Tùy tiện tìm một cửa hàng bán thức ăn nhanh, Lăng Vũ liền cầm theo túi hồ sơ đi vào.
Người phục vụ nhìn thấy Lăng Vũ bước vào ngồi, lập tức cầm thực đơn đưa cho Lăng Vũ xem. Nhìn thấy tên món ăn trên thực đơn, Lăng Vũ bỗng nhiên nghĩ đến mười năm trước. Khi đó mình thường xuyên ăn cơm bít tết thăn bò.
Hương vị đó rất là độc đáo. Đột nhiên phát hiện chính mình lại tưởng nhớ cái hương vị đã lâu không ăn.
Lăng Vũ hỏi người phục vụ quán có món đó hay không. Thực may mắn nơi này cũng có bán.
Cũng không biết hương vị có giống như mười năm trước hay không. Nhưng Lăng Vũ vẫn hướng người phục vụ gọi một phần, sau đó lẳng lặng ngồi chờ.
Nhàm chán Lăng Vũ nhìn qua cửa kính ngắm người đi đường cùng những chiếc xe qua lại.
Cuộc sống bận rộn làm trên mặt mỗi người đều mang theo nghiêm túc, sau đó vội vã đi đường. Cũng bởi vì cuộc sống như vậy, mới làm người với người giao lưu càng ngày càng ít. Tất cả mọi người đều chú trọng hiệu suất, mà chuyện giao tiếp bên ngoài vĩnh viễn đều là vì công việc, sau đó mới có thể suy xét đến cái khác.
Mà thường thường bởi vì như vậy mới dẫn đến bỏ qua việc quan tâm đối với người trong nhà cùng liên hệ bạn bè. Bất quá đây đều là bởi vì cuộc sống bức bách nên tạo thành hình thức sinh hoạt hiện tại.
Bản thân Lăng Vũ cũng thấy mình hiện tại như vậy không phải sao? Tuy rằng không có bạn bè, nhưng đối với ba mẹ vẫn rất ít chiếu cố.
Lúc này, giọng người phục vụ nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Vũ.
Lăng Vũ chậm rãi thu hồi suy nghĩ, toàn tâm nhìn đến món ăn mình gọi mới được mang ra.
Nhìn đồ ăn đặt trên bàn, Lăng Vũ phát hiện món bít tết thăn bò này so với trước kia hình thức đẹp hơn nhiều.
Không biết hương vị thế nào?
Lăng Vũ liền cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng bỏ vào miệng, bắt đầu nhấm nháp.
Bất quá vẫn làm trong lòng Lăng Vũ có chút thất vọng.
Hương vị mười năm trước đã tìm không thấy. Có phải bởi vì...
Trong lòng Lăng Vũ tức khắc dần hiện ra khuôn mặt người mà bản thân vẫn luôn không muốn nghĩ đến.
Khi đó bọn họ thường xuyên đi ăn món này. Bởi vì đây chính là món Lăng Vũ thích ăn nhất, cho nên người kia luôn không thấy phiền khi cùng nhau ăn.
Khi đó Lăng Vũ thấy thực hạnh phúc, trong lòng yên lặng đồng ý mình cùng người kia gắt gao ở bên nhau, chỉ cần có người kia ở bên cạnh như vậy là đủ rồi.
Mỗi lần hẹn hò, người kia đều sẽ mang đến một túi bánh ngọt thật ngon để lấy lòng, Lăng Vũ cũng đều không chút khách khí nhận lấy.
Người kia biết Lăng Vũ yêu thứ gì, thích ăn cái gì, biết Lăng Vũ ham ngủ nướng, biết Lăng Vũ không muốn làm bất cứ cái gì phiền toái, biết sinh nhật Lăng Vũ là ngày nào, biết rất rất nhiều...
Hết thảy mọi thứ người kia đều nhớ rất rõ ràng, mà mỗi lần đều sẽ mang đến kinh hỉ không giống nhau.
Chỉ là hy vọng ở trước mặt hắn, Lăng Vũ lộ ra tươi cười vui vẻ hạnh phúc.
