Cố Gia nhìn đến Nhất Hạ, cũng ngẩn ra.
Cổ Nhạc chớp mắt, thấy cậu trừng mắt nhìn Nhất Hạ, cuối cùng, đứng ở trước mặt Cố Gia, chắn đi tầm mắt Cố Gia.
“Nhìn cái gì?”
Cố Gia nghe vậy, tầm mắt từ mặt Nhất Hạ chuyển qua Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc khinh bỉ nhấp miệng cười, nhìn chằm chằm Cố Gia, Nhất Hạ thấy không khí không đúng, muốn đứng dậy, lại bị Cổ Nhạc đẩy về phía sô pha, lại ngã trở về.
“Tao hỏi mày…… Nhìn cái gì?”
Nhất Hạ thực khẩn trương. Bởi vì Cố Gia vẫn luôn trừng y.
Đúng là bởi vì như vậy, Cổ Nhạc thực khó chịu, chống eo, bước về phía Cố Gia thêm một bước, lại hỏi.
Cố Gia liếc về phía Nhất Hạ.
Hắn mím chặt môi, siết chặt nắm tay, cuối cùng nén xuống cơn tức, đối diện Cổ Nhạc kiêu ngạo trước mặt, cũng không nói câu nào.
Cố Gia xoay người đi mất.
Nhất Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cổ Nhạc “A” một tiếng cười, xoay người lại, vẻ mặt không đứng đắn chỉ vào Nhất Hạ, lớn tiếng: “Muốn thơm một cái lên soái ka đã thành công bảo hộ đại thúc không?”
A Lộ ôm MM mồm nhai khoai lát nghe vậy, ở kia ha ha cười.
Nhất Hạ tức giận liếc Cổ Nhạc, cuối cùng, thấy Cổ Nhạc thật sự chui vào trong lòng ngực mình chơi xấu, bị chọc cười, liền vui vẻ. Nhưng nụ cười này cũng không thể liên tục.
Bởi vì Cố Gia đột nhiên quay trở về, một phen đẩy Cổ Nhạc ra, đem Nhất Hạ từ sô pha kéo lên.
Hắn lôi kéo Nhất Hạ mới đi ra được không đến hai bước, rất nhanh, đã bị bức lui trở về. Bởi vì bọn họ bị người vây quanh.
Cố Gia không nghĩ tới nơi này có nhiều người của Cổ Nhạc như vậy.
Nguyên bản mỗi người đang chơi đùa mỗi người một trò ở chỗ này nhìn đến Cổ Nhạc bị người khác đẩy một cái liền vây quanh lại đây, không đến hai mươi nhưng cũng có hơn mười, dưới ánh đèn hồng, đông nghìn nghịt, Nhất Hạ thực kinh ngạc, tức khắc, hãi hùng khiếp vía.
“Cổ Nhạc……” Nhất Hạ kinh hoàng quay đầu.
Cổ Nhạc bị đẩy ngã trên sô pha chậm rì rì từ sô pha đứng lên.
Nhất Hạ nhanh chóng bị Cổ Nhạc kéo đi. Cố Gia muốn đoạt lại Nhất Hạ, bị Cổ Nhạc mạnh mẽ đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra.
“Cổ Nhạc……”
“Tiểu hài tử nói chuyện người lớn câm miệng!” Cổ Nhạc đối Nhất Hạ không kiên nhẫn quát tháo khiến cho A Lộ cười nhạo.
Nhất Hạ trừng mắt nhìn A Lộ đang xem kịch ở kia một cái.
A Lộ xua tay ý bảo Nhất Hạ không cần lo, Nhất Hạ nhíu mày, lập tức, thực lo lắng nhìn về phía Cố Gia.
Hai người bạn của Cố Gia vào được bên trong. Hơn nữa thêm Cố Gia, mới có ba người.
Âm nhạc sôi động còn đang bật, trên đài múa cột vũ nữ nhìn trận thế như vậy, sớm đã chuồn ra cánh gà sân khấu.
Nhất Hạ rất sợ Cổ Nhạc sẽ đối Cố Gia làm chuyện gì đó không tốt. Y định khuyên, lại nghe Cố Gia đối Cổ Nhạc: “Tao khuyên mày tốt nhất đừng chọc tao.”
