“Nhất Hạ.”
Áo sơmi màu đen, quần tây màu đen, một vẻ bề ngoài rất có phẩm vị, nam nhân trẻ tuổi cử chỉ thong dong tuổi trẻ đối Nhất Hạ lộ ra nụ cười vui sướng sau thời gian dài li biệt.
Người này lớn lên ổn trọng soái khí.
Khiến cho mấy cô dì đứng gần đấy mắt trở nên lấp lánh.
Nhưng là, bởi vì nam nhân tuấn tú này, mà Nhất Hạ cả người đều cứng lại rồi.
Thi Viêm……
Là Thi Viêm……
Nhất Hạ liền cảm thấy xúc động muốn chạy trốn.
Loại xúc động này không chút nào che dấu đều biểu hiện hết trên mặt.
Ngay cả xe đẩy cũng không thèm để ý, anh thực hoảng loạn mà xoay mặt, tìm kiếm thân ảnh Kỷ Hạo.
Thi Viêm thấy anh như vậy, đôi mắt lộ vẻ hơi buồn bã, cậu tiến lên đây muốn giữ lại Nhất Hạ đang rơi vào kinh hoàng, Nhất Hạ cả kinh thoái lui, lập tức đâm vào trong lòng ngực một người.
Người nọ thế nhưng lại tiếp được rất thuận tay.
Vừa đỡ được liền sờ lên eo Nhất Hạ, sau đó liền ôm chặt lại thêm một chút, Nhất Hạ vì thế mà dán chặt lên người phía sau.
“Đang tìm tôi sao?”
Nhu nhu thanh âm, tràn đầy sủng nịch, giống như là đang hỏi tình nhân đáng yêu của mình có phải không thấy được mình có điểm hoang mang lo sợ như vậy hay không.
Nhất Hạ kinh ngạc quay đầu, đối diện là một khuôn mặt tươi cười thân thiết văn nhã, thấy rất ngoài ý muốn.
Trước mắt chính là người lần trước muốn Nhất Hạ bồi ăn cơm.
Vẻ ngoài tao nhã, cách nói năng ưu nhã, tựa như vương tử từ trên trời giáng xuống, phong độ nhẹ nhàng.
Nhìn thấy cậu, Nhất Hạ cùng Thi Viêm mày cùng nhăn lại.
Nhất Hạ là bởi vì đối phương như thể rất quen thuộc mình, mà Thi Viêm lại là nhìn đến hai người kề sát ở bên nhau, liếc hướng Nhất Hạ, ánh mắt thực phức tạp.
“Các người là đi đến đây cùng nhau?”
Thi Viêm làm như quen biết người nam nhân này.
Nhất Hạ không nói chuyện.
Nhưng là chạm đến ánh mắt như muốn bức người của Thi Viêm, anh há miệng thở dốc, vẫn là không nói gì.
Bởi vì, eo của anh đột nhiên, bị mạnh mẽ một phen ôm lại.
Nhất Hạ biết đây là nam nhân ám chỉ anh câm miệng.
Nhất Hạ đôi mắt chớp chớp, nhìn về phía nam nhân đang ăn đậu hủ của mình, Thi Viêm trên mặt hiện ra thất bại.
Cậu đối Nhất Hạ mở miệng: “Nhất Hạ, mượn anh một chút thời gian cùng nói chuyện, được không?”
Nhất Hạ không nhúc nhích.
Kia biểu tình, tựa như nếu như anh cùng cậu đi, dường như sẽ bị cậu ăn luôn.
Thi Viêm thực buồn bực.
Cậu trong lòng thở dài một hơi, đè nén cảm xúc, liếc mắt nhìn nam nhân đang đứng đó xem kịch vui một cái, đối Nhất Hạ: “Tôi vừa trở về, không nghĩ tới chỗ này sẽ gặp được anh. Tôi muốn cùng anh ôn chuyện, còn có…… chuyện năm đó……”
Nhất Hạ mặt trắng xanh.
Thi Viêm cùng nam nhân kia đều nhìn thấy.
