Tường nhà màu hồng, trần nhà màu cam. Hương thơm của nước hoa bách hợp kết hợp với mùi hương hoa hồng, trang hoàng theo phong cách châu Âu cổ đại.
Mặc một bộ tây Âu màu đen, nhóm người một đối một đứng đối diện và đang nói gì đó với khách hàng, Nhất Hạ thăm dò đi vào nhìn lướt qua, xong rồi xoay người định đi, thì bị người khác duỗi cánh tay ra cản lại.
“Đi đâu?”
“Tôi định đi ra ngoài.”
“Định? Định cái gì? Mà định đi đâu?”
Thẩm Võ trừng mắt vô cùng phô trương.
Hắn đẩy Nhất Hạ vào trong: “Lúc trước anh đã nói với tôi thế nào hả! Anh đã quên mất rằng bấy lâu nay anh đều chịu uất ức rồi, có phải không?”
Hôm nay Nhất Hạ ở trong văn phòng lại bị châm chọc. Con mụ phù thủy bĩu môi châm chọc anh.
Cô cầm ly cà phê, vênh váo tự đắc mà dựa vào bàn, giơ ly lên đến quá cằm, nhấc mắt khinh bỉ, đối với người lẳng lặng ngồi ở trước bàn trà đang uống nước là anh, nói: “Phải nói rằng tôi vô cùng nể anh đó nha, anh làm người mà một chút áp lực cũng không có sao? Giống như hiện tại anh lớn tuổi rồi này,mà ngay đến cả một người yêu cố định cũng không có nữa, bộ người nhà không kiến nghị gì với anh sao? A ~ nếu tôi mà là một người lớn tuổi giống anh, mà còn là một:tên thừa thải” nữa thì sống trên này quả là tốn diện tích vô cùng, khi đó không chừng tôi còn muốn chết quách đi cho rồi nữa cơ ~”
Mụ già này chanh chua lần này cũng không phải lần đầu tiên.
Từ trước tới nay cứ mỗi lần gặp mặt đều là một lần chỉ trích người khác.
Trưởng phòng của Nhất Hạ đột nhiên đến tìm anh, nói rằng có người để ý tới anh, muốn anh tới đó xem xem.
Trưởng phòng quá nhiệt tình, anh lại ngại đang công tác, cũng ngại yêu đương,kết giao, Nhất Hạ đẩy đi không được, cuối cùng đành phải thuận theo.
Không hề nghĩ tới, người phụ nữ xuất hiện ở văn phòng ngày hôm đó lại khiến cho toàn bộ người trong đó đều tránh cô chẳng khác nào tránh rắn độc.
Bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống đầy khắc nghiệt của Nhất Hạ chính thức bắt đầu.
Mấy lời nói ác ý châm chọc, ngày thường Nhất Hạ đều sẽ yên lặng chịu đựng.
Mặc kệ nhóm đồng nghiệp bên người nói như thế nào, Nhất Hạ đều cảm thấy là đàn ông thì phải có phong độ của mình.
Nhưng là sau đó cô càng ngày càng quá mức, thấy Nhất Hạ dễ khi dễ, mỗi khi có cơ hội, cô nhất định sẽ xỉa xói anh hết lời.
Người nhẫn nại dù sao cũng là có giới hạn.
Đến tận Hôm nay, không đợi những người khác bất bình thay anh, mà anh thì lại bởi vì tâm tình không tốt mà nổi điên lên, khác hẳn ngày thường.
Hôm nay, hắn chỉ thẳng vào cô – mặt mũi sợ đến trắng bệch, gào: “Hiện tại bây giờ tôi sẽ kết hôn cho cô xem!”
Đồng nghiệp trong công ty lập tức yên lặng, sau đó liền ào ào vỗ tay.
Ngày thường anh có quan hệ tốt với Thẩm Võ nhất, Thẩm Võ cũng là người tích cực với anh nhất, thừa dịp giờ nghỉ trưa có thời gian, lập tức kéo anh tới chỗ này.
Nhất Hạ đứng cũng không vững, bị hắn đẩy một cái lảo đảo đụng vào người MM đang tiếp đón.
