Thấy Diệp Phồn Tinh đi rồi, mẹ Phó đi tới, cảnh giác nhìn Cố Vũ Trạch, "Cháu lại khi dễ Tinh Tinh rồi hả? Con bé vừa ở chỗ này đọc sách, làm sao cháu vừa vào nó liền đi?"
Cố Vũ Trạch: "..."
Hắn nhìn bà ngoại thiên vị, "Tại sao là cháu khi dễ cô ấy, rõ ràng chính là cô ấy khi dễ cháu!"
"Con bé làm sao có thể khi dễ cháu? Coi như khi dễ cháu, cháu cũng phải chịu đựng.
Cháu cũng không phải không biết cậu cháu hiện tại tình huống gì, nếu là làm nó tức giận bỏ đi, ta tìm cháu hỏi tội." Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của bà ngoại có chút lòng chua xót.
Từ khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, người trong nhà tâm tình cũng không tốt.
Cùng tình cảnh cậu so sánh, hắn chẳng qua là đã mất đi Diệp Phồn Tinh, dường như, cũng không có bao thê thảm.
Cố Vũ Trạch nhìn phản ứng của bà ngoại, cũng không có nói gì.
Buổi tối, Phó Cảnh Ngộ cùng Tưởng Sâm trở lại hơi trễ, lúc anh trở lại, mẹ Phó bọn họ đều đã đang dùng cơm rồi, Diệp Phồn Tinh không ở đây.
Anh hỏi: "Tinh Tinh đâu?"
Mẹ Phó nói: "Con bé buổi chiều thật giống như cùng tiểu Trạch giận dỗi rồi, ta để cho người gọi con bé xuống ăn cơm, nó cũng không xuống."
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Cố Vũ Trạch, "Làm sao, cháu lại gây họa?"
"Cháu không có." Cố Vũ Trạch giải thích nói: "Cháu thật không có khi dễ cô ấy, đừng có chuyện gì đều tại cháu có được hay không?"
Chính Diệp Phồn Tinh không tới dùng cơm, cùng hắn có quan hệ gì?
Nghĩ tới đây, Cố Vũ Trạch cảm thấy phiền não.
Hắn luôn cảm thấy, từ khi Diệp Phồn Tinh đến nơi này, một mực đều đang hố hắn, liền lấy chuyện ngày hôm nay nói, hắn cũng không có đem cô làm cái gì, cô đã nổi giận rồi.
Quả thật chính là một người phụ nữ mười phần tâm cơ!
Ỷ vào người nhà sủng mình, liền muốn làm gì thì làm.
Cô càng như vậy, hắn càng không thể để cô ở trong nhà, nếu không sau này, hắn ở trong nhà này, còn có thời gian yên ổn sao?
Phó Cảnh Ngộ cũng không gấp trách cứ Cố Vũ Trạch, "Con trước đi xem cô ấy một chút."
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ rời đi, mẹ Phó nhìn anh cơm đều không ăn liền đi, "Con không ăn cơm?"
Anh chân lại không đi được, chạy tới chạy lui khó chịu bao nhiêu.
"Để cho người đưa tới đi!"
Phó Cảnh Ngộ bị Tưởng Sâm trực tiếp đưa vào phòng.
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, toát ra mồ hôi lạnh, nàng ôm lấy gối, nhịn đau khổ.
Thật vất vả ngủ rồi, Tưởng Sâm liền đẩy Phó Cảnh Ngộ đi vào.
Phó Cảnh Ngộ xe lăn ngừng ở mép giường, nhìn Diệp Phồn Tinh trên giường, "Tinh Tinh."
Diệp Phồn Tinh nghe được âm thanh, lấy gối ra, ngồi dậy, nhìn Phó Cảnh Ngộ vừa trở về, "Đại thúc, chú trở lại rồi hả?"
"Đây là thế nào?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy nàng một thân mồ hôi, tóc đều ướt, "Sốt?"
"Không có...!Không có." Diệp Phồn Tinh nói: "Chẳng qua là một chút bệnh vặt."
"Có cần đi kêu bác sĩ hay không?" Vốn đang cho là cô với Cố Vũ Trạch giận dỗi mới không có xuống ăn cơm, không nghĩ tới cô ấy bởi vì bị bệnh rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn bộ dáng nghiêm túc của đại thúc, có chút không biết rõ làm sao nói mới tốt, cô nói: "Tôi thật sự không có việc gì...!Chính là..."
Cô kinh nguyệt tới rồi, mỗi lần tới ngày thứ nhất, luôn là đau đến muốn sống muốn chết.
Nhớ đến có một lần, thời điểm kinh nguyệt tới lúc đi trên đường mua đồ, đi mười phút, thiếu chút nữa ngồi phịch ở ven đường, không có thể trở về.
Buổi chiều cô trở lại căn phòng xong, bụng một mực không thoải mái, nằm ở trên giường còn không ngủ được, mồ hôi lạnh một mực bốc lên, vì vậy, cô mới không có đi xuống ăn cơm.
Nếu không, lấy cá tính của cô, làm sao có thể sẽ vì cùng Cố Vũ Trạch giận dỗi không đi ăn cơm?
"Chính là cái đó?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Khó chịu chỗ nào em nói cho tôi biết được, không phải là đã nói với em, bị bệnh phải tìm bác sĩ sao? Làm sao một người lớn như vậy, còn sẽ không chiếu cố mình?".