Lan không có gì khác thường, Lãnh Giác cũng không đi miệt mài theo đuổi ánh mắt kia là vì sao HunhHn.

Lam Phi chậm rãi đem hộp đồ ăn để trên bàn đầu giường, sau đó thực tự giác mà đứng ở một bên không có đi quấy rầy Lăng Vũ cùng Mẫn Lan.

Hắn không biết người này thế nhưng đã biến thành như vậy. Gương mặt kia rõ ràng chính là bị người ta cầm dao nhỏ cắt. Mà cánh tay...

Hắn rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

Nhìn đến dáng vẻ Mẫn Lan, hắn liên tưởng đến chuyện phát sinh. Tuy rằng không biết những người đó vì cái gì xâm phạm người phụ nữ này. Hành vi xấu xa đó hắn cũng thấy thực phẫn nộ. Hiện tại hắn đã không có tức giận bất bình như trước, có chỉ là thương hại cùng bất đắc dĩ.

Lăng Vũ thấy Mẫn Lan cũng không có biểu hiện khác thường khi nhìn Lam Phi tiến vào mà. Cái này làm cho Lăng Vũ thực yên tâm, chậm rãi đem hai cái gối kê lên để Mẫn Lan dựa vào đầu giường.

"Buổi sáng còn chưa có ăn cái gì phải không! Tôi mang theo cháo cùng một chút canh lại đây. Hai thứ này đều thực thanh đạm, thực thích hợp ăn buổi sáng! Lan tự mình ăn hay là tôi đút ăn?"

Lăng Vũ ôn nhu dò hỏi, sau đó lại ra hiệu Lãnh Giác đi phòng bếp lấy chén muỗng lại đây.

Lăng Vũ phân phó, Lãnh Giác lập tức xoay người đi tìm phòng bếp.

Mẫn Lan nghe được Lăng Vũ dò hỏi, đôi mắt lóe sáng, rồi tựa hồ tự hỏi cái gì. Khi Lãnh Giác cầm chén muỗng tiến vào, Mẫn Lan mới chậm rãi mở miệng nói:

"Tôi...... tôi tự mình ăn đi, kẻo người nào đó sẽ ghen!"

Nói xong, Mẫn Lan mỉm cười liền chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Đang tiếp nhận chén Lãnh Giác đưa tới, Lăng Vũ nghe được Mẫn Lan nói lập tức sợ tới mức dừng lại động tác, sau đó không thể tưởng tượng nhìn Mẫn Lan. Lại phát hiện Mẫn Lan ánh mắt cùng khóe miệng mang ý cười, Lăng Vũ mới biết được Mẫn Lan thế nhưng trêu chọc mình.

"Nói bậy gì đó? Ai sẽ bởi vì cái này mà ghen chứ."

Lăng Vũ nhỏ giọng phủ nhận, nhưng ánh mắt vẫn là không tự chủ ngó ngó Lãnh Giác cùng Lam Phi, đáy lòng kinh ngạc nói:

Không nghĩ tới Mẫn Lan đều nhìn ra hai người này ôm loại tâm tư nào với mình. Thật là mất mặt a!

Kỳ thật cũng không phải Lăng Vũ không phát hiện tâm ý của Lãnh Giác cùng Lam Phi, mà là đáy lòng luôn tự động đi xem nhẹ tình cảm hai người này đối mình.

Đã trải qua đoạn tình cảm Minh Hiên cùng Tiêu Tiêu, làm Lăng Vũ hiện tại rất sợ mình sẽ lại một lần nữa động lòng. Không muốn chờ đến khi mình đem tâm giao ra lại là một lần bị vô tình vứt bỏ. Hiện tại thể xác và tinh thần đã mỏi mệt, đã chịu đựng không được đả kích, Lăng Vũ chỉ nghĩ trãi qua mỗi ngày bình yên, dù cô độc cả đời cũng chả sao cả.

Cho nên, cũng không phải không hiểu tâm tư của Lãnh Giác cùng Lam Phi, mà là bản thân lui bước vì sợ hãi.