MM theo bản năng đưa tay ra đỡ, Nhất Hạ đứng yên xấu hổ cười, Thẩm Võ chỉ vào Nhất Hạ, nói với MM: “Tiểu niếp, chính là anh ta.”
Nhất Hạ cùng MM nghe vậy liền giật mình.
MM nhấc mắt, ánh mắt đảo quanh trên người Nhất Hạ, bắt đầu công cuộc đánh giá người đàn ông trước mặt mình.
Hơn ba mươi tuổi.
Đôi mắt rất to, mũi cao, cằm xinh đẹp, khuôn mặt tiêu chuẩn.
Tóc ngắn sạch sẽ mềm nhẹ, không đặc biệt sửa sang hay chải chuốt gì cả, một bộ tây, một thân bình đạm.
MM trong lòng đập nhẹ một cái.
Cô nở một nụ cười tươi rói, nói: “Anh ở lại đây với tôi.”
Nhất Hạ nhìn Thẩm Võ, anh muốn chạy, nhưng lại thấy Thẩm Võ lại đi tới đẩy anh,thế là anh đành phải xoay người, đi theo tiểu niếp kia vào trong.
Nhất Hạ nhìn bảng giá một chút, mắc thật.
Anh nhăn mày một chút, ngẩng đầu lên, hỏi: “Chỗ này…… Đều mắc như vậy sao?”
“Cái gì?” Tiểu niếp tiến lại gần, nhấc mi mắt: “Ai nha, không mắc. Chỗ chúng tôi là chỗ nào cơ chứ, bảo đảm danh dự luôn, anh nhìn trên tường kìa, nếu chỗ chúng tôi không tốt thì anh Võ chắc chắn không đưa anh tới đây đâu, phải không?”
Tiểu niếp chỉ về phía bên kia mặt tường, lớn lớn bé bé treo đầy vô số ảnh chụp, bên trong tất cả đều là cặp đôi ngọt ngào chụp ảnh chung, xem những người đó cười đến làhạnh phúc thế kia , Nhất Hạ câu khóe miệng lên cười một cái.
Nhưng là……
Cúi đầu nhìn đến bảng giá, nụ cười nhạt đi, mày anh bất chợt nhăn lại.
Tiểu niếp thấy anh như vậy, chỉ cho anh hai phần ăn thích hợp,khi nghe được có người gọi, tiểu niếp ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái,rồi vỗ Thẩm Võ một cái, ý bảo Thẩm Võ giúp Nhất Hạ đưa ra vài ý kiến, sau đó thì vội vàng chạy về hướng bên kia.
Thẩm Võ hỏi anh thế nào, Nhất Hạ lắc đầu, nói: “Không biết.”
Thẩm Võ nhìn anh cứ xem đi xem lại mấy dòng kia, thì cảm thấy nhàm chán, hắn đột nhiên nhìn thấy MM vẫy tay về phía mình thì bật cười ha ha, đứng dậy đi đến đó.
Đó là nữ nhân mà Thẩm Võ vẫn luôn muốn theo đuổi.
Nhất Hạ cùng Thẩm Võ đi ra ngoài ăn cơm đã từng gặp mặt.
Nhất Hạ thấy hắn bên đó mặt mày càng lúc càng xán lạn, xoay qua đây thì thấy tiểu niếp cũng đang bận rộn, thế là anh đứng dậy, đi về phía cửa.
Đi trong lén lút,anh sợ Thẩm Võ phát hiện ra, cho nên anh bước chân thực nhẹ nhàng, lại không chú ý nhìn người qua lại, thế là anh trực tiếp đụng trúng một người.
Nhất Hạ lảo đảo một phen, bị người bắt lấy cánh tay lôi lại, bình ổn cơ thể lại rồi thì bốn mắt nhìn nhau, cùng ngẩn ra.
Nhất Hạ đụng vào chính là một thanh niên trẻ tuổi không quá hai mươi.
Tóc đen nhánh, ngũ quan cương nghị.
Thanh niên rất cao, thực cường tráng, tuổi tuy còn trẻ nhưng trên người tràn đầy một cỗ khí phách.
Cậu thanh niên kia cũng chăm chú nhìn anh, sửng sốt một chút.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt người thanh niên trở nên cực kỳ phức tạp.
