Nhìn Âu Dương Hạo trước mắt lâm vào hồi ức, Bách Tiêu không thể không suy đoán Âu Dương Hạo cùng người phụ nữ kia có quan hệ.
Chẳng lẽ bọn họ từng có quan hệ yêu đương nam nữ?
Tuy nói Âu Dương Hạo giống trẻ con, nhưng tâm tính lại thực thành thục. Bằng không hắn cũng sẽ không biết lấy lòng anh họ như thế, còn bày ra bộ dạng mà anh họ thích nhất, dễ dàng đạt được mục đích chậm rãi thu phục tâm của anh họ.
Chỉ có thể nói Âu Dương Hạo rất là giảo hoạt, thủ đoạn gì cũng có thể dùng.
Mà hiện tại Âu Dương Hạo hình như cùng cái người tên Phương Na kia có một chân.
Bách Tiêu dám khẳng định không thể nghi ngờ đây là một chuyện tốt. Dù sao xem như hắn có một lợi thế, khiến cho Âu Dương Hạo không có cách ở trước mặt anh họ xum xoe.
Ai mà có thể tiếp thu người nói thích mình lại một chân đứng hai thuyền, một củ cải lớn hoa tâm.
Nếu Âu Dương Hạo đúng như hắn suy nghĩ, cùng cái người tên Phương Na có quan hệ, vậy hắn hoàn toàn có thể ngăn cản Âu Dương Hạo tiếp tục lởn vởn bên cạnh anh họ. Còn có thể trực tiếp đuổi người dư thừa ra khỏi nơi vốn là căn nhà nhỏ ấm áp của hắn cùng anh họ.
Mà Âu Dương Hạo cũng chậm rãi từ trong hồi ức khôi phục lại, trong lòng cũng càng ngày càng phức tạp.
Lúc nhìn thấy trên mặt Vũ ca ca có dấu tay hồng hồng, hắn xác thật rất bực bội. Người mình yêu nhất thế nhưng bị người ta tát tai, chuyện này không thể nghi ngờ là khiêu chiến lòng tự tôn của Âu Dương Hạo rồi. Cho nên hắn còn tính toán gọi điện thoại cho thủ hạ, tra rành mạch tình huống hôm nay của Vũ ca ca ở công ty. Sau đó tìm ra cái người không biết tốt xấu, cũng cho nếm thử tư vị bị người ta tát tai là như thế nào.
Sau đó sẽ xử trí người kia như thế nào, còn phải xem tâm tình của Âu Dương thiếu gia.
Nếu không tốt, thì trực tiếp làm người kia thân bại danh liệt, vĩnh không xoay người.
Nếu tốt, liền đem người kia trực tiếp tống cổ cho anh em hắc bang, để người kia giúp anh em chơi đùa vui vẻ mới buông tha người kia.
Chỉ là hiện tại…
Chuyện này hoàn toàn là ngoài dự kiến của hắn.
Hắn không nghĩ tới người động thủ đánh Vũ ca ca thế nhưng là Na tỷ tỷ mà hắn yêu thương nhất.
Giáo huấn khẳng định là không có khả năng, rốt cuộc hắn cũng không hạ thủ được.
Tuy rằng Vũ ca ca bị đánh xác thật làm hắn thực đau lòng. Nhưng muốn hắn động thủ với chị gái mình, không thể nghi ngờ là buộc hắn làm việc không nhân tính.
Hắn là Âu Dương Hạo, cũng không phải người lương thiện, nhưng phân biệt người tốt xấu với chính mình vẫn có. Cho nên chuyện lần này có lẽ chỉ có thể ủy khuất Vũ ca ca. Nhưng hắn cũng sẽ tìm Na tỷ tỷ nói chuyện, sau đó nói chị ấy hướng Vũ ca ca xin lỗi.
Hắn biết Na tỷ tỷ khẳng định nghĩ Vũ ca ca như những người đàn ông xấu xa kia, cho nên mới đi dụ dỗ Vũ ca ca. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì làm Na tỷ tỷ đánh Vũ ca ca một cái tát.
Trong đó chắc chắn có nguyên nhân khác, cũng chỉ có thể chờ ngày mai đi tìm Na tỷ tỷ hỏi chuyện mới có thể minh bạch.
Chỉ là hiện tại…
Âu Dương Hạo nhìn Bách Tiêu trước mắt vẻ mặt bất thiện. Biểu tình kia như là nhận định hắn cùng Na tỷ tỷ có quan hệ không đúng. Cái này làm cho Âu Dương Hạo rất là khó chịu, nhưng hắn lại không muốn cùng một người ngoài giải thích nhiều như vậy.
