Vừa ra cổng bệnh viện, Lăng Vũ vẫy tay đón một chiếc xe taxi, vừa định lên xe lại bị hai người kéo lại.
"Chúng tôi đi cùng anh!"
Phía sau hai người đều lộ vẻ lo lắng, đáy mắt cũng là lo âu, mà ngữ khí kiên định làm Lăng Vũ tràn ngập cảm động, gật gật đầu, ba người liền đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
Xe của ba người chẳng mấy chốc liền đến bệnh viện Dung Hợp. Lam Phi đem xe vào bãi đỗ, liền cùng Lăng Vũ và Âu Dương Hạo bước nhanh vào bệnh viện.
Lãnh Giác đứng chờ sẵn ở cửa. Khi thấy Lăng Vũ xuất hiện, hắn liền vọt tới nôn nóng mà lôi kéo tay Lăng Vũ hướng vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Ba người nghi hoặc nhìn Lãnh Giác trên mặt toàn là bi thương cùng lo lắng. Bọn họ không biết Lãnh Giác không có chuyện, sao còn yêu cầu Lăng Vũ xuất hiện tại đây. Mà Lãnh Giác cũng vội vàng chờ Lăng Vũ xuất hiện. Biết ba người kia giờ phút này phi thường nghi hoặc, nhưng Lãnh Giác cũng không mở miệng giải thích cái gì, bởi vì hắn cũng không biết nên nói như thế nào cùng Lăng Vũ. Hắn chỉ có thể mang theo ba người đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Càng tiếp cận phòng chăm sóc đặc biệt, Lăng Vũ càng bắt đầu lo âu, cảm thấy phía trước có cái gì đó mình không muốn thấy.
Hơi hơi nắm chặt đôi tay, dáng điệu bất an của Lăng Vũ làm Lãnh Giác đau lòng. Giơ tay ôm vai Lăng Vũ, Lãnh Giác nhẹ giọng trấn an nói:
"Tiểu Vũ, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng phải bảo trì trấn định được không?"
Nhưng mà Lãnh Giác trấn an lại không có tác dụng giống bình thường, càng khiến Lăng Vũ thêm hoảng loạn, cả người cũng run rẩy không thôi.
Bốn người không nói chuyện nữa, mà là trầm mặc đi tới.
Lãnh Giác đem ba người đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó bảo ba người xuyên thấu qua cửa kính nhìn vào phía bên trong.
Trong phòng bệnh, trên giường nằm một người toàn thân quấn băng gạc. Bởi vì toàn bộ bị bao kín mít, ba người căn bản không biết người nọ là ai. Vì thế đều hướng ánh mắt về Lãnh Giác dò hỏi, ý bảo Lãnh Giác giải thích tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Tiếp thu ánh mắt khó hiểu của ba người, Lãnh Giác hít thật sâu một hơi, mà trên mặt thần sắc cũng càng ngày càng ngưng trọng. Hắn lo lắng cùng áy náy nhìn người trong phòng bệnh, rồi sau đó lại dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Lăng Vũ, chậm rãi mở miệng kể ra:
"Anh ấy là cấp trên kiêm bạn tốt của tôi, Mộ Dung Minh Hiên!"
Mộ Dung Minh Hiên!
Mộ Dung Minh Hiên!
Trước đây rất lâu.
"Xin chào, anh tên gì?"
"Tôi là Mộ Dung Minh Hiên, em có thể gọi tôi là Hiên!"
"A! Có thể như vậy sao?"
"Có thể, tôi thích nghe em gọi như vậy!"
"Nga, như vậy a! Hiên, tôi cũng giới thiệu tên của tôi. Tôi là Lăng Vũ! Anh có thể gọi......"
"Tiểu Vũ!"
"A, đúng! Cứ gọi Tiểu Vũ, anh là người đầu tiên ở đây gọi tôi như vậy!"
"Phải không? Tôi đây thực vinh hạnh!"
"Ừ, là thật sự đó! Hiên, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
"Có thể!"
"À, vì cái mỗi lần đều nhìn chằm chằm tôi?"
"Đó là bởi vì tôi thích em!"
"Hả! Anh thích tôi?"
"Đúng!"
"Nhưng tôi là con trai nga!"
"Tôi biết!"
"Con trai cũng có thể thích nhau sao?"
"Có thể!"
"Vậy được rồi, tôi cho phép anh thích tôi!"
"Em không thích tôi sao?"
"Ừ... Thích, nhưng chúng ta vừa mới biết nhau, tôi không thể nhanh như vậy nói thích anh!"
"Nhưng em đã nói rồi còn gì!"
"Như vậy a! Ừ, tôi đây cũng thích anh!"
Tôi đây cũng thích anh!
Những lời này là khi Lăng Vũ vừa mới quen Minh Hiên đã nói.
Mộ Dung Minh Hiên! Đã bao lâu chưa từng nghe qua tên này.