Cậu đánh giá Nhất Hạ thật lâu, tựa như đang khẳng định, lại tựa như nghi hoặc, tay của anh vẫn còn đang bị cậu giữ chặt lấy, anh muốn tránh ra, lại bị cậu ta nắm chặt hơn.
Nhất Hạ nhíu mày.
Anh muốn mở miệng hỏi, nhưng không đợi anh lên tiếng thì bả vai đã bị người phía sau bắt lấy, anh xoay người lại, thì phát hiện ra đó là Thẩm Võ khiến anh vô cùng giật mình.
“Muốn chạy trốn?” Thẩm Võ nhanh tay lôi anh vào lại trong quán, Nhất Hạ không muốn đi, thế alf anh mượn lực ôm lấy cánh tay cậu thanh niên kia ghì lại, nhưng lại không hề nghĩ tới cậu thanh niên kia thế mà lại buông tay ra.
Nhất Hạ một lần nữa bị đẩy trở lại vị trí anh vừa đứng, Thẩm Võ thấy anh muốn đi, hắn liền chỉ thẳng ngón tay vào mũi anh, Nhất Hạ bị cảnh cáo, nhưng lại nghĩ đến chuyện Thẩm Võ cũng là vì muốn tốt cho anh, thế là mông vốn đã rời khỏi ghế nay lại một lần nữa đặt xuống.
Thẩm Võ thấy anh đã an phận, đôi mắt lại nhìn đến người trong lòng mình, cô gái kia nhoẻn miệng cười với Thẩm Võ, rồi cầm lấy một cái folder màu đỏ đi về hướng bên này, Nhất Hạ tưởng cô gái đó sẽ là người phụ trách tiếp đón mình,lại không nghĩ, người còn chưa bước đến trước mặt anh,thì đã có một cái folder màu vàng quẳng tới trước mặt anh, chính là chính là thanh niên thô lỗ bị anh đụng trúng ngoài cửa kia, thanh niên không chút để ý nào ngồi xuống đối diện anh, lôi tập giấy bên phải ra đặt nét bút xuống.
“Tên gì?”
Thanh niên mở folder ra, nhìn cũng không thèm nhìn anh, hỏi.
Nhất Hạ nhíu mày lại.
Thanh niên đợi thật lâu cũng không nghe được câu trả lời của anh,cậu ngẩng đầu lên, thì thấy anh đăng nhíu mày nhìn mình,cậu hỏi: “Sao đây?”
Bắt đầu Từ chỗ này liếc mắt nhìn xung quanh, nhân viên công tác tất cả đều là MM, tất cả mọi người đều là một đối một cùng nhau trò chuyện, Nhất Hạ nhìn người khác xong, rồi lại nhìn người đối diện mình, mày nhăn lại vài phần, hỏi: “Cậu là nhân viên chỗ này?”
Thanh niên nhướn mày,rồi nhìn anh trong chốc lát, sau đó sờ sờ xuống túi quần phía sau, quăng ra một cái thẻ công tác, nói: “Không cần để ý, kiêm chức mà thôi.”
Nhất Hạ liếc nhìn cái thẻ công tác một cái: Cố Gia.
“Cậu là vừa đi làm vừa đi học sao?”
Cố Gia nhăn mày lại, lại nhìn Nhất Hạ một hồi nữa, nhấc cằm lên: “Hiện tại là anh tìm bạn trăm năm hay là tôi tìm bạn trăm năm?”
Ý của Cố Gia là: Liên quan gì đến anh.
Nhất Hạ giật mình, chỉ chỉ chính mình: “Tôi……”
Cố Gia rũ mắt, ánh mắt quay trở lại chỗ sách đăng ký, cầm bút: “Tên gì đây?”
“Kỷ Nhất Hạ.”
Nhớ ra một chút?
“Ừm.” Cố Gia đáp một tiếng, ngòi bút chuyển qua phần tên họ cũng không viết ra tên.
Đợi một hồi thật lâu sau đó, Nhất Hạ cũng không nói gì nữa, Cố Gia hơi nhăn mày lại, nâng mắt lên nhìn về phía anh.