Lăng Vũ nhớ rõ mỗi lần người kia nhìn thấy mình tươi cười sáng lạn, đều sẽ nhéo mặt mình nói: Tiểu Vũ cười là đẹp nhất thiên hạ.
Tuy rằng bản thân không thích bị dùng cái từ này để hình dung, nhưng chỉ cần là người kia nói Lăng Vũ đều sẽ không để ý.
Nhưng không biết vì sao, hai người bọn họ kết quả lại...
Nỗi đau đã yên lặng dưới đáy lòng thật lâu, lại một lần nhảy ra, vẫn là làm cho thương tâm vô pháp ức chế.
Từ từ ăn món bít tết thăn bò đã không có hương vị trước kia, Lăng Vũ thống khổ nuốt xuống, hốc mắt lại có chút ướt át.
Cười nhạo chính mình vẫn là ngu như thế. Lâu như vậy cũng chưa quên được đoạn chuyện cũ làm nội tâm đau đớn.
Có lẽ cái loại đau đến tận tủy này đã khắc vào chỗ sâu nhất đáy lòng, không có cách nào quên đi.
Thu hồi nỗi lòng, Lăng Vũ không muốn chính mình đắm chìm ở trong chuyện cũ để rồi suy nghĩ quá nhiều. Ăn lung tung một lát, Lăng Vũ liền đi đến quầy thu ngân trả tiền rồi rời đi.
Đi ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, Lăng Vũ quyết định lại đi thử thời vận.
Có lẽ sẽ tìm được công việc thích hợp.
Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền đi tìm trung tâm giới thiệu việc làm.
Đi vào trung tâm giới thiệu việc làm, Lăng Vũ phát hiện ở chỗ này người tìm việc thật là nhiều, cũng không phải không có ai giống mình không có bằng cấp.
Nhìn vào những công việc hiện trên màn hình điện tử, Lăng Vũ thấy thật nhiều vị trí không cần bằng cấp, nhưng đều là công việc lao động chân tay cực khổ. Cái này làm cho Lăng Vũ có chút do dự. Không phải Lăng Vũ ngại làm cu li, chỉ là nghĩ mình có thể kiên trì bao lâu.
Dù sao làm cu li khẳng định là công việc hao tốn thể lực, dù trước kia từng là sát thủ nhưng Lăng Vũ cũng không có nhiều thể lực.
Bởi vì khi là sát thủ, Lăng Vũ chủ yếu dùng mưu lược, mà mấy công việc này lại hoàn toàn dùng thể lực. Nếu làm mấy công việc này, khi về nhà khẳng định là dơ bẩn bất kham, mồ hôi nhễ nhại. Hai đứa nhỏ cũng nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ ngăn cản không cho đi làm.
Ngẫm lại cảm thấy làm cu li vẫn không được, vì thế Lăng Vũ tiếp tục tìm kiếm công việc khác.
Đang lúc Lăng Vũ còn nghiêm túc nhìn bảng thông báo tuyển dụng ở cửa ra vào, trong túi lại truyền đến tiếng chuông điện thoại di động. Âm thanh thật độc đáo.
"Vũ ca ca, có điện thoại, nhanh bắt máy đi! Vũ ca ca, có điện thoại, nhanh bắt máy đi!"
Vừa nghe giọng nói ngọt ngào ngây thơ của Âu Dương Hạo vang lên, khóe miệng Lăng Vũ tức khắc run rẩy.
Thật không biết từ khi nào tiếng chuông điện thoại lại đổi thành tiếng nói của Âu Dương Hạo.
Với tính cách nghịch ngợm của Âu Dương Hạo, thì có lẽ khi không chú ý hắn đã động tay chân.
Bất đắc dĩ từ trong túi móc di động ra, sau đó nhìn nhìn dãy số, Lăng Vũ lại phát hiện là một dãy số xa lạ, khẽ cau mày, ấn tiếp nhận.
"A lô! Xin chào!"
Lăng Vũ đầu tiên chào hỏi, sau đó chờ đối phương đáp lời.
Lúc này, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp nhưng vẫn mang theo gợi cảm. Chỉ là trong lời nói cũng không có bất luận tình cảm gì đáng nói.
"Là Lăng tiên sinh sao?"