Trong chiếc xe hơi thời thượng màu đen.
"Vừa rồi là chuyện như thế nào vậy? Thiếu chút nữa đã bị phát hiện. Thấy hắn cùng người khác ở bên nhau không chịu được nên liền xuất kích à. Chính đại quang minh đi tìm hắn, cần gì phải sợ trước sợ sau như vậy chứ? Nếu không muốn để đối phương phát hiện mình, vậy liền che giấu hơi thở cho tốt. Chẳng lẽ không biết độ nhạy cảm của sát thủ rất mạnh sao? Dù hắn có thời điểm ngốc nghếch, nhưng sự nhạy bén cơ bản của sát thủ vẫn có. Đừng xem nhẹ năng lực huấn luyện của tổ chức. Mà nếu không bỏ xuống được, vậy đi cướp người về. Nhìn ngươi tự tra tấn chính mình như vậy, làm người bạn tốt đây nhìn không được."
Trên xe vang lên một giọng nói tức giận, nói giống như phun pháo, nói ra một tràn những câu không vui. Lời nói còn kèm theo sự phẫn nộ vì người bạn tốt bên cạnh không biết cố gắng.
Người bị chất vấn chỉ là mặt không biểu tình, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt ưu thương chậm rãi vây quanh hắn.
Hàn Mẫn như là đã quen sự trầm mặc này, tiếp tục nói.
"Hắn căn bản không biết là ngươi vì hắn trả giá rất nhiều. Ngươi cứ yên lặng vì hắn trả giá có đáng hay không? Mà đối phương còn không phải cùng người khác thân mật lui tới. Ngươi sao mà cứ như thế. Không thể cho người ta bớt lo gì cả!"
Oán hận nói xong, nhìn đến người bên cạnh vẫn là không phản ứng, Hàn Mẫn cũng liền không tự khiến mình mất mặt.
Khi hắn cho rằng người kia sẽ vẫn như vậy, sẽ luôn trầm mặc, thì lại nghe người kia cất lên giọng nói.
"Ngươi rất yêu Đường Đường đúng không?"
Giọng nói trầm thấp bao hàm bất đắc dĩ cùng ưu thương, làm người nghe không tự giác cảm thấy đau lòng.
Nghe được người kia thế nhưng phá lệ đáp lời trở lại, cái này làm cho Hàn Mẫn có chút thụ sủng nhược kinh.
Không thể trách hắn có loại cảm giác này. Bởi vì người bên cạnh trước nay đều là trầm mặc. Tuy rằng không được để ý tới đều sẽ thực tức giận, nhưng hắn cũng chỉ có thể tập thành thói quen. Bởi vì bên cạnh hắn chính là có hai người như vậy. Hắn chậm rãi tôi luyện cũng có bản lĩnh tự độc thoại. Cho dù đối phương không để ý tới hắn, hắn cũng có thể nói thực hăng hái. Bởi vì hắn vốn dĩ chính là một người thực rộng rãi mà.
Bất quá rất tò mò vì cái gì người này lại hỏi chuyện của hắn cùng Đường Đường. Đây là lần đầu tiên người này hỏi hắn về phương diện tình cảm.
Bất quá đã được hỏi, Hàn Mẫn vẫn gật gật đầu, trên mặt cũng chậm rãi lộ ra biểu tình ôn nhu.
Sau đó hắn bắt đầu kể lại câu chuyện tình yêu đầy gian truân của hắn cùng Đường Đường yêu dấu.
"Ta cùng Đường Đường cũng đã trải qua vô số lần chia lìa mới có hiện tại. Lúc trước ta cùng hắn chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp mặt liền điên cuồng yêu đối phương. Có lẽ đây là nhất kiến chung tình mà mọi người thường nói đi. Sau đó bởi vì gia tộc gây trở ngại cùng áp lực dư luận xã hội, làm thể xác và tinh thần hai người chúng ta chịu dày vò, rất nhiều lần có ý định bỏ nhau. Rốt cuộc hai người đã hoàn toàn dứt bỏ ánh mắt thế tục cùng không màng hai mắt đẫm lệ khuyên bảo của cha mẹ. Tất cả cũng không có khả năng chia cách. Mà ta cùng Đường Đường cũng xác thật bởi vì nguyên nhân như vậy mà chia lìa nhau nhiều lần. Nhưng tình yêu này quá khắc cốt ghi tâm, không phải nói từ bỏ liền có thể từ bỏ. Đã trải qua vô số lần chia lìa, cái loại đau lòng đến tận xương tủy làm bọn ta nhận rõ ràng là kỳ thật trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề. Hai người nếu yêu nhau thật sự, cần gì phải để ý nhiều như vậy. Có lẽ cha mẹ sẽ thương tâm, sẽ không cam lòng, nhưng đây là chuyện cả đời. Không phải nhất định phải theo yêu câu của cha mẹ cùng một cô gái mình không thích kết hôn sinh con thì mới hạnh phúc. Như vậy không chỉ có lỗi với chính bản thân mình, còn chậm trễ cả đời con gái nhà người ta. Trách nhiệm lớn này bọn ta không gánh nổi. Cho nên chúng ta chỉ có thể làm con bất hiếu, rời khỏi nhà, đến cậy nhờ tổ chức kia. Như vậy mới có thể làm cho bọn họ không biện pháp tìm ra hành tung của bọn ta. Tuy rằng làm sát thủ là rất nguy hiểm, nhưng ta cùng Đường Đường vẫn liều mạng một phen. Nếu không yêu nhau, chúng ta cũng sẽ không vì ở bên nhau cả đời mà cô phụ mong chờ của cha mẹ đối với chúng ta."
Hàn Mẫn bình tĩnh nói xong, trong lòng lại sông cuộn biển gầm. Những thống khổ cùng chua xót kia chỉ có hắn cùng Đường Đường nếm trải.
Mà những người đứng xem chỉ là lạnh lùng nhìn, trước nay đều không có một chút tin tưởng.
Hắn cũng không hận những người đó, dù gì bọn họ cũng bị quan niệm thế tục đè nặng mà thôi.
Hắn hạnh phúc chính là Đường Đường yêu dấu cũng không từ bỏ, như vậy là đủ rồi.
Cuộc sống này không có khả năng sẽ hoàn mỹ, nhấp nhô gập ghềnh mới là cuộc sống chân chính.
Hàn Mẫn nói làm người bên cạnh khẽ cau mày, trên mặt thoáng hiện biểu tình chờ mong, rồi lại lập tức bị che giấu đi. Sau đó hắn lại lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Cũng không phát hiện trên mặt người bên cạnh có biến hóa, Hàn Mẫn chỉ là lẳng lặng ngồi ở trong xe. Có lẽ là nghĩ tới cái gì, cùng có lẽ là nghĩ về quan hệ của mình cùng người yêu. Từng chút từng chút vui vẻ tích tụ làm trên mặt hắn chậm rãi lộ ra biểu tình hạnh phúc.
Trong xe lại là một mảnh an tĩnh, lần này Hàn Mẫn cũng không nói cái gì. Hắn biết người bạn của mình là bởi vì cái gì mà không dám ở bên người yêu.
Nhưng trong lòng hắn lại vì người bạn tốt yên lặng trả giá mà không chiếm được chú ý, nên cảm thấy không đáng giá.
Chỉ là chuyện tình cảm không ai có thể đi can thiệp cái gì. Trừ bỏ đương sự, ai cũng không có quyền đi quyết định.
Mà hắn hiện tại hy vọng chính là người bạn tốt bên cạnh này có thể đến được với hạnh phúc.