Bữa tối kết thúc, Phương Na ngăn chặn ý muốn tính tiền của Lăng Vũ. Cô bảo Lăng Vũ đừng cử động, sau đó ấn một cái nút trên bàn gọi phục vụ.
Chỉ chốc lát sau, một thanh niên thực thanh tú từ bên ngoài đi đến, sau đó lễ phép hướng hai người khom khom lưng, cầm lấy thẻ của Phương Na đặt lên bàn.
Tiền trả xong cũng nhận lại thẻ của Phương Na, hai người rời khỏi nhà hàng.
Đi đến ven đường, Phương Na nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn giờ tối, liền hướng Lăng Vũ cười nói.
“Lăng Vũ, hôm nay đi cùng anh thực vui vẻ! Cảm ơn anh có thể tiếp thu lời xin lỗi của tôi! Hy vọng chúng ta về sau có thể trở thành bạn tốt!”
Nói xong, Phương Na liền vươn tay hướng về phía Lăng Vũ.
Nghe được Phương Na nói, trên mặt Lăng Vũ lộ ra nhàn nhạt tươi cười, sau đó cũng vươn tay đến:
“Kỳ thật nên nói cảm ơn chính là tôi! Không phải cô hỗ trợ, hôm nay phỏng chừng tôi phải đến khuya mới có thể hoàn thành công việc đó! Bất quá có thể cùng nhau trở thành bạn tốt, tôi thực vui vẻ!”
Lăng Vũ chân thành nói đã làm Phương Na thấy ấm áp. Từ khi cô trở nên sa đọa, người có thể cùng cô kết bạn cơ hồ bằng không, chỉ có những người đàn ông cùng cô lên giường, mà lên giường xong sẽ không thành bạn. Hơn nữa mỗi người đều mang theo đôi mắt cùng mặt nạ dối trá. Điều này cô cũng rõ ràng, bất quá trước nay đều không có vạch trần.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều là gặp dịp thì chơi, không cần thiết đối với những đó quá tích cực.
Nhưng Lăng Vũ khác biệt, lời nói mới rồi xác thật lộ ra tràn đầy chân thành. Không biết Lăng Vũ sau khi hiểu rõ quá khứ của cô có thể còn chân thành như cũ hay không. Có thể mang ánh mắt khinh bỉ hay không.
Nghĩ vậy, trong lòng Phương Na có chút mất mát.
Kỳ thật cô cũng rất muốn có người thật sự hiểu mình, mặc kệ người này là nam hay là nữ. Chỉ là đến bây giờ chưa có gặp thôi. Trừ Tiểu Hạo ra không còn có ai khác sẽ đào tim đào phổi đối tốt với cô.
Tịch mịch như cô, cũng cần có người quan tâm. Chỉ là cái người có thể quan tâm cô ở đâu? Cô sẽ may mắn gặp được sao?
Bỗng nhiên cảm thấy mình có ý tưởng thực buồn cười, bản thân đã vứt bỏ tư cách được người yêu thương quan tâm rồi. Cho nên nếu lại đi chờ mong những thứ không có khả năng có, xác thật là chuyện buồn cười.
Thu hồi suy nghĩ, sau đó buông lỏng tay Lăng Vũ, Phương Na cười nói.
“Chúng ta ngày mai gặp!”
Nói xong liền xoay người vẫy một chiếc xe liền rời đi.
Mà Lăng Vũ còn đang ngơ ngác nhìn Phương Na, suy nghĩ đang quay cuồng.
Vừa rồi nhìn thấy Phương Na lộ ra biểu tình bi thương, Lăng Vũ có chút đau lòng. Cảm thấy Phương Na khẳng định là có việc đau buồn. Cái việc đó đối với Phương Na là việc đau khổ không muốn nhớ lại. Có lẽ đó chính là bí mật quá khứ của Phương Na.
Mỗi người đều có một đoạn dĩ vãng, mà bản thân Lăng Vũ cũng có. Vừa rồi nhìn thấy Phương Na có biểu tình kia làm Lăng Vũ nghĩ tới bản thân mình.
Có lẽ Phương Na cùng chính mình giống nhau, đều có đoạn dĩ vãng không muốn người khác biết, có lẽ cũng là thống khổ. Bằng không Phương Na cũng sẽ không lộ ra biểu tình cô đơn như thế!
Mà bản thân như là tìm được đồng loại, trong lòng có khát vọng muốn nói hết, khát vọng rất mãnh liệt.
Có lẽ Phương Na sẽ là một người bạn tri kỷ!
Lăng Vũ trong lòng nhận định như vậy. Ý nghĩ như vậy làm Lăng Vũ thực vui vẻ, cũng thực mừng rỡ.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian đã trễ, vì thế liền muốn đón xe taxi để về nhà nhanh một chút.
Tiêu Tiêu còn không biết thế nào, có phải còn đang lo lắng cho mình hay không!?
Ý nghĩ như vậy làm Lăng Vũ càng muốn nhanh về đến nhà. Chỉ là mọi chuyện luôn không như người muốn, đang lúc Lăng Vũ vẫy tay đón xe taxi, thì một chiếc xe xe hơi sang trọng ngừng ở bên cạnh. Sau đó cửa xe bị mở ra...
Lăng Vũ tò mò nhìn chiếc xe dừng ở ngay trước mặt mình.
Khi nhìn rõ người ngồi ở bên trong chính là ai thì Lăng Vũ lập tức xoay người rời khỏi. Nhưng người kia đã nhanh một bước kéo lại cánh tay Lăng Vũ, sau đó một giọng nói mang theo tràn đầy tức giận cùng gợi cảm vang lên ở bên tai Lăng Vũ:
“Lên xe, đừng để tôi nhiều lời!”
Lam Phi nhìn Lăng Vũ muốn rời đi, lập tức từ trên xe nhảy xuống, sau đó lôi kéo Lăng Vũ lại nói.
Vừa rồi hắn vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của hai người bọn họ. Còn may không để hắn nhìn thấy hành vi gì gây rối, chỉ là sau đó người này cùng cái người phụ nữ đáng chết bắt tay có chút làm hắn chướng mắt. Thời gian nắm tay còn rất lâu, cái này làm cho Lam Phi hận không thể lập tức nhảy xuống xe, sau đó đi đến chỗ hai người kia tách bọn họ ra.
Bàn tay người này chỉ có hắn mới có thể nắm, chỉ có hắn mới có thể đụng chạm vào người này. Những người khác đều đừng nghĩ đến.
Nhưng hắn không muốn dọa Lăng Vũ chạy mất, vì thế chỉ có thể an phận đợi ở trên xe.
Đôi mắt như diều hâu nhìn chằm chằm hai người kia. Trong lòng hắn cũng tính toán, nếu nhìn thấy hai người kia tiếp theo sẽ làm ra hành động gì ái muội, khiến hắn thấy thực bực bội thì hắn sẽ lao đến ngăn cản trước.
May mắn là không có phát sinh cái gì khác thường, bằng không thật không biết hắn sẽ làm ra cái dạng gì.
Mà khi người phụ nữ kia vừa rời đi, hắn liền lập tức khởi động xe hướng đến bên cạnh Lăng Vũ.
Thời điểm hắn muốn mời Lăng Vũ lên xe, lại không nghĩ đến người này vừa thấy hắn, lập tức xoay người muốn rời đi, làm trong lòng hắn thực không thoải mái.
Chẳng lẽ mình thật sự đáng ghét khiến người ta khó chịu đến không muốn nhìn thấy sao? Vì cái gì mỗi lần Lăng Vũ đều bỏ qua mình, khiến cho mình gian nan bất kham đến vậy. Trong lòng đột nhiên cảm giác thực mất mát, cũng thực áy náy. Có lẽ là mình lúc trước có hành vi không tốt mới làm Lăng Vũ chán ghét đi.
Nhưng trước nay Lăng Vũ đều không thật sự nhìn thẳng hắn một cái. Việc này đương nhiên làm cho người luôn luôn được mọi người phục tùng chiều chuộng như hắn rất là bực bội. Cho nên hắn mới khống chế không được muốn đi nhục nhã Lăng Vũ.
Mà mỗi lần đến lúc ấy mới có thể được Lăng Vũ để ý, thời điểm ấy trong lòng Lam Phi thực vui vẻ, đồng thời cũng thực thất vọng. Rốt cuộc ánh mắt kia tuy rằng là nhìn về phía hắn, lại là mang theo thập phần chán ghét.
Lần lượt bị làm lơ, lần lượt bị chán ghét, làm Lam Phi không cách nào ở chung bình thường cùng Lăng Vũ được. Ý niệm muốn ngược đãi Lăng Vũ tràn ngập tâm trí hắn, chiếm trọn đầu óc hắn giống như phát điên rồi. Mỗi một lần đều bởi vì bị kích thích mà trở nên càng mãnh liệt.
Hắn cho rằng chính mình có thể khống chế hết thảy, cho rằng cái gì cũng có thể do mình thao túng. Lại không ngờ rằng, người kia thế nhưng cùng một người phụ nữ vào nhà hàng xa hoa, hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến chỉ có hai người.
Cái này làm cho Lam Phi lần đầu cảm thấy thất bại. Cái loại cảm giác có sự việc mà mình không thể khống chế làm hắn thực bất an.
Hắn cho rằng Lăng Vũ đã bị chính mình khống chế, không nghĩ tới vẫn là công dã tràng.
Nhìn thấy Lăng Vũ cùng người phụ nữ kia vui vẻ đi cùng nhau, làm hắn lần đầu suy xét đến vấn đề tính hướng. Ban đầu hắn tự tin cho rằng mình sẽ bắt được Lăng Vũ làm tù binh. Bởi vì ngay từ lần đầu liền hắn đã khẳng định người này giống như mình. Không có nghĩ tới Lăng Vũ kia có khả năng cũng không phải giống như hắn.
Mà hôm nay gặp được, hoàn toàn làm hắn ý thức được mình hoang đường, chính mình thật buồn cười. Thì ra chính mình cũng có lúc ngoài ý muốn khống chế không được.
Bất quá dù Lăng Vũ kia thích người khác phái, hắn cũng sẽ đem đi bẻ cong.
Bởi vì Lăng Vũ chỉ thuộc về hắn.
Nghĩ như vậy, Lam Phi càng siết chặt tay lôi kéo Lăng Vũ, sau đó nhẹ nhàng nói với Lăng Vũ đang bắt đầu giãy giụa.
“Lên xe, Tôi… Tôi sẽ không đối với anh làm cái gì đâu! Yên tâm đi! Tôi… Tôi chỉ muốn đưa anh về nhà thôi!”