Sau khi quen biết Mộ Dung Minh Hiên, Lăng Vũ vẫn luôn kêu hắn là Hiên, thế cho nên đến sau này cũng quên mất tên đầy đủ của hắn. Mà hôm nay, lại từ miệng Lãnh Giác nghe được cái tên làm tâm động.
Mộ Dung Minh Hiên! Sao có thể! Hắn sao có thể nằm ở kia? Hắn là một người mạnh mẽ như vậy, không ai có thể chạm vào hắn, sao có thể còn có người làm bị thương hắn? Nhưng A Giác lại nói người kia là Hiên. Không có khả năng, kia không có khả năng. A Giác khẳng định nói giỡn. Hiên sao có thể biến thành bộ dáng kia, đây tuyệt đối không có khả năng.
"A Giác nói giỡn đúng hay không? Hiên lợi hại như vậy, sao có thể bị thương thành bộ dáng kia? Khẳng định là gạt tôi đúng hay không?"
"Tiểu Vũ bình tĩnh một chút được không? Người bên trong kia xác thật là Hiên lão đại. Vì cái gì biến thành dáng vẻ này, có thời gian tôi từ từ sẽ nói! Hiện tại chỉ cần Tiểu Vũ ở đây được không? Giờ phút này Hiên lão đại cần người quan tâm cùng chiếu cố, cần người yêu thương cổ vũ. Tiểu Vũ, bình tĩnh một chút, cùng hộ lý đi vào được chứ? Ngồi bên cạnh anh ấy, đừng rời khỏi anh ấy! Bác sĩ nói, Hiên lão đại nếu không vượt qua đêm nay liền vĩnh viễn......"
Nói đến chỗ này, Lãnh Giác đã khóc nói không ra lời. Hắn cũng không tin người nằm ở nơi đó sẽ là nhân vật cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình Mộ Dung Minh Hiên. Đó là người cường thế lợi hại, là sát thủ số "Mặt Sát". Chính lại bởi vì Tiểu Vũ mà người vô tình kia đã bắt đầu tự sa ngã, bắt đầu lén lút làm những nhiệm vụ đặc cấp đáng sợ. Trách không được hắn cùng Hàn Mẫn mỗi lần nhìn thấy Hiên lão đại đều là một bộ dạng mệt mỏi, thì ra Hiên lão đại tiếp nhận những nhiệm vụ đó. Mà Hiên lão đại làm như vậy mục đích duy nhất chính là giúp hắn thoát ly tổ chức, sau đó đem Tiểu Vũ phó thác cho hắn.
Tiểu Vũ chính là toàn bộ sinh mệnh của Hiên lão đại, đã không còn Tiểu Vũ liền mất đi động lực sống sót. Vì để Tiểu Vũ có hạnh phúc, không tiếc đem sinh mệnh vứt bỏ, cũng muốn đẩy hắn ra khỏi tổ chức, sau đó đi chiếu cố Tiểu Vũ.
Một người thâm tình như vậy, thử hỏi còn có thể đi đâu tìm được người thứ hai?
Nhưng mà thật đáng buồn, Hiên lão đại trả giá nhiều như vậy, mà Tiểu Vũ lại một chút cũng không biết, còn ôm hận. Tuy rằng Tiểu Vũ cũng là vì tình cảm có thể tha thứ.
Lãnh Giác chính là vì Hiên lão đại tiếc hận, tiếc hận một mảnh chân tình bị cất dấu, người yêu căn bản là nhìn không tới.
Nhìn thấy Lăng Vũ rơi lệ, Lãnh Giác rất muốn cứ như vậy đem mọi chuyện nói ra. Nhưng cuối cùng hắn một câu cũng nói. Tiểu Vũ đã không có đoạn ký ức kia, mặc hắn nói như thế nào, Tiểu Vũ cũng chỉ sẽ bán tín bán nghi, căn bản không đạt được kết quả như hắn mong muốn.
Quyết tâm, Lãnh Giác cảm thấy hiện tại vẫn là tạm thời đừng nói chuyện này. Hiện tại hắn chỉ hy vọng Tiểu Vũ có thể bình tĩnh lại, sau đó đi theo hộ lý vào trong trấn an người bệnh.
Nhưng mà, Lăng Vũ giờ phút này đã rơi lệ đầy mặt, không tin lời Lãnh Giác vừa nói, vì thế liền mạnh mẽ đẩy Lãnh Giác chạy ra bên ngoài.
Không tin hết thảy là thật sự. Hiên rõ ràng lợi hại như vậy. Người như vậy sao có thể bị thương nằm ở nơi đó, lại còn có khả năng......
Lăng Vũ không thể tiếp thu lời Lãnh Giác nói, không tin kia là Hiên.
Liều mạng chạy, vô luận phía trước là cái gì, cũng mặc kệ, chỉ là liều mạng mà chạy, hy vọng mượn cái này tê liệt cảm giác đau đớn.