Dù sao cũng không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ sự tình.
Luôn luôn sợ phiền toái, hắn cũng liền lười giải thích cùng Bách Tiêu cái gì.
Chỉ là biểu tình của Bách Tiêu lại tựa hồ viết.
Chuyện này ngươi không giải quyết tốt cho ta, ta không để ngươi yên!
Làm Âu Dương Hạo biết nếu đêm nay mình không cho Bách Tiêu một đáp án vừa lòng, phỏng chừng cái người to con này sẽ ở trong phòng mình quấy rối cả đêm. Vì thế Âu Dương Hạo giương mắt nhìn về phía Bách Tiêu, sau đó nghiêm túc nói:
“Chuyện này giao cho ta. Ta sẽ cho Vũ ca ca một công bằng hợp lý!”
Nghe được Âu Dương Hạo bảo đảm, Bách Tiêu chỉ là oán hận nhìn về phía Âu Dương Hạo, khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn. Hắn phát hiện mình cùng người trước mắt không thể ở cùng một không gian, hô hấp cùng bầu không khí. Vì thế hắn liền dùng ngữ khí không hề có độ ấm nói.
“Hy vọng là như thế! Còn nữa, ta không hy vọng anh họ sẽ có thêm bất cứ thương tổn nào từ người chung quanh! Hy vọng ngươi có thể minh bạch!”
Ý nghĩa lời này, Âu Dương Hạo tất nhiên là minh bạch. Hắn cũng không phản bác Bách Tiêu nói, chỉ là dùng lời đồng dạng nghiêm túc nói với Bách Tiêu:
“Đây cũng không phải điều ta hy vọng thấy! Chỉ cần bên cạnh Vũ ca ca có bất luận người nào muốn thương tổn anh ấy, ta đều sẽ không nương tay!”
Nghe được Âu Dương Hạo nghiêm túc hứa, làm trong lòng Bách Tiêu có nhè nhẹ chấn động. Nhưng cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi, rồi sau đó Bách Tiêu liền không nói gì với Âu Dương Hạo, trực tiếp đi ra khỏi phòng Âu Dương Hạo.
Bách Tiêu vừa đi, Âu Dương Hạo liền nhắm mắt lại, xụi lơ ngã xuống giường. Hôm nay sự việc làm hắn có chút không tiếp thu được. Mặc kệ là tình thân hay là tình yêu, đều là thứ hắn vô pháp dứt bỏ. Cho nên hắn đều sẽ giữ gìn, sẽ không làm bất luận bên nào chịu thương tổn.
Chỉ là hắn quên mất tình thân cùng tình yêu là vấn đề rất khó lựa chọn cũng là khó khăn nạn lớn nhất mà sau này hắn gặp phải.
Rời khỏi phòng Âu Dương Hạo trở lại phòng mình, Bách Tiêu phải đi qua phòng Lăng Vũ. Khi hắn đi đến cửa phòng Lăng Vũ, đã chậm rãi dừng lại bước chân, sau đó thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Tay chân nhẹ nhàng đi tới trước giường Lăng Vũ, Bách Tiêu nhìn người ngủ say trên giường. Người kia tư thế ngủ an ổn với khóe miệng mỉm cười, hình thành một bức tranh thực ấm áp. Làm Bách Tiêu nhìn có chút mê muội. Hắn chậm rãi cúi đầu, sau đó ở trên khóe miệng mỉm cười ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, nhìn dấu tay dần dần mất đi làm trong lòng Bách Tiêu lại nổi lên một trận đau đớn. Hắn hận không thể đem dấu bàn tay bị đánh ấn vào trên mặt mình. Tay giống như trấn an chậm rãi vuốt ve khuôn mặt bị tàn phá kia. Lúc này hắn một chút cũng không lo lắng anh họ sẽ tỉnh lại. Ngược lại hắn càng hy vọng có thể vào lúc này anh họ tỉnh lại, sau đó nhìn chính mình, trong mắt ngắn ngủi đều là hình ảnh của chính mình.
Bởi vì hắn từ trong mắt của anh họ có thể nhìn thấy hình ảnh người khác, như là người qua đường, người bên cạnh cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi.
Không gì có thể xâm nhập vào trong lòng anh họ.
Hắn hy vọng chính mình có thể vào sâu trong nội tâm, sau đó ở nơi đó tìm kiếm cho mình một nơi.