Lại nói, tình cảm hai người này Lăng Vũ đều khó đáp lại. Một người tuy rằng trên mặt lạnh như băng, nhưng lại dụng tâm chiếu cố, trước nay đều chỉ biết cho thứ tốt nhất. HunhHn Một người tuy rằng là hi hi ha ha không đứng đắn, nhưng trái lại có một nhiệt tình khiến người ta không thể cự tuyệt. Hai người kia đều quá tốt, Lăng Vũ không muốn thương tổn một người, sau đó cùng một người khác ở bên nhau.

Nói tham lam cũng được, nói ích kỷ cũng đúng, Lăng Vũ đích xác không thể đáp lại, càng sẽ không muốn thương tổn ai trong bọn họ. Có lẽ, bỏ qua sẽ là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Hơn nữa, có thể vẫn luôn bảo trì trạng thái như bây giờ cũng thực không tồi.

Đứng ở bên cạnh, Lam Phi cùng Lãnh Giác nghe được Mẫn Lan trêu đùa, đều ngây ngẩn cả người.

Lam Phi phản ứng là:

Ánh mắt cũng tốt đó! Lập tức liền nhìn ra tôi cùng Vũ là một đôi a! Không tồi, lần sau đến thăm, nếu có thể sẽ nói đầu bếp ở nhà làm mấy món bổ dưỡng cho cô bồi bổ!

Mà Lãnh Giác không khi Lam Phi da mặt dày đi tự luyến. Hắn lại là kinh ngạc nhìn Mẫn Lan.

Không biết người phụ nữ này vì cái gì có chuyển biến lớn như vậy. Trước kia cô ta còn nổi giận, đối chọi cùng mình gay gắt. Ý tứ thật rõ ràng cô ta là thích Tiểu Vũ. Nhưng chỉ một thời gian, thế nhưng cứ như vậy từ bỏ. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện phát sinh ở trên người mới làm cô ta thông suốt?

Lãnh Giác dưới đáy lòng suy đoán.

Lăng Vũ tự mình mở hộp đồ ăn, sau đó lại lấy chén Lãnh Giác đưa rót canh. Chuẩn bị xong, Lăng Vũ đem canh đưa Mẫn Lan uống trước lót dạ.

Uống canh Lăng Vũ nấu cho mình, Mẫn Lan trước sau như một uống cạn sạch, làm Lăng Vũ nhìn mà phi thường vui vẻ.

Đây chính là thành quả hầm cả đêm đó! Nhìn Mẫn Lan uống sạch, đáy lòng nhảy lên cảm giác thành tựu!

Chỉ là Mẫn Lan nói câu tiếp theo khiến nụ cười thành công trên mặt Lăng Vũ lại cứng đờ.

"Oa! Lăng Vũ đích xác là nội trợ đảm đang! Canh ăn ngon như vậy! Xem ra đúng là bảo bối! Các người có được cần phải quý trọng nga!"

Á! Nội trợ đảm đang! Đây không phải hình dung phụ nữ sao? Mẫn Lan sao hình dung mình như vậy!

Phản xạ có điều kiện, Lăng Vũ muốn quát lớn Mẫn Lan đừng nói giỡn quá mức, lời nói lại đột nhiên bị nuốt trở vào.

Mẫn Lan biết nói giỡn, đó có phải chứng minh tình huống hiện tại càng ngày càng tốt hay không?

Nghĩ vậy, Lăng Vũ lại trở nên thực vui vẻ.

Nếu Mẫn Lan bắt đầu tốt lên, vậy cứ để mặc cô ấy trêu đùa mình đi! Dù sao mình cũng sẽ không bởi vì câu đùa này mà thiếu cân lượng!

Nhìn Lăng Vũ muốn nói lại thôi, Mẫn Lan tâm tình đột nhiên nhẹ nhàng rất nhiều, người cũng thoải mái không ít.

Nghĩ đến lúc trước mình chấp nhất, Mẫn Lan cảm thấy thực buồn cười. Rõ ràng biết Lăng Vũ là đồng tính luyến ái, lại còn chấp nhất kiên trì đeo bám Lăng Vũ. Hiện tại ngẫm lại, thấy mình lúc trước hành vi rất ngu xuẩn.