Thật sự mở to mắt nhìn phía trước, nhưng nước mắt tràn đầy hốc mắt, làm khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ. Người đối diện đi tới cũng thấy không rõ lắm, vài lần chạy vội bị va chạm thiếu chút nữa té ngã trên đất. Lảo đảo ổn định thân mình, Lăng Vũ tiếp tục chạy. Hy vọng đây chỉ là giấc mộng, cho nên Lăng Vũ muốn liều mạng chạy, chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi bóng đè đáng sợ.
A, đây là chuyện kỳ quái gì! A Giác thế nhưng nói cho mình cái người nằm ở trên giường bệnh là Hiên, sao có thể như vậy? Hiên hiện tại khẳng định ở chỗ nào đó nhìn mình thôi! Lần trước ở nhà, Hiên còn không phải là ở trong tối nhìn mình sao? Đúng, Hiên hiện tại khẳng định cũng tránh ở chỗ nào đó nhìn mình. Người kia khẳng định không phải Hiên. A Giác khẳng định là nói giỡn!
Chạy vội, Lăng Vũ không ngừng an ủi chính mình, không tin Lãnh Giác nói sự thật. Nhìn Lăng Vũ không dám tiếp thu hiện thực mà chạy, Lãnh Giác lập tức liền đuổi theo.
Nhưng mà Lăng Vũ giờ phút này giống như tràn ngập năng lượng, vô luận Lãnh Giác tăng tốc như thế nào cũng không biện pháp đuổi kịp.
Khi Lãnh Giác cho rằng Lăng Vũ cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt, lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi. Cái này làm cho Lãnh Giác kinh hách không thôi. Hắn nhanh chóng chạy đến, duỗi tay muốn bế Lăng Vũ, lại bị người kia khóc rống dọa tới rồi.
Thì ra Tiểu Vũ không có té xỉu!
Lãnh Giác yên tâm một chút, sau đó lại duỗi tay ôm Lăng Vũ lên, giơ một tay vỗ nhẹ phía sau lưng Lăng Vũ trấn an.
"Tiểu Vũ, không cần thương tâm? Chúng ta hiện tại liền trở về, tôi cùng Tiểu Vũ đối mặt. Hơn nữa hiện tại Hiên lão đại rất cần Tiểu Vũ bên cạnh. Anh ấy cần người chiếu cố. Có thể thỏa mãn nguyện vọng này hay không? Tiểu Vũ!"
Đau lòng nhìn Lăng Vũ khóc đến không thành tiếng, Lãnh Giác không ngừng vỗ về sau lưng Lăng Vũ, hy vọng có thể trấn an người trong lòng.
"A... A Giác... Hu hu.... Hiên... Hiên có phải chỉ là nghịch ngợm ngủ một giấc? Nói... nói... hu hu... có phải đang trêu chọc tôi hay không... Có phải hay không... hu hu... A Giác... nói cho tôi biết!"
Nghe được đối phương tự nói lời tự an ủi, Lãnh Giác vội vàng gật đầu nói:
"Đúng vậy, Hiên lão đại lợi hại sao có thể cứ như vậy bị đánh bại chứ! Chúng ta liền trở về, sau đó Tiểu Vũ đánh thức anh ấy, được không?"
"Hu hu... Đừng... Đừng gạt tôi....."
"Không, tôi như thế nào sẽ lừa Tiểu Vũ! Chúng ta hiện tại liền trở về, chúng ta cùng đi nghiệm chứng, được không?"
"Được... Được... Chúng ta hiện tại liền trở về...... Đem cái người giả bộ ngủ kia đánh thức......"
Đau lòng người trong lòng ngực không có biện pháp tiếp thu sự thật. Nhưng người nằm ở bệnh viện là Hiên lão đại hiện tại đích xác cần Tiểu Vũ ở bên cạnh. Cho nên hắn hiện tại chỉ có thể lừa gạt trấn an. Hơn nữa bệnh viện không phải đã nói qua sao, chỉ cần vượt qua buổi tối nay Hiên lão đại liền còn có cơ hội hồi phục sao? Cho nên, hắn cần đem Tiểu Vũ trở về. Có lẽ có Tiểu Vũ làm bạn, Hiên lão đại sẽ chiến thắng Tử Thần.
Một lúc sau, mặc đồ của bệnh viện đưa, Lăng Vũ đi vào phòng bệnh vô trùng. Đôi mắt sưng đỏ giờ phút này nhìn chằm chằm người băng bó kín mít nằm trên giường. Chậm rãi đến gần giường bệnh, sau đó ngồi xuống ghế, Lăng Vũ vươn tay cầm bàn tay băng bó, nước mắt lại bắt đầu rớt xuống.
Nghĩ đến giờ phút này người bệnh cần cổ vũ, Lăng Vũ lập tức nâng tay hung hăng lau nước mắt, nỗ lực nở nụ cười.
Trước kia Hiên đã nói, thích nhất nhìn thấy mình cười. Anh ấy nói mình cười là đẹp nhất trên thế giới này. Cho nên hiện tại, phải cười cùng nói chuyện, cổ vũ Hiên nhất định phải chiến thắng Tử Thần!
