Thời điểm tan tầm, sau khi Nhất Hạ cùng Thẩm Võ tách ra, một chiếu xe màu đen chậm rãi dừng lại ở ven đường phía trước.
Nhất Hạ giương mắt, nhìn đến chiếc xe, nao nao.
Y nhận ra được, đây là xe Cổ Nhạc.
Từ ghế phụ một nam nhân bước ra, tươi cười thân thiết giúp y mở cửa xe phía sau.
Nhất Hạ đi tới, mày hơi hơi nhíu lại, mở miệng: “Cái kia…… Cậu……”
“Gọi tôi là A Lộ được rồi.” Nam nhân cười nói: “Nhạc thiếu gia đêm nay muốn mời anh ăn cơm, kêu tôi lại đây đón anh.”
Nhất Hạ nghe vậy, lúc này mới ý thức được Cổ Nhạc kỳ thật không ở trên xe.
Nhất Hạ nghi hoặc.
Nhất Hạ hỏi: “Các anh làm thế nào biết được chỗ làm của tôi?”
Nhất Hạ trước kia không nhắc qua với Cổ Nhạc.
Nhất Hạ ngờ vực, A Lộ lại chỉ mỉm cười, không có trả lời.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, lui về sau một bước, nói: “Tôi không đi, tôi buổi tối còn có việc.”
Việc làm của Cổ Nhạc khiến cho Nhất Hạ sợ.
Tuy rằng chưa từng phát sinh cái gì, nhưng Nhất Hạ đối Cổ Nhạc có điểm dè chừng.
Hơn nữa……
Nhất Hạ nổi lên cảnh giác.
Nhất Hạ cự tuyệt làm A Lộ mày hơi hơi nhăn lại.
A Lộ cười cười, ngữ khí thực khách khí, nói: “Nhạc thiếu gia nói nhất định phải mời được anh, anh không đi, chúng tôi đón không được người, rất khó cho chúng tôi.”
Nhất Hạ mày càng lúc càng nhăn lại.
Nhất Hạ muốn vòng qua A Lộ rời đi, lại bị A Lộ lấy người chắn lại.
A Lộ thấy Nhất Hạ trên mặt hiện ra phẫn nộ, muốn mở miệng, lại bị người từ phía sau kéo một cái, đẩy ra.
A Lộ lảo đảo, lưng đụng trúng cửa xe.
Hai người nhìn qua người vừa động thủ, thấy rõ là ai, đều sửng sốt.
“Thi tiên sinh.”
Thi Viêm trên mặt không có biểu tình gì dư thừa.
Cậu không nói gì, chỉ muốn Nhất Hạ theo mình đi.
Nhất Hạ do dự liếc mắt nhìn A Lộ một cái.
Lần trước vì trốn Thi Viêm mới nhảy lên xe Cổ Nhạc.
Lần này lại nhảy lên nữa, không biết lại bị đưa tới nào, gặp phải cái gì.
Nhất Hạ đi theo Thi Viêm.
A Lộ muốn ngăn Nhất Hạ lại, nhưng ngại Thi Viêm, lại không dám lỗ mãng.
Nhất Hạ ngồi lên chiếc xe thể thao của Thi Viêm, nghênh ngang rời đi, A Lộ nhìn theo, ngồi trở lại trong xe, cấp Cổ Nhạc một cuốc điện thoại.
Thi Viêm một đường lái xe thực trầm mặc, Nhất Hạ nhìn quang cảnh bên ngoài xe, có chút câu nệ.
Cuối cùng, Thi Viêm liếc về phía Nhất Hạ, lại chuyển mắt nhìn trở lại phía trước, hỏi: “Anh cùng Cổ Nhạc làm sao lại quen biết nhau?”
Nhất Hạ giật mình, quay đầu lại, nghĩ nghĩ, nói: “Không tính là quen biết.”
Nhất Hạ chỉ cùng Cổ Nhạc ăn qua hai bữa cơm.
Hơn nữa, là lần thứ hai gặp mặt mới biết được tên đối phương.
Nhất Hạ đối với Cổ Nhạc là hoàn toàn không biết gì cả.
Muốn nói biết, chỉ có thể nói là gặp nhau trên phố nhìn thấy thì biết đối phương tên gọi là gì.
Thi Viêm không nói lời nào.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Không biết vì cái gì, cậu ta giống như thích tìm tôi cùng ăn cơm.”
Hai người không phải bạn bè, Nhất Hạ cùng cậu lại không có quan hệ lợi ích, Cổ Nhạc thích tìm y ăn cơm, khiến cho Nhất Hạ nghĩ không ra.
“Anh đút hắn ăn hả.” Thi Viêm chuyển tay lái, đạm đạm cười.
Cổ Nhạc có thể tại quán trà Long Lâu “trùng hợp” nhìn thấy hai lão nhân là Thi Viêm báo cho hắn.
