Rốt cuộc hai người cũng về đến nhà, hiện tại đều mệt mỏi nằm lên trên sô pha.
Bách Tiêu rất là không vui nói với Lăng Vũ:
"Anh họ, hay là anh xin nghỉ công việc chỗ biệt thự kia đi! Nơi đó quá xa, xe đi lại cũng không có. Nếu ngày nào đó em có việc không đón anh được, anh không phải không thể về à!"
Nghĩ đến hôm nay, nếu hắn thật sự không đi đón anh họ, phỏng chừng hiện tại anh họ còn ở trên đường chậm rãi đi bộ.
Bách Tiêu nhìn sườn mặt Lăng Vũ ngồi trên sô pha bên cạnh. Khuôn mặt thanh tú trắng nõn bởi vì mệt mà có chút phiếm hồng, thoạt nhìn càng thêm mê người. Mà Lăng Vũ như vậy làm Bách Tiêu đột nhiên lóe ra một ý niệm.
Nói không chừng bởi vì anh họ có diện mạo xinh đẹp sẽ gặp phải người có ý đồ bất lương thì sao?!
Có ý nghĩ như vậy, lập tức Bách Tiêu càng không đồng ý để Lăng Vũ đi tới biệt thự đó làm việc.
Anh họ thật sự thực khiến người ta mê mẩn mà. Nếu thật sự bị những người khác mơ ước muốn cướp đi, đến lúc đó mình khẳng định sẽ hối hận chết. Không được, nhất định phải khuyên nhủ anh họ không nên đi đến nơi đó nữa!
Hắn không muốn anh họ phát sinh cái gì không tốt.
"Anh họ, hay là ngày mai em đi nói cùng Hiệu trưởng, nói ông ấy tìm người khác thay thế. Dù sao chỉ là một tháng đi một lần, tìm ai cũng được mà, không nhất định một hai phải anh đi! Cứ quyết định như vậy, ngày mai em liền đi tìm Hiệu trưởng, đem chuyện này nói cùng ông ấy!"
Nghe Bách Tiêu thay mình quyết định chủ trương, Lăng Vũ có chút buồn cười nhìn hắn, sau đó không để bụng nói:
"Không có việc gì đâu! Với lại, em cũng nói là một tháng chỉ có một ngày thôi sao! Nếu như vậy, anh đây coi như hỗ trợ được mà. Dù sao chỉ có một ngày, chỉ cần lần sau người kia sớm thông báo một chút thì sẽ không giống hôm nay gấp gắp như vậy làm cho trễ như vậy! Được rồi, đừng lo lắng! Anh đi tắm rửa, có việc chờ nói sau!"
Nói xong, cũng không đợi Bách Tiêu phản ứng, Lăng Vũ liền lập tức đi vào phòng ngủ cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Hôm nay xác thật quá mệt mỏi, trên người cũng thực nhờn rích, phải nhanh tắm rồi sau đó ăn tối, rồi ngủ một giấc mới được. Ngày mai còn phải tiếp tục tìm công việc!
Nhìn anh họ tránh đi đề nghị, Bách Tiêu có chút buồn bực. Nhưng hắn lại không thể cưỡng bách anh họ làm những cái anh ấy không muốn làm.
Nếu như vậy, chỉ có thể theo ý anh họ. Dù sao theo như lời anh họ, một tháng cũng chỉ có đi một lần. Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Bách Tiêu có chút lo lắng nghĩ, bất quá hắn sẽ tận lực vào những ở ngày đó rút ra thời gian đi đón anh họ. Như vậy cũng sẽ yên tâm một chút.
Nghĩ như vậy, Bách Tiêu cũng không còn rối rắm, cũng chấp nhận quyết định của Lăng Vũ đi làm chỗ biệt thự kia.
Bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay Âu Dương Hạo luôn thực ồn ào thế nhưng không ở nhà. Bất quá như vậy cũng tốt, vừa lúc để hắn vui vẻ cùng anh họ ăn tối hai người dưới ánh nến.
Nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến, Bách Tiêu lập tức như cá chép lộn mình, xoay người rời khỏi sô pha mềm mại đi tới phòng bếp, bắt đầu làm bữa tối tình yêu. Hơn nữa nghĩ đến không có người quấy rầy bữa tối tình yêu, càng khiến Bách Tiêu vui vẻ.
Động tác trên tay cũng vì vui sướng mà nhanh hơn rất nhiều, mà phiền não vừa rồi cũng tản ra hết. Sung sướng cùng hưng phấn, trong đầu còn tưởng tượng ra hình ảnh tình cảm cùng anh họ ngồi ở trên bàn cơm.