Thi Viêm sửa lại lời nói, tiếp tục nói: “…… Tôi hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội giải thích cùng xin lỗi.”
Thi Viêm nói xong, Nhất Hạ vẫn là không mở miệng.
Nhất Hạ như cũ là hoảng sợ, vẻ mặt khủng hoảng.
Thi Viêm không có biện pháp, đành phải đem danh thiếp của mình đưa cho Nhất Hạ, sau đó đi mất.
“Tình nhân cũ hả?”
Nam nhân này vừa hỏi, chọc đến Nhất Hạ đang kinh hồn chưa kịp ổn định ghé mắt liếc hướng hắn.
Xem biểu tình này của Nhất Hạ liền biết không đúng rồi.
Nam nhân kia ha hả cười, cũng không buông ra Nhất Hạ, đi chuyển một bước, một cái tay khác lục lọi xe đẩy của Nhất Hạ, hỏi: “Giữa trưa tính toán ăn cái gì?”
Hỏi như vậy, cứ như thể Nhất Hạ là cùng cậu ra khỏi nhà, vì cậu mà chuẩn bị cơm trưa.
Nhất Hạ mới vừa há mồm, nam nhân một người vừa bước tới nhào lên.
Dáng người D, một thân ăn mặc hàng hiệu, trang điểm kĩ lưỡng, nước hoa tỏa ra quanh người.
Nữ nhân kia ôm lấy cánh tay nam nhân kéo đến trước ngực mình, yêu kiều oán giận hỏi: “Đã nói là cùng đi mua sắm, như thế nào lại chạy đến chỗ này.”
Nhất Hạ vừa thấy, mày nhíu lại, giống như là ghét bỏ nam nhân, đem tay nam nhân còn ôm lấy eo mình kéo ra.
Nam nhân mày hơi hơi giật giật.
Cậu tựa như là bị quê, khóe miệng hơi hơi nhếch lên như thể đang đánh trống lảng.
Nhất Hạ đẩy xe đi rồi.
Nam nhân cũng không mở miệng giữ anh lại, nhìn theo.
Nhất Hạ cũng không phải dạng quên ân phụ nghĩa, bởi vì anh có quay đầu lại xem nam nhân.
Nhưng là anh nhìn đến mỹ nhân đứng bên người nam nhân đang nhìn chằm chằm mình tựa như đánh giá, Nhất Hạ cũng không nói nhiều, trống không đối nam nhân nói cảm ơn, rồi đi thẳng.
Khóe miệng nam nhân tao nhã kéo ra cười nhẹ một cái.
Cậu liếc nữ nhân bên người một cái, nữ nhân cười hỏi: “Như thế nào?”
Nam nhân không nói chuyện, ánh mắt dần dần có điểm ý vị sâu xa.
Nhất Hạ rốt cuộc tìm được Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo đang chuyên tâm vùi đầu trong đống thực phẩm đóng gói, trong lòng ngực một đống lớn khoai tây chiên đứng đó xem hạn sử dụng.
Nhất Hạ đi qua tặng cho cậu một cái cốc đầu.
Tiểu Kỷ Hạo ăn đau, quay đầu lại trừng, hai mắt ngay lập tức chuyển thành đại khuyển đáng thương lưng tròng, ngạc nhiên, gào lên: “Anh làm gì thế?”
“Không có khoai tây chiên em sẽ chết sao? Sẽ sao?”
Nhất Hạ là đang bực dọc.
Nhất Hạ vừa rồi muốn tìm cậu cứu mạng, cậu lại cố tình không có ở đó.
Thế nhưng lại ngay chỗ này gặp lại gia hỏa kia……
Năm đó nghe nói cậu ta từ chức xuất ngoại, Nhất Hạ còn tung hoa hoan hô, hiện tại……
Nhất Hạ bất an quyết định từ nay về sau không tới siêu thị này mua đồ nữa!
“Đi thôi.”
Nhất Hạ mắng Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo đối với thái độ quái dị của Nhất Hạ không hiểu ra sao.