Lúc Cổ Nhạc muốn A Lộ lột lột bộ quần áo mùa hè ra, Thi Viêm vừa vặn gọi tới.
Khi đó Thi Viêm chỉ ném xuống một câu: Hai lão nhân, sáng mai hẹn ở Long Lâu uống trà.
Thi Viêm nói xong liền cắt điện thoại.
Cổ Nhạc có được thứ mình muốn, liền kêu A Lộ dừng tay.
Việc đó Nhất Hạ cũng không biết.
Thi Viêm đương nhiên cũng không tính toán nói ra.
Nửa nói giỡn, Nhất Hạ nghe xong, chỉ là đạm đạm cười đáp lại, cũng không nói.
Nhất Hạ xuống xe ngay dưới lầu nhà mình.
Y trước khi đi nói tiếng cảm ơn, xoay người phải đi, lại bị Thi Viêm gọi lại.
Nhất Hạ quay đầu lại, Thi Viêm nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng anh về sau không cần gặp lại Cổ Nhạc.”
Thi Viêm nói như vậy, Nhất Hạ mày hơi hơi nhăn lại.
Nhất Hạ nghi hoặc, Thi Viêm đạm cười, nói: “Bối cảnh hắn tương đối phức tạp, không biết thì tốt hơn.”
Nhất Hạ gật đầu.
Cổ Nhạc cùng y là hai người ở hai thế giới.
Nhất Hạ cảm thấy, nếu ngày sau không có việc gì, vẫn là không cần có mối quan hệ gì tiến xa hơn.
“Còn có chính là……” Thi Viêm dừng một chút, nói: “Anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi về sau cũng sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt anh.”
Nhất Hạ hơi hơi sửng sốt.
Kỳ thật Nhất Hạ thật sự không muốn nhìn thấy cậu.
Nhưng mà, cậu nói như vậy, Nhất Hạ nếu như nói một tiếng được, lại giống như có vẻ Nhất Hạ đang làm quá lên.
Rốt cuộc, Thi Viêm vừa mới giúp mình.
Thi Viêm đạm đạm cười, lái xe đi mất.
Nhất Hạ nhìn theo, trong lòng phức tạp, hướng ngõ nhỏ đi vào.
Nhất Hạ về đến nhà, Kỷ Hạo không có ở nhà.
Nhất Hạ đeo tạp dề làm một bàn đồ ăn, tính toán cùng Kỷ Hạo hảo hảo nói chuyện, ngồi ở kia đợi thật lâu, Kỷ Hạo như cũ không thấy trở về.
Đồng hồ điểm giờ.
Nhất Hạ lo lắng, cấp Kỷ Hạo gọi một cuốc điện thoại, Kỷ Hạo không tiếp.
Nhất Hạ ngồi trong chốc lát, thật sự lo lắng, lại gọi tiếp, lúc này gọi được.
“Uy?”
Di động kia đầu truyền đến chính là thanh âm của một nữ nhân, nghe được đầu kia di động có tiếng hoan hô, Nhất Hạ mày nhăn lại, hỏi: “Kỷ Hạo đâu?”
“Kỷ Hạo! Kỷ Hạo!”
Nữ nhân ở đầu dây bên kia cất tiếng gọi, cuối cùng, nữ nhân đối Nhất Hạ nói: “Anh là anh trai Kỷ Hạo đúng không? Cậu ta hiện tại tham gia sinh nhật của em, ở cùng mọi người chơi đến cùng, cậu ta nói buổi tối hôm nay không có về.”
Nhất Hạ nghe, mày nhăn chặt lại.
“Em kêu thằng nhóc đó tới nghe điện thoại.”
Nữ nhân “Nga” một tiếng, phỏng chừng là người bên kia chơi điên rồi, bên kia ồn ào mấy tiếng, Nhất Hạ không đợi được đến lúc Kỷ Hạo tiếp điện thoại, bởi vì Kỷ Hạo bên kia, đột nhiên đem trò chuyện chặt đứt.
Nhất Hạ gọi lại, di động đã tắt máy.
Nhất Hạ không biết là Kỷ Hạo vẫn còn giận nên cố ý, hay là di động Kỷ Hạo hết pin.
Nhất Hạ trong lòng oán giận, nhìn trên bàn một đống đồ ăn, có điểm phát hỏa.
“Leng keng”
Chuông cửa lúc này vang lên.
Nhất Hạ tâm tình không tốt, đi ra cửa, nhìn thoáng qua lỗ nhỏ, bên ngoài không có người.
Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái, mở cửa, mắt vừa nhấc, nhìn đến người đứng trước mắt, hơi hơi có chút ngoài ý muốn.
“Muốn hay không mời tôi ăn cơm?”
Một tay cầm chai nước có ga, một tay ôm lấy trái xoài, Cố Gia đem trái xoài trên tay trực tiếp đẩy vào trong lòng ngực Nhất Hạ, không chút khách khí, bước vào.