Cảm giác thật tuyệt diệu a!
Đột nhiên, Bách Tiêu bị một trận đau đớn làm tỉnh, cúi đầu nhìn. Hắn thấy thế nhưng mình đã cầm dao cắt trúng đầu ngón tay. Chỗ bị cắt tức khắc trào ra máu đỏ tươi. Ngón tay truyền đau đớn làm Bách Tiêu hơi hơi nhíu lại mày.
Cái này hẳn chính là vui quá hóa buồn rồi!
Bách Tiêu tự giễu.
Nhưng sau đó liền phát sinh sự việc càng nghiệm chứng những lời chân lý này.
Sau khi trải qua bi kịch dao cắt ngón tay chảy máu, Bách Tiêu mới chậm rãi thu hồi tâm tư hưng phấn quá độ, an tĩnh làm bữa tối.
Cuối cùng đồ ăn cũng dọn lên bàn, hắn liền lập tức ngồi vào bàn chờ Lăng Vũ tắm rửa xong, sau đó liền bắt đầu thời điểm hưởng thụ bữa tối tình yêu dưới ánh nến mà hắn chờ đợi đã lâu.
Nhưng đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, làm cảm xúc hưng phấn của Bách Tiêu tức khắc héo xuống. Sau đó hắn oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt phẫn hận như là phóng ra tia laser nháy mắt giết chết người bên ngoài ấn chuông cửa.
Mà Lăng Vũ mới vừa tắm rửa xong đi ra, phát hiện Bách Tiêu đang oán hận nhìn về phía cửa, lại không có đứng dậy đi mở cửa.
"Tiêu Tiêu, chuông cửa kêu vang lên, sao em không đi mở cửa?"
Vừa lau tóc ướt dầm dề, Lăng Vũ vừa nói với Bách Tiêu đang ngồi ở bên bàn ăn. Hơn nữa Bách Tiêu hiện tại biểu tình rất là kỳ quái, như là bị người nào chọc giận vậy.
Ánh mắt kia oán hận nhìn cửa, chẳng lẽ người ấn chuông cửa đang chọc tới Tiêu Tiêu?!
Nhìn Bách Tiêu còn không có ý nhích người đi mở cửa, ngược lại ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, bực bội dùng chiếc đũa chọc đồ ăn trước mắt. Như là muốn đem lửa giận chuyển dời đến đồ ăn vậy. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lăng Vũ liền tự mình đi mở cửa.
Khi Lăng Vũ sắp tiếp cận cửa, đã bị Bách Tiêu ngăn chặn, sau đó ánh mắt có chút không tự nhiên ngó bên cạnh nói:
"Anh, mau đi mặc quần áo vào đi! Em tới mở cửa thì được rồi, chờ xong xuôi liền ra ăn cơm!"
Vừa nói Bách Tiêu vừa đem Lăng Vũ hướng trong phòng đẩy vào, sau đó còn giúp Lăng Vũ đóng cửa phòng. Làm xong hắn mới thở ra một hơi.
Vừa rồi anh họ liền như vậy tùy ý quấn khăn tắm chạy ra mở cửa.
Da thịt Lăng Vũ lộ ra bên ngoài một mảng lớn có chút phiếm hồng, làm Bách Tiêu tức khắc tăng huyết áp, thiếu chút nữa máu mũi chảy ra.
Mà cái người không có chút tri giác kia thế nhưng liền để bộ dáng như vậy đi mở cửa, làm Bách Tiêu tức khắc bừng tỉnh lại ngay. Sau đó hắn nhanh chạy đến trước Lăng Vũ ngăn chặn người đang muốn mở cửa.
Dáng vẻ đó sao để lộ ra được, nếu bên ngoài là Âu Dương Hạo đáng chết, hoặc là những người khác, không phải tiện nghi cho những người đó à. Mà dựa theo tính cách của Âu Dương Hạo khẳng định sẽ vọt vào trong lòng ngực anh họ, còn giả đáng yêu, quang minh chính đại ăn đậu hủ!
Chỉ là nghĩ như vậy, Bách Tiêu liền tuyệt đối không thể để thân thể mê người kia lộ ra trước mắt bất luận kẻ nào.
Mà trong phòng, Lăng Vũ còn đang nghi hoặc nhìn cửa phòng mình bị đóng lại, sau đó lại nhìn nhìn trên người.
Hình như không có gì không thích hợp nha, làm gì Tiêu Tiêu một bộ khẩn trương như vậy?!
Nghĩ không ra Lăng Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó dựa theo Bách Tiêu nói, thay đổi một bộ quần áo mặc ở nhà.