Nghe được Lăng Vũ phẫn nộ nói, trong lòng Lam Phi xuất hiện một trận gợn sóng.
Trong lòng hắn đầy kinh ngạc.
Có phải trai già trước mắt này đã từng trải qua đả kích gì hay không? Vì thế mới có thể đối với con nhà giàu hận đến tận xương tủy như thế!
Nhìn Lăng Vũ trên mặt là vẻ thống khổ cùng có chút run rẩy thân mình, Lam Phi đột nhiên rất muốn tiến lên ôm lấy người nhìn có chút yếu ớt kia, sau đó an ủi vỗ về.
Nhưng cái ý tưởng này vừa xuất hiện đã bị Lam Phi xóa sạch sẽ ngay lập tức.
Sau đó hắn thầm mắng chính mình lại một lần nữa bị trai già trước mắt lừa gạt.
Cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu có chút yếu ớt đáng thương này, có lẽ trai già thường xuyên lộ ra với người khác nhằm câu dẫn người ta mà thôi.
Chính hắn đã lần thứ hai vì người này lộ ra vẻ mặt không phù hợp làm cho mất tác phong vốn có của Lam thiếu gia.
Hắn không muốn để mình lại một lần chịu ảnh hưởng của trai già này. Dù cho người này lại lộ ra biểu tình mang theo đau xót cỡ nào hắn cũng sẽ không chú ý. Hiện tại hắn phải chú ý chính là việc mình lại một lần nữa bị đẩy ra.
Chậm rãi biến đổi. Lam Phi vốn mang theo chút đau lòng vì Lăng Vũ, ý tưởng lập tức bị lửa giận ngập tràn thay thế.
Trước nay hắn đều là hô mưa gọi gió, sao trăng vây quanh lấy lòng. Hơn nữa một người đàn ông có lòng tự trọng mãnh liệt sao có thể cho phép một người thấp hèn vô danh không đạt tiêu chuẩn lấn áp ngồi lên trên đầu chứ.
Nếu cứ không biết tốt xấu như vậy, hắn cũng không cần khách khí làm cái gì.
"Thật đúng là bị ngươi đoán đúng rồi. Ta chính là muốn cùng ngươi chơi một chút. Bình thường chơi những thiếu niên xinh đẹp thanh thuần hoài cũng chán, ngẫu nhiên thay khẩu vị cùng một gã trai già như ngươi có lẽ cũng là chủ ý không tồi. Mà ngươi đã thành công gợi lên hứng thú cho ta, muốn dừng hay không chơi thì cũng phải xem tâm tình Lam thiếu gia ra sao đã!"
Lam Phi ác độc nói những lời mà thật lòng hắn cũng không muốn nói. Nhưng một loại ý niệm mãnh liệt phải trả thù luôn nhắc nhở hắn nhất định phải lấy lại lòng tự trọng sau nhiều lần bị cự tuyệt. Cho nên những lời lăng nhục liền buột miệng thốt ra.
Nghe được Lam Phi nói những lời mang theo lăng nhục, cùng trên mặt biểu tình có thể thấy được ý vị trào phúng. Làm trong lòng Lăng Vũ đối với Lam Phi càng ngày càng bài xích, chán ghét Lam Phi cũng nảy sinh ra.
Thu gôm lại nhữn văn kiện, sau đó oán hận nhìn qua Lam Phi, Lăng Vũ liền nhanh chóng rời khỏi buồng vệ sinh.
Nhìn Lăng Vũ rời đi, Lam Phi cũng không tiến lên ngăn trở. Bởi vì hắn nhớ tới mình còn phải đi gặp khách hàng. Đó là nhiệm vụ mà ông già nhà hắn ép buộc hắn đi.
Nếu lần này không có thời gian cùng trai già đấu, vậy để lần sau đi. Dù sao trai già kia chạy thoát không được lòng bàn tay ta đâu.
Bất quá thời gian trước hắn đã cho người đi điều tra về người này, bây giờ cần tìm kiếm thêm bối cảnh cụ thể hơn.