Cậu đem một đống lớn đồ ăn vặt trong lòng ngực ném trong xe mua sắm, Nhất Hạ hiếm khi mới không có mắng cậu, Kỷ Hạo hai mắt chớp chớp, ngăn chặn đường đi của Nhất Hạ.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Nhất Hạ đối diện với đôi mắt như muốn truy vấn, mím môi, không nói gì.
Nên nói sao?
Cũng không biết Thi Viêm đã đi chưa.
Nếu như nói, Kỷ Hạo lát nữa có phải hay không sẽ nổi bão lập tức đi tìm người tính sổ.
Vừa rồi nếu có Kỷ Hạo ở cùng, anh cũng không cần sợ.
Nhưng mà nếu là hiện tại lại chạy đi gây chuyện, Nhất Hạ lại không muốn.
Nhất Hạ lắc đầu.
Nhất Hạ vẫy tay, ra hiệu cho cậu đẩy xe mua sắm.
Nhất Hạ gắt gao mà đi theo cậu, thường thường nhìn xem chung quanh, hướng quầy tính tiền bước tới.
Ở nhà ăn qua cơm trưa, Liền Tử bởi vì mặt mày nhem nhuốc, trốn trở về phòng, Nhất Hạ ở trong phòng bếp rửa chén, đột nhiên nhận được điện thoại Cố Gia, che lại di động, đưa mắt ra bên ngoài nhìn lại.
“Kỷ Hạo.”
“Cái gì?”
Kỷ Hạo ở phòng khách xem TV, chỉ lên tiếng, cũng không có để ý.
Nhất Hạ khẽ cau mày, lại kêu: “Kỷ Hạo!”
“Cái gì?”
Kỷ Hạo biết Nhất Hạ là thực sự có việc.
Cậu bấm dừng phim lại, sau đó vào phòng bếp, tiếp đón là một tấm vải lớn, vừa thấy, Nhất Hạ đem tạp dề mặc lên người cậu.
“Làm gì?”
Tiểu Kỷ Hạo từ trước đến nay đều là mười ngón tay không dính một chút dầu mỡ.
Cậu thấy Nhất Hạ giúp mình buộc dây tạp dề, có chút ngạc nhiên, vô thố hỏi: “Muốn làm gì?”
“Đem chén rửa sạch, anh muốn đi ra ngoài.”
Nhất Hạ vừa muốn đi, đã bị Kỷ Hạo ôm chầm lấy kéo lại trước mặt cậu.
“Đi đâu?”
Kỷ Hạo nhớ tới Nhất Hạ hôm nay đi cùng mình ở dưới lầu gặp gỡ Cố Gia.
Kỷ Hạo ngăn chặn Nhất Hạ, hơi thở nóng bỏng dừng ở trên môi Nhất Hạ, Nhất Hạ ngước mắt, cảm thấy thằng nhóc chết tiệt tính tình lại khó chịu rồi, mày hơi hơi nhăn, nói: “Như thế nào?”
“Anh hẹn người ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, đúng không?”
Kỷ Hạo áp sát lại, vẻ mặt ngờ vực, thanh âm thấp thấp, hơi thở càng nhiệt.
Nhất Hạ mặt bị dồn ép đến có điểm khó thở.
Anh hơi quay mặt đi, đôi môi nhuận nhuận, lúc đóng lúc mở, lại không có nói chuyện.
“Anh, anh có nhớ hay không trước kia anh đã hứa với em cái gì?”
Nhất Hạ hai tròng mắt đảo một cái.
Anh cùng Kỷ Hạo nhìn nhau thật lâu.
Cuối cùng, anh sờ lên mặt Kỷ Hạo, nhỏ giọng: “Ngoan, đi rửa chén đi.”
Nhất Hạ đi ra ngoài.
Kỷ Hạo nhìn theo, hai tròng mắt thâm thúy.
Nhất Hạ không có quay đầu lại, không biết Kỷ Hạo lúc này đứng ở sau lưng nhìn mình, có biểu tình gì.
Cửa chính nhẹ nhàng khép lại, Kỷ Hạo trong mắt bị che lấp bởi một tầng oán giận, một phen kéo xuống tạp dề trên người, vứt xuống mặt đất.