Nhưng người này lại chỉ xem hắn là em họ mà thôi, trước nay đều không dùng ánh mắt người yêu nhìn hắn. Cái loại cảm giác này làm hắn thực mất mát, thật muốn ôm lấy cái người trì độn này, lớn tiếng tuyên bố mình đối với hắn là tình yêu. Chỉ là không cách nào làm được. Hắn sợ mình làm như vậy sẽ đưa tới việc người trên giường rời xa hắn.
Như vậy khẳng định hắn sẽ hối hận chết. Mà anh họ rời xa đối với hắn mà nói khẳng định là đả kích lớn nhất. Cho nên, mặc kệ thế nào, hắn vẫn sẽ chậm rãi chờ, cho dù ngày đó có khả năng là hư ảo hắn cũng nguyện ý.
Lại lần nữa cúi đầu ở trên mặt người đang ngủ ấn xuống một nụ hôn nhẹ như lông chim lướt qua.
Sau đó ở bên tai Lăng Vũ thấp giọng nói một câu:
Em yêu anh, Vũ!
Sau khi nói xong, Bách Tiêu tức khắc có cảm giác như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó luyến tiếc nhìn thoáng qua đối phương, liền rời đi.
Khi Bách Tiêu vừa đóng cửa lại một khắc, người vốn ngủ say trên giường lại đột nhiên mở mắt. Sau đó vẻ mặt mờ mịt nhìn cánh cửa đã đóng lại. Kỳ thật ở thời điểm Bách Tiêu hôn môi, Lăng Vũ đã tỉnh. Chỉ là khi đó không nghĩ làm hai người xấu hổ, cho nên Lăng Vũ cũng không lập tức mở mắt ra.
Rồi sau đó Bách Tiêu làm động tác vô cùng ôn nhu khiến Lăng Vũ bị giam hãm ở trong ôn nhu kia.
Khát vọng lớn nhất của Lăng Vũ không thể nghi ngờ chính là thứ mà Lăng Vũ luôn cho là xa xỉ nhất, sự ôn nhu cùng yêu thương. Động tác của Bách Tiêu tràn ngập yêu thương, không thể nghi ngờ là một loại bẫy rập ôn nhu. Làm Lăng Vũ vô pháp tự kềm chế.
Nhưng mình còn xứng có được sao?
Lăng Vũ tự hỏi. Vì hai người là anh em bà con, về tình về lý đều là không có khả năng. Cho nên Lăng Vũ chậm rãi từ trong ôn nhu phục hồi tinh thần lại, sau đó tiếp tục giả ngủ say.
Chỉ là sau đó Bách Tiêu nói lời làm cho Lăng Vũ rốt cuộc vô pháp bình tĩnh.
Một câu nhẹ nhàng, dù tính là người trì độn cũng có thể nghe ra trong đó bao hàm yêu thương vô hạn. Cái này làm cho Lăng Vũ vô pháp tưởng tượng, cũng không dám tin tưởng.
Đứa em họ đơn thuần đáng yêu thế nhưng đối với mình mang ý nghĩ như vậy. Ý nghĩ như vậy cùng tình cảm đó căn bản là không hợp tình lý, cũng không được thế tục tiếp thu. Có lẽ Tiêu Tiêu chỉ nhất thời mê luyến mà thôi!
Đứa em này vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, vẫn suy nghĩ đơn thuần. Vẫn đang ở vào thời kỳ còn ngây thơ, nói không chừng Tiêu Tiêu ngộ nhận yêu thích trở thành tình yêu. Đối với một đứa trẻ vào tuổi dậy thì mà nói, xác thật có khả năng này phát sinh. Xem ra về sau mình nên hạn chế cùng hai đứa nhỏ tiếp xúc thân mật. Đỡ phải sai lầm dạy hư hai thanh niên ưu tú. Như vậy mình có tội lỗi lớn lắm đó!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ cũng chậm rãi không rối rắm.
Chỉ cần về sau mình tận lực cùng hai đứa nhỏ bảo trì khoảng cách liền tốt rồi!
Nghĩ là sẽ tiếp tục ngủ, Lăng Vũ lại phát hiện mình căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Có lẽ là bởi vì chút tình huống vừa rồi.
Mà ở phòng bên cạnh, Âu Dương Hạo cùng Bách Tiêu cũng đồng thời không thể đi vào giấc ngủ. Một người là nghĩ đến chuyện Lăng Vũ cùng Phương Na. Mà một người khác còn trong dư vị hôn môi vừa rồi, hương vị trên môi Lăng Vũ ngọt ngào không thể quên.
Đêm này chú định là một đêm không ngủ. Ngoài cửa sổ ánh sáng mông lung chiêu vào từng phòng của ba người không ngủ. Mà người đang núp ở chỗ tối nhìn trộm tâm tình cũng rối rắm.