“Cái gì? Xã hội đen đe dọa a? Tao sợ quá a ~~ không bằng……” Cổ Nhạc làm bộ làm tịch đối chung quanh kêu lên sợ hãi: “…… Chúng ta báo cảnh sát a?”
Tất cả mọi người đều cười.
Cố Gia sắc mặt rất khó coi.
Cổ Nhạc khinh bỉ cười, đối Cố Gia: “Ai chẳng biết mày là baby nhà Lỗ gia a? So what? Tao đối Lỗ công luôn luôn thực kính trọng, mọi người ai cũng biết a ~ bất quá hiện tại là mày không cho tao mặt mũi nga ~”
Cổ Nhạc ngón trỏ chỉ thẳng vào vị trí trái tim Cố Gia: “Làm trò đoạt người trước mặt tao, Lỗ công đức cao vọng trọng như vậy, hành tẩu giang hồ lâu như vậy, tôn tử của mình…… Dạy như vậy sao?”
Cố Gia sắc mặt càng khó nhìn. Cổ Nhạc rũ mắt thấy nắm tay Cố Gia càng nắm càng chặt, cười nhạo, hỏi: “Muốn đánh tao à?”
Cổ Nhạc khiêu khích: “Sau đó khóc lóc đến bệnh viện nói: Gia gia, bọn họ khi dễ con ~ như vậy hả?”
Cố Gia nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng hảo hán không ăn cái mệt trước mắt, huống chi hắn không thể liên lụy tới bạn bè, hắn phải nhịn, dời tầm mắt, mở miệng: “Tao có lời muốn nói với y.”
Cổ Nhạc nghe vậy giật mình, cuối cùng, liếc Nhất Hạ.
Nhất Hạ đứng lên.
Cổ Nhạc chớp mắt, quấy phá: “Nói cái gì?”
Nhất Hạ nhìn biểu tình Cố Gia.
Cố Gia liếc Nhất Hạ một cái, lại tiếp tục trừng Cổ Nhạc, cuối cùng, lặp lại: “Tao có lời muốn nói với y.”
Chữ “y” Cố Gia cố ý cường điệu lên, nhưng Cổ Nhạc đôi mắt chớp chớp, ý định cùng Cố Gia phân cao thấp, cười nhạo, hỏi: “Nói cái gì?”
Cố Gia nổi giận. Hắn chớp mắt, cánh tay vừa nhấc, Nhất Hạ trong lòng phát hoảng, bả vai Cố Gia đúng lúc bị người đè lại.
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Thi Viêm ngậm thuốc lá, một thân màu đen, một tay vỗ vào vai Cố Gia, đứng ở đó, ánh mắt nhàn nhạt.
“Làm gì?” Thi Viêm rút điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi.
Cố Gia nhìn thấy hắn càng hỏa đại, bả vai nghiêng về một bên, tay Thi Viêm thất bại vỗ vào vai hắn, Thi Viêm thật ra không ngại, thu hồi tay, lại hỏi chung quanh: “Làm gì thế?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Cổ Nhạc.
A Lộ cùng Thi Viêm ánh mắt đối diện, hiểu rõ ý tứ Thi Viêm, lẩm bẩm một câu, buông MM từ đứng lên, đối mọi người phất phất tay, muốn mọi người tản đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều đợi Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc gườm Thi Viêm, Thi Viêm đối hắn ra hiệu, Cổ Nhạc nháy mắt, giật mình.
Thi Viêm ý tứ là nhắc nhở Cổ Nhạc đừng quên đống hàng hóa. Nếu như kết hạ sống núi, Lộc Cộc Minh không khai ra Cổ Nhạc còn tốt, nếu như khai ra, việc nhỏ biến thành việc lớn, Cổ Nhạc sẽ bị người nhân cơ hội chỉnh chết.
Nhất Hạ vòng tay ôm lấy cánh tay Cổ Nhạc.
Cố Gia ngẩn ra.
Nửa mang cường thế, Nhất Hạ đẩy Cổ Nhạc ngồi lên sô pha.