"Hiên, Tiểu Vũ tới gặp anh! Anh xem anh đi, rất nghịch ngợm, chỉ biết nằm ngủ, cũng không để ý tới Tiểu Vũ. Nếu anh lại không tỉnh, Tiểu Vũ sẽ giận đó!"
"......"
"Hiên, anh biết không! Tiểu Vũ không có hận anh. Tiểu Vũ biết anh làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân, cho nên Tiểu Vũ hiện tại không hận. Hiên, anh nhanh tỉnh lại đi, đến lúc đó chúng ta đi du lịch, còn nhớ lúc trước chúng ta đã hẹn cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới không? HunhHn Cho nên anh phải nhanh tỉnh lại, sau đó mang theo em đi du lịch các nơi trên thế giới. Đây chính là điều anh đã hứa với em! Không thể nuốt lời đâu!"
"......"
Lăng Vũ không ngừng kể ra những sự tình lúc trước mình cùng Minh Hiên hứa hẹn.
Nhìn hai người trong phòng bệnh, ba người đứng ở bên ngoài đồng loạt rơi nước mắt.
Lam Phi không biết Lăng Vũ cùng cái người bị thương nằm ở trên giường quan hệ gì. Nhưng nhìn hai người bên cạnh đều lộ ra thương tiếc cùng bi thương, hắn cũng có thể đoán ra một vài phần.
Chỉ là vì cái gì Âu Dương Hạo cũng biết người đó chứ? Chẳng lẽ bọn họ lúc trước đã quen biết nhau, mà Âu Dương Hạo cũng biết sự tình của Lăng Vũ lúc trước?
Xem ra chỉ có hắn không rõ ràng hết thảy. Cái này làm cho Lam Phi đột nhiên có chút không thoải mái. Hắn cảm thấy mình đã là tình nhân của Lăng Vũ, lại không biết về Lăng Vũ bằng những người khác.
Nhưng cảm xúc này lại rất mau đã bị hắn đè ép xuống. Hắn nghĩ kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là hắn gặp Lăng Vũ trễ hơn hai người kia một chút mà thôi. Chỉ cần sau này hết thảy sự kiện của Lăng Vũ, hắn đều có thể chứng kiến là được. Hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm nghĩ lung tung, nhìn người kia cực kỳ bi thương, Lam Phi cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ của Lãnh Giác cùng Âu Dương Hạo. Hắn thật sự mong người xa lạ kia nhanh tỉnh lại.
Tuy rằng hắn không biết người kia cùng Lăng Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Lăng Vũ lộ ra biểu tình bi thương. Cho nên hiện tại hắn thực chờ mong cái người bị trọng thương có thể nhanh tỉnh lại. Như vậy hắn liền có thể lại nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười vui vẻ đáng yêu của Lăng Vũ.
Bỗng nhiên, ba người đứng ở ngoài phòng bệnh thấy Lăng Vũ trong phòng bệnh bắt đầu hoảng loạn lên, trong miệng còn không ngừng hô to cái gì. Chính là bởi vì bọn họ đứng ở bên ngoài, căn bản nghe không được Lăng Vũ kêu cái gì, vì thế chỉ có thể gọi bác sĩ cùng hộ lý tới.
Bác sĩ cùng hộ lý đi vào, Lăng Vũ đã bị đuổi ra đứng cùng ba người ở bên ngoài, nôn nóng mà nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong hoảng loạn.
Không biết bên trong đã xảy ra cái gì, cũng không bởi vì Lăng Vũ đi ra mà ba người truy hỏi. Hiện tại bọn họ đều một lòng lo lắng cho người bệnh bên trong sinh mệnh bị đe dọa.
Vừa đi ra, Lăng Vũ liền nôn nóng bất an đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nói.
"Hiên sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì! Nhất định sẽ không có việc gì......"
Nhìn Lăng Vũ, ba người đồng loạt lộ ra ánh mắt đau lòng, muốn đi ôm chặt vào lòng. Nhưng không đợi bọn họ tới gần, Lăng Vũ liền chủ động tránh đi. Giờ phút này trong đầu chỉ nghĩ đến Hiên, những người khác căn bản không tâm tư đi để ý tới, Lăng Vũ cần một chỗ an tĩnh. HunhHn Dù biết người bên cạnh đều lo lắng cho mình, Lăng Vũ cũng không muốn trốn ở trong lồng ngực bọn họ.
Phải đợi Hiên tỉnh lại, kiên cường chờ Hiên tỉnh lại!
Chương : An Diệp
Trong một văn phòng.
"Ông chủ, sòng bạc ngầm của chúng ta vừa mới...... Bị niêm phong! Còn có......"