Lại sao nữa đây?
Nhất Hạ cảm thấy thật kỳ quái, cho rằng cậu không nghe rõ, lại nói thêm lần nữa: “Kỷ Nhất Hạ.”
Cố Gia lại đợi trong chốc lát, hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Cố Gia nhíu chặt mày lại, đảo bút: “Nói đi.”
Hả?
Nói cái gì?
Nhất Hạ cảm thấy thật vi diệu.
Anh lại lặp lại một lần nữa.
Có Gia đã có chút nổi nóng rồi.
Cậu ném bút xuống, lớn tiếng hô lên: “Nhớ một chút, nhớ ra một chút, cái lão già này giúp tôi nhớ lại xem nào, rốt cuộc anh tên gì hả?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Tất cả mọi người đều bởi vì Cố Gia đột nhiên lớn giọng mà nhìn qua.
Thái độ ác liệt đó của Cố Gia khiến cho Thẩm Võ rất bất mãn, Thẩm Võ vừa định mở miệng ra nói gì đó thì tiểu niếp đã cầm một tập văn kiện đi qua gõ vào gáy Cố Gia một cái “Bộp”.
Cố Gia quay đầu lại trừng mắt, nhìn thấy là tiểu niếp, trên mặt liền dịu xuống.
Cậu quay đầu, Nhất Hạ mở miệng, nói với cậu: “Kỷ trong kỷ luật, Nhất là nhất nhị tam, Hạ là mùa hè.”
Cố Gia giật mình.
“À.”
Lúc này cậu mới phản ứng lại được chuyện đang xảy ra, cậu cầm lấy bút viết họ tên ra giấy.
“Giới tính?”
“……” Nhất Hạ hơi hơi nhíu mày, rồi lại giãn ra, đáp: “Nam.”
Sao anh cứ có cảm giác hình như thanh niên trước mặt có thành kiến rất lớn với mình nhỉ?
Cái loại thái độ này ……
Chẳng lẽ là bởi vì bản thân vừa rồi đã xém đụng ngã cậu ta sao?
“Tuổi tác?”
“A?”
Nhất Hạ hoàn hồn, nhướn mày, nhìn nhìn chung quanh, tưởng nói tìm tiểu niếp thay đổi người lại đây, nhưng là Cố Gia không kiên nhẫn, lại hỏi: “Số tuổi!”
“A?”
Nhất Hạ lại nhìn cậu, lại liếc về hướng Thẩm Võ đứng ban nãy, lúc này hắn đã tránh đi chỗ khác rồi, thế là anh đành chấp nhận số mệnh. thấp giọng trả lời:“Ba mươi……”
“Còn nữa không?”
Cố Gia ngước mắt lên một chút.
Cố Gia cũng không phải là không nghe rõ, cậu yên lặng nhìn Nhất Hạ, làm Nhất Hạ vô cùng chột dạ.
Thẩm Võ đã từng dạy anh, muốn tranh thủ ưu thế thì phải chơi tâm cơ, ngàn vạn lần không được nói ra tuổi thật.
Mặt Nhất Hạ nổi lên một tầng màu hồng nhàn nhạt,anh kéo kéo khóe miệng, ngượng ngùng, nói: “Mốt……”
Cố Gia vẫn cứ nhìn anh, như là đang chờ anh thẳng thắn nói tiếp, Nhất Hạ càng chột dạ hơn nữa, anh nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng: “hai……”
“Tiếp?”
Cố Gia nhất quyết bám dai.
Giống như đang nghi ngờ vậy.
Nhất Hạ liếc Thẩm Võ cách đó không xa, thấy hắn vẫn đang coi chừng mà chòng chọc nhìn mình,thế là anh không dám nhúc nhích, lại nói: “ba……”
Cố Gia đột nhiên rất muốn cười lớn.
Cậu ngồi thẳng lên: “Còn nữa không?”
Nhất Hạ ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy trước mặt chính là khuôn mặt với một biểu cảm cười như không cười nhìn mình.
Anh cúi đầu: “Bốn……”
Cố Gia không hề hỏi nữa, khóe miệng câu lên, đặt bút điền vào: “Ba mươi lăm đúng không?”