Lăng Vũ đẹp đẽ như vậy sao có thể thuộc về mình chứ? Nếu không phải đã trải biến cố, có lẽ mình đến bây giờ vẫn còn u mê!

Sau khi sự kiện kia phát sinh, người đầu tiên đến hỗ trợ chính là Lăng Vũ. Mẫn Lan thấy bản thân bị như vậy, sao có thể còn muốn giành tình yêu của Lăng Vũ thuần khiết. Dù Lăng Vũ đáp ứng, Mẫn Lan cũng không có khả năng đồng ý.

Mẫn Lan vẫn luôn cảm thấy Lăng Vũ là thiên sứ thuần khiết. Nếu là thiên sứ, vậy nên xứng đôi cùng người có thể bảo hộ thiên sứ. Bản thân đã dơ bẩn bất kham, cho nên Mẫn Lan đã không có tư cách này, hơn nữa cảm thấy bản thân cũng không có năng lực đi bảo hộ Lăng Vũ. Mà Lăng Vũ cần người có năng lực bảo hộ. Giống như Minh Hiên như vậy, đủ mạnh mẽ mà lại một lòng đối tốt với Lăng Vũ.

Tuy rằng không biết Minh Hiên vì cái gì lại bỏ rơi Lăng Vũ, nhưng Mẫn Lan không cảm thấy Minh Hiên giống lời Lăng Vũ nói, thật sự nhẫn tâm vứt bỏ người yêu.

Sau khi xảy ra chuyện, Lăng Vũ mỗi ngày đều tới trò chuyện cùng Mẫn Lan. Khi đó Mẫn Lan cũng từng hỏi Lăng Vũ về Minh Hiên. Mà Lăng Vũ nghe được câu hỏi, trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói Minh Hiên đã phản bội mình. Tuy rằng rất muốn hỏi rõ nguyên nhân trong đó, nhưng nhìn thấy Lăng Vũ thống khổ, Mẫn Lan vẫn là nhịn xuống.

Việc này cũng không phải người ngoài hỏi một câu là được giải thích rõ ràng, nguyên nhân cũng chỉ có người trong cuộc biết.

Mà Minh Hiên có lẽ cũng có lý do khó nói, mới có thể làm ra hành động như vậy.

Năm xưa toàn bộ trường đều biết, Minh Hiên thích Lăng Vũ, Lăng Vũ cũng thích Minh Hiên. Mà Mẫn Lan cũng từ việc Minh Hiên bảo vệ nghiêm ngặt thấy được hắn đối với Lăng Vũ là yêu thật lòng thật dạ.

Nếu nói Minh Hiên yêu Lăng Vũ bằng cả linh hồn mà đi phản bội, vậy thế gian này thật sự không có chân ái. Cho nên Mẫn Lan cũng không tin Minh Hiên sẽ thật sự phản bội Lăng Vũ. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, kia chỉ có Minh Hiên rõ ràng.

Mà hiện tại, Mẫn Lan chỉ hy vọng Lăng Vũ có thể tìm được chân ái của mình. Tình yêu đồng tính rất khó cùng nhau cả đời, cho nên Mẫn Lan càng thêm hy vọng người xuất hiện ở bên cạnh Lăng Vũ đều có thể thật tình đối tốt với Lăng Vũ, đừng thương tổn một thiên sứ thuần khiết như vậy.

Mặc kệ Lăng Vũ chọn người nào, Mẫn Lan đều cảm thấy không sao cả. Có lẽ ở đáy lòng, cô ta còn sẽ ích kỷ cho rằng nhiều người cùng chiếu cố Lăng Vũ sẽ càng tốt. Bất quá chuyện này chỉ có thể xem bản thân Lăng Vũ, người ngoài không có quyền xen vào. Việc có thể làm là nói lời thích hợp khai thông Lăng Vũ đang không rõ ràng.

Đứng ở bên cạnh, Lam Phi nghe được Mẫn Lan nói câu kia, khóe miệng đã lên đến lỗ tai rồi, trong mắt tràn đầy ý "đó là đương nhiên, Lăng Vũ vốn dĩ chính là bảo bối của tôi!". Mà trong lòng hắn ấn tượng đối với Mẫn Lan cũng càng ngày càng tốt.