Một người mặc tây trang màu đen đứng ở trước bàn làm việc sợ hãi nói với người ngồi ở trên ghế đưa lưng về phía hắn. Hắn tạm dừng một chút, không có tiếp tục nói, mà hắn rõ ràng cảm giác được nhiệt độ chung quanh bởi vì tin tức hắn vừa mới thông báo mà bắt đầu giảm xuống. Biến hóa như vậy làm hắn lập tức run run thân thể. Rất muốn cứ như vậy chạy đi, nhưng hắn lại không có can đảm. Hắn biết nếu hiện tại hắn chạy đi, ngày mai ở vùng ngoại ô nào đó sẽ là nơi hắn phơi thây. Chỉ là ngẫm lại, hắn không thể làm ra hành động không sáng suốt. Hơn nữa dù người này lập tức phải đối mặt trường hợp nghiêm trọng, hiện tại hắn cũng vẫn không dám làm sự tình lớn mật như vậy.
Người ngồi trên ghế giờ phút này dựa vào lưng ghế, nhắm chặt đôi mắt, cho nên không nhìn ra nội tâm. Nhưng mà hơi lạnh phát ra đến thấu xương của hắn khiến người chung quanh khó mà chịu đựng được.
Trầm tĩnh một lát, người được gọi là ông chủ chậm rãi mở miệng, lạnh lùng mà nói:
"Tiếp tục!"
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo mang theo áp lực làm người phía sau ngăn không được run rẩy thân mình, sau đó nơm nớp lo sợ tiếp tục nói:
"Công ty bên châu Âu hiện tại đã loạn thành một đoàn, rất có khả năng...... Rất có khả năng......"
Người nói cúi đầu thật cẩn thận giương mắt nhìn nhìn lưng ông chủ. Hắn không biết câu kế tiếp nói ra, ông chủ có thể đem mình xé rách, nhưng mà......
"Rất có khả năng cái gì?"
Giọng nói trầm thấp lại vang lên. Tuy rằng âm thanh không lớn, lại như cũ khiến cho người nghe sợ hãi lui về phía sau một bước. Nỗ lực bình phục chấn kinh, sau đó hắn tiếp tục nói:
"Rất có khả năng...... Phá sản!"
Rốt cuộc lấy hết can đảm nói ra, mà sau khi nói xong cả người cũng giống như bị hút hết sức lực, thiếu chút nữa không đứng vững mà xụi lơ trên mặt đất.
Nghe được tin báo, vốn đang nhắm hai mắt dưỡng thần, người ngồi trên ghế lập tức mở mắt, đó bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên. Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt cấp dưới, duỗi tay liền bóp chặt yết hầu người kia, âm ngoan lạnh lẽo nói:
"Cậu vừa rồi nói cái gì?"
Giọng trầm thấp ngữ khí lạnh lẽo bên tai vang lên, làm người mặc tây trang đen lập tức sợ tới mức run rẩy không thôi HunhHn.
"Ông chủ... bên kia... Bên kia truyền đến tin tức... Nói... công ty bên Châu Âu đột nhiên phát sinh... bạo loạn... Tất cả công nhân đều bãi công... Toàn bộ... nhân viên cấp cao đều từ chức... Còn có một nửa cổ đông... rút vốn... A!"
Mới vừa nói xong, hắn đã bị mạnh mẽ quăng đi. Ánh mắt ông chủ giờ phút này phi thường dọa người, làm người nằm trên mặt đất khuôn mặt nhợt nhạt không có một chút máu, trong mắt toàn là khủng hoảng. Đồng tử co chặt biểu hiện đã sợ hãi tới cực điểm.
"Khốn kiếp! Những người đó sao đột nhiên nổi loạn? Khoảng thời gian trước không phải vừa mới thu phục sao? Tra được là ai ở sau lưng giở trò quỷ hay không?"
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào người trên mặt đất hỏi, mà ngữ khí lạnh thấu xương mang theo phẫn nộ càng thêm nồng đậm.
"Tra... Tra... Tra được! Là... Là một người... tên Minh Hiên làm!"
Run rẩy nói ra kết quả, sau đó chờ đợi nhận được bạo lực.
"Cậu nói cái gì? Hết thảy đều là Minh Hiên làm?"
Nghe được cái tên kia, đôi mắt lạnh lùng rõ ràng hiện lên kinh ngạc. Sau đó hắn lại một lần nữa hỏi xác nhận.
"Dạ... Dạ... Đúng vậy! Sẽ không... Không có sai!"
Sợ hãi trả lời, sau đó vẻ mặt kinh hoảng nhìn ông chủ trước mắt, sợ bởi vì chính mình nói làm ông chủ tức giận có khả năng sẽ xé xác hắn lập tức.
Được xác nhận của cấp dưới, người đàn ông thu hồi ánh mắt đặt ở trên người cấp dưới. Hắn chậm rãi xoay người đi đến cửa sổ kính sát đất, nhíu lại mày nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ bị đêm tối bao phủ.
Ông chủ vừa đi, người nằm trên mặt đất tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hít thở tựa hồ cá rời khỏi nước.