Cổ Nhạc liếc y một cái, lại liếc Cố Gia, xem như tìm bậc thang đi xuống, tùy tiện để Nhất Hạ kéo hắn đi.
Những người kia ngay sau đó đều tan đi. PUB lại khôi phục lại náo nhiệt.
Thi Viêm nhìn về phía Cố Gia, nhàn nhạt nhếch khóe miệng, đối Cố Gia: “Mượn một bước nói chuyện.”
Cố Gia tức giận trừng hắn, tuy không phải thực tình nguyện, nhưng vẫn là đi ra khỏi PUB.
Hai bằng hữu đi lấy xe, Thi Viêm cùng Cố Gia đứng ở dưới ánh đèn đường, Thi Viêm hút thuốc, nói: “Cổ Nhạc người này rất khó chơi, mày cần gì phải chọc hắn?”
Cố Gia trừng hắn.
Cuối cùng, Cố Gia xoay người lại, chỉ vào hắn: “Tao hỏi mày, ngày đó ở khách sạn kỳ thật mày cái gì cũng chưa đã làm, vì cái gì muốn gạt tao?”
Thi Viêm nao nao, khói trắng tỏa ra từ khoang mũi, cuối cùng, cười. “Tao có nói với mày lúc ấy đã cùng y làm sao?”
Thi Viêm vừa nói như vậy, Cố Gia ngẩn ra.
Thật là chưa từng nói qua. Thậm chí, Cố Gia căn bản không có cho hắn cơ hội nói.
Nhưng là…… Phàm là người bình thường, nhìn đến tình cảnh lúc ấy đều sẽ phát hỏa.
“Các người lúc ấy đang ngủ với nhau!”
“Vậy thì thế nào? Hai nam nhân uống say cứ như vậy ngủ một đêm liền nhất định có việc phát sinh sao?” Thi Viêm khuôn mặt vô tội đối Cố Gia cực kỳ châm chọc.
Hắn vung tay một cái: “Y không có giải thích sao? Mày cũng không hỏi tao a.”
Cố Gia tức giận nắm lấy vạt áo Thi Viêm: “Như vậy lúc đó mày không có tâm hại người sao?!”
Thi Viêm tránh thoát khỏi tay cậu, nói: “Là mày vào trước làm chủ.”
“Tao nguyên bản chỉ là muốn lừa một mình Nhất Hạ, không nghĩ tới sai càng sai, hơn nữa……” Thi Viêm đem tàn thuốc ném trên mặt đất, dẫm tắt, đối Cố Gia ha hả cười: “Thành công như vậy.”
Thành công?!
Cố Gia ngẩn ra.
Tâm, đột nhiên run rẩy một chút.
Dưới ánh đèn, trong đôi mắt Cố Gia, toàn là khó có thể tin.
Thi Viêm lại đốt một điếu thuốc nưaz. Phun ra khói trắng nhàn nhạt, môi đẹp mị hoặc giơ lên, hắn đạm đạm cười, đối Cố Gia: “Không cần quay đầu lại, chuyện nên phát sinh tao cùng y đều đã phát sinh qua. Kỳ thật chuyện này cũng không thể đẩy hết lên người tao. Cái gì mà mắc mưu, cái gì mà hiểu lầm, cái gì tranh thủ chen vào, đều là lấy cớ thẹn quá hóa giận, cảm giác thân thể là chân thật nhất, làm hay chưa làm qua, tao % khẳng định, Nhất Hạ đã từng có ý đồ giải thích qua với mày.”
Thi Viêm nhớ tới trước kia Cố Gia nói qua với mình có bao nhiêu thích người cùng hắn đính hôn là Nhất Hạ, đột nhiên, cảm thấy thực buồn cười.
Thi Viêm đột nhiên cảm thấy có câu nói này rất đúng.
Người đáng thương, tất có chỗ đáng giận.
“Một chút lời giải thích đều không nghe vào……”
Thi Viêm lắc đầu, cảm thán: “Bởi vậy có thể thấy được, Nhất Hạ ở trong lòng của mày……”
Hắn ngước mắt: “Có bao nhiêu bất kham……”