Khi đó hắn chỉ cho thủ hạ điều tra tình huống gần đây của người này, lại không có thực kỹ càng tỉ mỉ đi điều tra bối cảnh. Mà hôm nay thấy biểu tình này của trai già làm hắn rất muốn biết rõ mọi thứ. Trừ bỏ Tổng tài Âu Dương cùng người em họ đang sống chung trong căn hộ kia, lúc trước trai già còn cùng đàn ông nào khác tiếp xúc qua.
Tưởng tượng đến người này thế nhưng cùng nhiều đàn ông không đứng đắn dây dưa không rõ, trong lòng Lam Phi lại là bực bội.
Không muốn cái người này lại cùng những người khác có tiếp xúc gần gũi, hắn chỉ muốn đem trai già này buộc ở bên cạnh mình, sau đó không ngừng tra tấn, nhục nhã. Hắn phải nhìn người luôn biểu lộ khí chất thanh tao như hoa sen ở dưới thân uyển chuyển thừa hoan.
Dùng tiếng nói ngày đó sai sử phát ra âm thanh rên rỉ làm người ta điên cuồng, sau đó lại khóc lóc hướng hắn xin tha.
Cho đến khi nào hắn chán ngấy, lại đem trai già này vứt bỏ.
Có ý nghĩ như vậy làm Lam Phi lại một lần nhiệt huyết sôi trào, chỗ nào đó lại bắt đầu phản ứng.
Siết chặt đôi tay, lực độ mạnh khiến cho khớp xương trở nên trắng bệch. Sau đó hắn lại chậm rãi thả lỏng. Biểu tình nhu hòa hóa hỗn loạn lại chuyển về lạnh băng, Lam Phi rời khỏi cái toilet nho nhỏ.
Lăng Vũ không thấy Lam Phi đuổi theo tâm cũng chậm rãi thả xuống dưới.
Chính mình cùng Lam Phi thật đúng là oan gia ngõ hẹp, mặc kệ đến nơi nào cũng đều có thể gặp được ôn thần Lam Phi này. Lần trước là ở trường học bị Lam Phi bức cho phải từ bỏ việc học tập, dấn thân vào hành trình tìm việc làm.
Cho rằng chính mình rời khỏi chỗ đó liền có thể tránh được không cùng Lam Phi tiếp xúc. Lại không ngờ rằng, thế nhưng ở chính nơi công tác lại một lần gặp lại người thô bạo như Lam Phi.
Hắn là người có bộ mặt yêu nghiệt, tâm cũng tàn nhẫn giống ác ma.
Người như vậy thật sự không thể trêu vào, nếu không thể trêu vào thì nên trốn không phải sao.
Nhưng mà ông trời sao lại trêu đùa, cả cơ hội trốn cũng không cho. Chẳng lẽ mình thật sự phải tiếp tục dây dưa cùng loại cậu ấm ăn chơi trác táng như vậy sao?
Mà lúc ban đầu khi rời khỏi tổ chức kia một lòng hướng tới cuộc sống bình dị tĩnh lặng. Nguyện vọng này thật sự khó thực hiện đến vậy sao?
Lăng Vũ trong lòng bực bội nghĩ như vậy.
Lần này không thể trốn tránh nữa. Bởi vì xem ra bộ dáng của mình đã gợi lên ham muốn mãnh liệt, muốn đi chinh phục của hắn. Một khi đã như vậy thì theo tính cách của hắn sẽ không bỏ qua cho mình, dù làm như thế nào cũng trốn không xong.
Phỏng chừng lấy bối cảnh cùng thế lực hùng hậu của gia đình hắn, nếu muốn bắt ai thì dù người đó có trốn đến đâu cũng sẽ bị bắt được. Nếu như vậy cũng không nên phí tâm tư cùng hắn chơi trốn tìm. Chỉ là bản thân về sau sẽ thực phiền toái.
Nghĩ vậy, Lăng Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó sửa sang lại một chút liền hướng văn phòng của mình đi đến. Hiện tại đối với Lăng Vũ mà nói, quan trọng nhất là công việc.
Chuyện khác về sau rồi nói tiếp!