Mà người đứng ở cửa sổ kính sát đất giờ phút này lâm vào hồi ức, trong đầu suy nghĩ đến buổi tối một ngày mười năm trước.
"Tiểu Vũ!"
"Hu hu... Hiên cứu em... Hu hu... Nơi này thật nhiều người xấu!"
"Tiểu Vũ, đừng sợ, anh lập tức liền cứu em!"
"Vâng... Hu hu... Hiên, tay của em đau quá, mau cứu em!"
"Tiểu Vũ, đừng khóc, anh lập tức liền cứu em. Đừng khóc ra tiếng sẽ kinh động những người xấu! Đến lúc đó chúng ta liền ra không được!"
"Dạ... Được... Hít hít... Em không khóc. Hiên, anh nhanh lên! Hít hít..."
"Được rồi, ngoan! Ở tại chỗ đừng cử động, anh lập tức liền đến bên cạnh em!"
Bộp bộp bộp!!
Âm thanh vỗ tay vang vọng ở trong phòng.
"Ôi, thật cảm động mà! Thật làm tôi cảm động đó!"
Trong bóng tối hắn đã nhìn hai người trẻ tuổi trò chuyện thật lâu. Chờ đến khi vị khách trẻ tuổi không mời mà tới cho rằng lập tức có thể thành công, hắn liền mở đèn, cất tiếng nói.
"Ai!? Hỗn đản, các người buông tôi ra!"
"Hiên, hắn chính là người xấu. Hu hu... Hắn thật là khủng khiếp!"
"Anh, con mẹ nó nhanh thả Tiểu Vũ, bằng không tôi sẽ làm anh hối hận!"
Hai người kia đều thực trẻ tuổi. Nếu không phải bởi vì vị khách không mời trẻ tuổi này có chút tính cách cao ngạo giống mình, có lẽ hắn cũng yêu thích.
Khi nghe được lời đe dọa của người trẻ tuổi, hắn cũng chỉ là lạnh lùng mà cười, sau đó hài hước nói:
"Phải không, tôi thật ra có chút chờ mong cậu làm như thế nào khiến tôi hối hận đây?"
Nói xong hắn liền khinh thượng bắt lấy người đẹp thật vất vả mới bắt lại được, rồi bừa bãi chà đạp, xúc cảm tốt làm hắn thoải mái gầm nhẹ.
Nhưng mà hành động kia thực mau kích thích người trẻ tuổi phẫn nộ.
"Khốn kiếp, thả em ấy ra!"
Không để ý tới tiếng quát lớn, hắn tiếp tục cúi đầu đùa giỡn người dưới thân.
"A, mỹ nhân a mỹ nhân! Tôi hiện tại liền tới thương em!"
"Hu hu... Người xấu, mau bỏ tay ra! Hu hu... Hiên... mau tới cứu em... Hu hu..."
"Khốn kiếp thả tay ra cho tôi, không được động vào em ấy!"
Nghe được người trẻ tuổi nói, hắn giống như là nghe được chuyện cười gì. Đầy mặt trào phúng, sau đó hắn châm chọc nói:
"Cậu nói tôi không động, tôi liền không động sao? Tôi đêm nay bắt hắn tới làm gì? Chính là muốn đem tiểu mỹ nhân đè ở dưới thân thật lâu đó."
"Khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới có thể thả em ấy?!"
"A, như thế nào cũng không thả. Chỉ có khi hưởng qua tư vị, chờ đến chơi chán chê nói không chừng liền sẽ hảo tâm thả hắn. Bằng không hắn vĩnh viễn là đồ chơi của tôi!"
Hắn lạnh lùng trả lời người trẻ tuổi, mà động tác cũng vẫn luôn không có dừng.
"Không muón, tôi không muốn ở cùng tên xấu xa này. Tôi muốn Hiên......"
"Mỹ nhân nên hầu hạ tôi đi. Tôi sẽ làm cho em sướng! Bảo bối, tôi nhịn không được rồi!"
Nói xong hắn liền đem người đẹp bị trói tay chân đẩy ngã trên mặt đất, sau đó cúi người đè ép lên. Nghĩ đến dưới thân giờ phút này là món ngon, vật dưới háng lại sưng to một vòng. Quả nhiên là cực phẩm, chỉ là liếm, cảm giác trơn mềm cũng đã làm hắn sắp nhịn không được.
Ngẩng đầu đang muốn hôn lên cánh môi đỏ tươi ướt át kia, lại bị âm thanh phía sau hấp dẫn qua.
"Từ từ, tôi có kiến nghị. Tôi cảm thấy món ăn ngon nhất luôn là món ăn cuối cùng. Không bằng trước để tôi hầu hạ tiên sinh đi! Trước tiên khai vị, chờ sau đó lại đi nhấm nháp tư vị tốt đẹp, như vậy không phải càng tốt sao?"