Mà Lãnh Giác cũng kinh ngạc nhìn người trước mắt, đáy mắt lướt qua một tia tán thưởng. Hắn đã không còn như trước lạnh như băng.

Mẫn Lan ăn một ít cháo liền buông chén. Cái này làm cho Lăng Vũ thực khó hiểu, cho rằng cháo mình nấu không ngon, đang muốn hỏi Mẫn Lan vì cái gì không ăn, liền nghe được Mẫn Lan thật ngượng ngùng nói:

"Chỉ một người ăn, thật đúng là ngượng ngùng đó! "

Nghe được Mẫn Lan ngượng ngùng nói, Lăng Vũ mới biết được Mẫn Lan thế nhưng để ý cái này. Vì thế Lăng Vũ liền xoay người muốn nói với hai người phía sau không có việc gì thì về nhà trước đi, lại bị Mẫn Lan ngăn cản:

"Lăng Vũ, không liên quan bọn họ, là do tôi. Không cần suy nghĩ nhiều quá! Lại nói, vừa mới rồi tôi đã uống rất nhiều canh, hiện tại cũng no lắm rồi!"

Biết Lăng Vũ muốn hai người kia rời đi, Mẫn Lan lập tức ngăn cản, sau đó lại giải thích nguyên nhân mình không ăn.

Nghe được Mẫn Lan nói như vậy, Lăng Vũ cũng không lại tiếp tục kiên trì nói Lam Phi cùng Lãnh Giác rời đi. Chỉ là Lăng Vũ không nói không có nghĩa bọn họ không rõ ý tứ. Hai người nhìn nhau liền chào từ biệt Mẫn Lan rời đi.

Nhìn hai người rời đi, Mẫn Lan trong lòng nhịn không được ý nghĩ câu nói của mình vừa rồi làm hai người kia rời đi. Cái này làm cho cô có chút xấu hổ nhìn Lăng Vũ ngồi ở mép giường mà tầm mắt cũng không ngừng hướng cửa.

Biết Mẫn Lan lo lắng hai người rời đi bởi vì mình, Lăng Vũ liền lên tiếng trấn an.

"Đừng quá để ý, bọn họ vốn dĩ chính là có việc mới phải rời khỏi. Cho nên Lan đừng cho rằng mình làm cho bọn họ rời đi! "

Nghe được Lăng Vũ trấn an, Mẫn Lan nhỏ giọng hỏi một câu:

"Là như thế sao?"

"Đúng vậy! Cho nên đừng quá tự trách! Yên tâm, hơn nữa bọn họ cũng không phải người nhỏ mọn! "

Nghe được Lăng Vũ cường điệu, Mẫn Lan mới chậm rãi dỡ xuống gánh nặng trong lòng, sau đó dùng ánh mắt cảm tạ Lăng Vũ.

Tiếp thu ánh mắt Mẫn Lan, Lăng Vũ cười cười, sau đó thu dọn hộp đồ ăn một chút, liền ngồi trở lại mép giường trò chuyện cùng Mẫn Lan.

Ba tháng qua, bọn họ cái gì cũng nói qua, tình cảm, sự nghiệp, nhân sinh vân vân...

Có lẽ bởi vì thật lâu không có người cùng mình tâm sự này nọ, làm Lăng Vũ phi thường nhập tâm các loại đề tài.

Lăng Vũ còn nhớ rõ ở rất nhiều năm trước, cũng có người cùng mình trò chuyện này nọ, mà mỗi lần cảm xúc đều sẽ rất sâu. Nhưng kia đều trở thành quá khứ, hiện tại nhớ lại trong lòng càng phiền muộn.

Cứ như vậy, một buổi sáng hai người trò chuyện các loại đề tài mà vượt qua. Tới trưa, Lăng Vũ kết thúc đề tài mới vừa nói hăng say, sau đó đứng dậy đi phòng bếp, tính toán làm cơm cho Mẫn Lan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio