Nhắm hai mắt lại, Diệp Tu cảm nhận được bàn tay nhỏ vuốt ve trên mặt mình. Nghĩ đến hết thảy phản ứng vừa rồi của mình đều rơi vào tầm mắt của người xa lạ vừa cùng hắn hoan ái. Trong lòng Diệp Tu bực bội tức khắc càng lúc càng lớn.
Không nghĩ tới Diệp Tu cũng có ngày hôm nay. Chẳng lẽ là hái hoa nhiều, nên bị báo ứng sao?
Ý nghĩ như vậy làm Diệp Tu cười khổ một chút, sau đó mở mắt, nhìn về phía người bên cạnh.
Cười tà, hắn kéo tay thiếu niên xuống. Một cái tay khác ôm eo mảnh khảnh của thiếu niên. Hai người lại ngã xuống nằm trên sô pha.
Lại bắt đầu một vòng phóng túng mới...
Đêm đã khuya, cũng rất dài, dài đủ cho hai người bọn họ có thể tận tình hưởng thụ cùng trầm luân.
Ở bên này, nhìn điện thoại đã ngắt liên lạc, Âu Dương Hạo đã đủ hiểu. Khóe môi cong lên, ấn nút tắt nguồn điện thoại, sau đó hắn liền đem điện thoại bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Đây là thói quen. Chỉ cần tới buổi tối, hắn liền sẽ tắt điện thoại. Bằng không khẳng định sẽ có người gọi điện gây mất hứng hoặc quấy rầy hắn. Đặc biệt là người ba của hắn.
Ngẫm lại mình ở tại đây đã hơn một tháng, hẳn là ông già đã biết rồi. Bất quá cũng thắc mắc vì sao ông già không có gọi điện thoại cho mình!
Bởi vì ban ngày ba hắn rất bận rộn. Tuy rằng hắn đã tiếp nhận quản lý sản nghiệp. Nhưng dù sao ba hắn cũng vẫn chưa đến tuổi, tinh lực vẫn tràn đầy. Cho nên rất nhiều việc ba hắn đều vẫn là tự tay làm lấy.
Không phải vì không yên tâm giao cho Âu Dương Hạo quản lý. Mà là thuần túy trong lòng không yên mà thôi. Có người nào còn trẻ như vậy đã về hưu, ở nhà như mấy ông lão. Cuộc sống thực bình đạm mà chịu nổi sao? Đối với một người đã từng tung hoành thương trường như ba Âu Dương Hạo thì không thể thích ứng rồi.
Cho nên Âu Dương Hạo cũng tò mò lắm. Nếu không muốn quy ẩn sớm như vậy, sao còn đem vị trí truyền cho hắn. Làm cho hắn cũng không có thời gian ở cùng Vũ ca ca.
Âu Dương Hạo thở dài nghĩ đến chuyện đó.
Mà buổi tối phỏng chừng ba hắn muốn gọi điện cho hắn cũng không được. Một là hắn không ở cái biệt thự mà ba hắn đã sắp xếp sẵn. Hai chính là vừa đến giờ tối, hắn đều sẽ đúng giờ tắt máy. Vì lý do như thế căn bản không cách gì tìm được hắn.
Có lẽ là bởi vì như thế, mới cho mình tiêu sái lâu như vậy đi!
Bất quá ông già khẳng định không có dễ bị lừa như vậy đâu. Phỏng chừng không bao lâu, ông già sẽ tìm được nơi này. Ôi...!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo lại một trận đau đầu.
Đến lúc đó nên làm cái gì đây? Ai... Thôi không nghĩ!
Âu Dương Hạo bực bội cào cào mái tóc mềm mại, sau đó ngã trên giường lăn lăn, rồi thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà.
Chỉ chốc lát sau, phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa. Âu Dương Hạo mới lấy lại tinh thần. Tuy rằng phòng có cách âm thực tốt, nhưng còn có thể nghe được chút động tĩnh.
Xem ra Vũ ca ca chuẩn bị đi ngủ. Thôi... vậy mình cũng đi ngủ! Bỗng nhiên rất muốn ôm Vũ ca ca ngủ nga! Từ lúc tới nơi này ở, mình không biết muốn như vậy bao nhiêu lần. Vũ ca ca vẫn thực kiên định cự tuyệt. Nói cái gì mà hai người đàn ông ngủ chung giống cái gì. Hơn nữa tên to con cũng ở bên cạnh phụ họa ngăn cản. Dù sao đến cuối cùng kết quả đều là mình tịch mịch phòng không gối chiếc. Hừ! Cái tên to con tự cho là che giấu thực giỏi. Kỳ thật tính toán trong lòng của hắn cho rằng có thể giấu được kim tinh hỏa nhãn của Âu Dương Hạo này sao?
Bất quá hắn thật đúng là không thể làm thế nào đối với Bách Tiêu.
Dù sao tên to con đối với Vũ ca ca xác thật rất tốt. Mặc kệ là phương diện nào, hắn đều giống như nội trợ chu toàn mọi việc trong nhà, chăm sóc Vũ ca ca thực tốt. Mà Vũ ca ca hình như cũng quen với sự chăm sóc của tên to con kia. Tuy rằng hắn thực ghen ghét, nhưng có thể làm thế nào đây?
Đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương Hạo gặp phải một tình huống mà không có biện pháp xử lý.
Ai, không nghĩ nữa. Vẫn là đi ngủ sớm một chút thôi! Không thể thật sự ôm Vũ ca ca ngủ. Vậy ở trong mộng cùng Vũ ca ca triền miên đi!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Hạo liền thỏa mãn chép miệng, sau đó tắt đèn bàn đầu giường bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ đêm đen như mực bao phủ toàn bộ thành phố. Giữa đêm khuya thành phố chậm rãi trở lại yên tĩnh. Bắt đầu hưởng thụ yên tĩnh ngắn ngủi này.