Bị lời nói kia hấp dẫn, hắn ngẩng đầu hài hước nhìn người trẻ tuổi đã lộ ra mị lực. Đôi mắt trên dưới nhìn quét đánh giá thân thể cũng khá xinh đẹp kia. Vốn đang cả người tản ra khí chất ương ngạnh, giờ phút này lại tràn ngập mị hoặc, làm người ta nhịn không được muốn đi hung hăng áp đảo, sau đó phát tiết vì bị khơi mào dục vọng.
Quả nhiên là yêu tinh, mặc kệ là bày ra cái dạng gì đều có thể khơi mào dục vọng người khác.
Buông người trong tay, sau đó hắn híp mắt nhìn người trước mắt.
"Có lẽ đề nghị của cậu thật sự không tồi đâu! Nếu cậu hy vọng như vậy, tôi đây như thế nào cô phụ một mảnh chân tâm chứ?"
Nói xong hắn liền đổi hướng, sau đó cho lui mấy tên thủ hạ, liền mạnh mẽ đem người trẻ tuổi áp chế ở trên mặt đất, lại còn cố tình cho đối mặt với người yêu bé nhỏ kia.
Hắn chính là muốn để người dưới thân tản ra ngạo khí này bị người mình yêu thấy bị hung hăng chà đạp, sau đó lộ ra biểu tình khuất nhục. Đây mới là thứ An Diệp thích nhất.
Khiến người khác thống khổ chính là lạc thú lớn nhất của An Diệp!
Cho nên hắn đem người trẻ tuổi đè ở dưới thân, liền gấp không chờ nổi đi xé rách quần áo. Nhìn da thịt màu lúa mạch ở dưới ánh đèn giống như dạ quang phát sáng, dục vọng ngẩng cao thoáng chốc nổi gân xanh. Đôi mắt tối sầm lại, sau đó liền mạnh mẽ nâng vòng eo đối phương, cứ như vậy không khai mở khuếch trương huyệt khẩu mà vọt vào.
"A!!!"
"Đừng mà!!! Cái người xấu, đừng mà! Đừng đối với Hiên như thế! Hu hu......"
"Tiểu.... Tiểu Vũ... Xoay qua đi... Xoay qua đi... Đừng nhìn... Đừng nhìn anh!"
Người này cho rằng hắn không biết gì sao? Muốn kéo dài thời gian, để hắn không làm bẩn người xinh đẹp như thiên sứ kia sao? Hắn sao có thể cho như ý chứ? Huống chi chỗ của hắn không phải nói đi liền có thể đi được. Chờ hắn chơi xong người này lại đi nhấm nháp mỹ vị, có lẽ sẽ có một phiên phong vị đó!
"Bảo bối, nói, em tên là gì?"
Hắn vừa mạnh mẽ động thân, vừa hung hăng vỗ mặt người dưới thân hỏi.
"Minh Hiên!"
Đúng rồi! Cái người trẻ tuổi tên Minh Hiên!
Lúc trước hắn thiết kế cái bẫy, vốn tưởng rằng người xinh đẹp nhất định phải có được, vì thế liền thả lỏng cảnh giác, chỉ hung hăng mà đè người trẻ tuổi, hung hăng phát tiết. Thời khắc đó đôi mắt kia chứa đầy ẩn nhẫn xẹt qua một tia chán ghét cùng không cam lòng. Bộ dáng kia càng làm hắn thêm hưng phấn.
Mà cái người xinh đẹp nhìn thấy hắn không ngừng chà đạp người yêu đã khóc đến hai mắt đẫm lệ. Lại bởi vì bị trói buộc hai tay hai chân, cho nên không có biện pháp xông tới, bất lực cực kỳ bi thương nhìn bọn họ.
"Đừng như vậy đối Hiên. Người xấu, đừng như vậy đối với Hiên! Hu hu..."
"Tiểu... Tiểu... Vũ... Ưm... Hừ... Đừng khóc... Ngoan... Xoay...... qua đi... A... Nhẹ...... Nhẹ chút!"
"Đừng mà. Hiên! Cái người xấu, mau thả Hiên!"
Cái người xinh đẹp vẫn luôn lớn tiếng khóc rống, có lẽ là chịu không nổi kích thích mà ngất đi.
Nhìn thấy người yêu ngất đi, người dưới thân tức khắc thả lỏng thân mình, sau đó nhắm mắt lại thừa nhận khuất nhục.
Nhưng mà chỉ một chốc, biệt thự An gia phòng ngự nghiêm mật đột nhiên xông vào năm sáu thân hình cao lớn. Trong đó hai xông tới bế lên người đã ngất xỉu chạy đi như bay. Mấy người khác nhanh chóng giải quyết người canh giữ.
Đột nhiên xảy ra biến cố làm An Diệp dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn mấy người từ trên trời giáng xuống. Mà lúc hắn thất thần kia, người dưới thân phát lực đẩy ngã hắn, còn tay đấm chân đá vài lần, mới bị mấy người tới kéo đi.