Nhất Hạ giật mình, ngẩng đầu lên.
Anh cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Nghe giọng điệu của Cố Gia thì hình như ngay từ ban đầu đã biết anh bao nhiêu tuổi rồi mà, Nhất Hạ nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc đánh giá người này.
Anh thực khẳng định mình không hề quen biết người nào cường đại như vậy.
Nghĩ mãi, cuối cùng, nghĩ là do chính mình đa tâm, thế là anh không hoài nghi nữa.
Cố Gia tiếp tục nói: “Nghề nghiệp?”
“Nhân viên.”
“Nhân viên?”
Cố Gia ngẩng đầu, Nhất Hạ gật gật đầu, nói: “Trợ lý Hành chính.”
Chức vị này được phân ra thành nhiều cấp bậc.
Từ cao đến thấp, địa vị và thu nhập cũng hoàn toàn khác nhau.
Kỳ quái là, Cố Gia không có ý hỏi tiếp, mà chỉ là theo đó viết lại,sau đó tiếp tục hỏi: “Có kết hôn chưa?”
Nhất Hạ lắc đầu.
Cố Gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
“Thu nhập bao nhiêu?”
Nhất Hạ thật tình không muốn nói, nhưng thanh niên ngồi đó có vẻ như sẽ không buông tha cho anh đâu,thế là anh tùy tiện khai ra một dãy số.
Khoảng thu nhập này thật sự không cao, Cố Gia liếc anh một cái, xê dịch vị trí, kiếm một tư thế thoải mái hơn.
“Đại thúc cảm thấy bản mình có ưu thế gì?”
Đột nhiên bị người khác gọi là đại thúc, Nhất Hạ nhíu chặt mày.
Nhưng nhìn vào thái độ của đối phương kìa, nếu bả cậu thay đổi cách xưng hô, không chừng còn rước họa vào thân đó.
Nhất Hạ nghĩ thầm,rồi hỏi lại: “Ví dụ như là gì?”
“Ví dụ?” Cố Gia nghĩ nghĩ, rồi nêu ra: “Phòng ở?”
Nhất Hạ có nhà, nhưng đó cũng chỉ là một căn nhà cũ rồi, là của cha mẹ anh để lại cho hai anh em họ.
Nhất Hạ lắc đầu: “Không có.”
“Xe?”
Nhất Hạ ngồi xe bus đi làm.
Anh lắc đầu: “Không có.”
“Tiền?”
Em trai của Nhất Hạ đang học đại học, tuy rằng học phí không cần anh phải đóng, nhưng tiền ăn ở, tiêu xài đều do anh cung cấp.
Tiền tiết kiệm, không nhiều lắm.
Nhất Hạ lắc đầu: “Không có.”
Nhất Hạ bị hỏi đến càng ngày càng thiếu tự tin.
Nhìn đến biểu tình của tên kia, liền biết hắn chính là loại nhân viên không trên cơ bản sẽ bị sớm bị hạ gục đào thải.
Cố Gia cũng cảm thấy đã không còn gì cần thiết phải hỏi nữa rồi.
Cậu nói chuyện, phần lưng ngã dựa vào lưng ghế, theo nét bút vẽ lên một hình xấu, thuận miệng nói: “Đại thúc cảm thấy bản mình có uw điểm gì mà trên người những người đàn ông cùng tuổi không có?”
“Xử nam.”
Đại thúc phản ứng vô cùng nhanh gọn.
(— —b……)
Không kịp tự hào, thì Nhất Hạ phát hiện, Cố Gia đã ngẩng đầu lên nhìn mình, vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn anh.
?
??
Nhất Hạ kéo kéo khóe miệng, cảm thấy không khí xung quanh không được đúng lắm, nhìn ngó chung quanh,mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đã dừng lại, quạ bay bay qua đầu, đều hết nói nổi mà nhìn anh.
Chính lúc này đây, Nhát Hạ mới ý thức được vừa rồi mình đã nói ra một chuyện cực kỳ quái dị.
Mặt anh đỏ lên từng chút một, xí xí, cái miệng ngu ngốc này, rồi anh mới gượng cười với Cố Gia trước mặt, xấu hổ không thôi……