Tuy rằng đến bây giờ hắn còn không biết vì cái gì lúc trước mấy người kia không giết mình. Nhưng mà hắn nhìn thấy mấy người kia cứu người đẹp hắn thật vất vả bắt đến đây liền phẫn nộ đem đồ vật trong phòng đập phá.
Cũng chính là vì mấy người kia hành động dễ dàng, đã chọc giận hắn. Hắn càng phải bắt được người xinh đẹp kia về. Nhưng mà, hắn cho người đi tìm lại không thấy người, suốt mười năm cũng đều không có thể tìm được.
Hơi hơi híp mắt mắt, An Diệp từ hồi ức xa xăm trở lại hiện thực.
Không nghĩ tới trải qua mười năm, không chỉ có người xinh đẹp lại một lần nữa xuất hiện, ngay cả Minh Hiên cũng xuất hiện, còn cho hắn phiền toái lớn như vậy. Xem ra lúc trước hắn sơ sẩy quả nhiên thành sai lầm lớn. Không chỉ mất đi cơ hội chiếm hữu người đẹp, còn cho chính mình tai hoạ ngầm lớn như vậy.
Nghĩ vậy, An Diệp đứng ở cửa sổ kính sát đất lộ ra ánh mắt nguy hiểm, trong mắt thoáng chốc lướt qua một đạo ngoan tuyệt.
Lăng Vũ, hết thảy đều chỉ vì mày. Như vậy để cho mày trả giá chuyện tốt người đàn ông của mày tạo ra! Còn Minh Hiên, tao sẽ làm cho mày nếm tư vị đau đớn còn hơn cái chết!
Chậm rãi xoay người, sau đó An Diệp đối với cấp dưới lạnh lùng phân phó.
"Phái người đem Lăng Vũ cùng Minh Hiên bắt tới đây!"
Nghe được phân phó, người nằm trên mặt đất bắt đầu kịch liệt run rẩy.
"Ông chủ, Minh Hiên giờ phút này đã không phải uy hiếp, bởi vì hắn hiện tại cũng đã nguy kịch, mà Lăng Vũ...... Trong bang hội đã bắt đầu nội đấu. Mà vừa rồi nghe người phía dưới tới báo hiện tại anh em thương vong và chết rất nhiều. Cảnh sát cũng bắt đầu tham gia điều tra... cho nên... cho nên... Ôi! Ông chủ..."
Còn chưa nói xong, hắn đã bị An Diệp đá cho hôn mê.
Giờ phút này An Diệp bởi vì tin tức vừa nghe mà tức giận không thôi.
Phế vật! Đã xảy ra chuyện lớn như thế mà không báo cáo sớm, còn chờ đến lúc này mới báo!
An Diệp đã có chút hoảng loạn. Hắn không biết chỉ sau một lát, sản nghiệp cùng bang hội liền biến thành thảm không nỡ nhìn. Khó trách hắn không nhận được tin tức gì, thì ra thủ hạ cũng bắt đầu nội đấu.
Không nghĩ tới An Diệp cũng sẽ có ngày hôm nay. Hừ! Nếu không ai giúp, vậy liền tự mình động thủ. Lăng Vũ đúng không! Tao sẽ làm mày đau đớn muốn chết! Nếu hiện tại người đàn ông của mày đã sắp chết rồi, vậy mày thay hắn trả giá đi!
"Rầm rầm rầm."
Đang lúc An Diệp nghĩ kế hoạch bắt Lăng Vũ, cửa lại truyền đến một trận gõ cửa, sau đó liền tới tiếng hô hung tợn.
"Họ An, mày ra đây cho chúng tao! Chúng tao hôm nay không cho mày chết rất khó xem, chúng tao thề không làm người! Ra đây!!"
Nghe được tiếng mắng, An Diệp trong lòng cả kinh, biết lúc này tình thế rất nghiêm trọng. Nếu hiện tại không rời đi, hắn thật sự liền sẽ bị những người này lột da rút gân.
Tiểu Dật. Đúng rồi, Tiểu Dật hiện tại không biết ở đâu. Không thể để những người này tìm được Tiểu Dật, bằng không Tiểu Dật khẳng định sẽ bị tra tấn đến chết!
Nghĩ vậy, An Diệp lập tức móc di động ra, sau đó vừa gọi điện thoại vừa từ két sắt lấy ra một đồ vật quan trọng. Hắn từ rất sớm trước kia liền chuẩn bị một lối thoát.
"Tiểu Dật, em hiện tại ở đâu? Cái gì ở nhà. Em nhanh rời khỏi đó. Đúng. Hiện tại liền đi, anh đã không có thời gian giải thích. Nghe lời, chỗ đó đã rất nguy hiểm, cho nên em lập tức rời khỏi, sau đó tới căn biệt thự bí mật. Đúng, cái gì cũng không cần mang, không có đồ vật gì quan trọng. Nhanh lên, chờ anh cùng em hội hợp. Ừ! Nhanh lên biết không?"
Vội vàng phân phó, An Diệp liền nhanh chóng rời văn phòng, ẩn mình trong đêm tối bỏ trốn.