Kỷ Hạo ngồi ở trên sô pha xem TV nghe thấy động tĩnh ở phòng bếp không hề nghĩ ngợi liền thay Nhất Hạ tiếp.
Cầm di động vừa nhấn một cái, Kỷ Hạo còn chưa có mở miệng, đầu kia điện thoại liền hùng hổ rống: “Là xử nam sao?”
“……”
Kỷ Hạo hết chỗ nói rồi.
Kỷ Hạo để ra xa nhìn nhìn, là dãy số lạ, cậu tưởng là mấy thằng rảnh rỗi đi phá điện thoại, trực tiếp cúp.
Kia đầu dây, Cố Gia không nghe thấy tiếng đáp lập tức ngẩn ra.
Cậu có điểm không thể hiểu được, cuối cùng, cho rằng Nhất Hạ là sợ bị mắng, mày dựng ngược, lại gọi tới.
Gọi được, lại hỏi tiếp.
Kỷ Hạo nhăn mặt, muốnchửi, không nghĩ, di động trong tay bị lấy đi mất.
Người giật di động là Liền Tử, Kỷ Hạo ngẩng lên quay đầu lại, Liền Tử gọi Nhất Hạ, Nhất Hạ ra tới nơi thấy Liền Tử giật điện thoại từ tay Kỷ Hạo, hay tay liền chùi chùi lên tạp dề mấy cái, tiếp di động.
Kỷ Hạo đối với việc Liền Tử nhiều chuyện liền tức giận.
Hắn trừng mắt liếc Liền Tử một cái, cho rằng Nhất Hạ sẽ nhanh chóng chặt đứt trò chuyện, không ngờ lại thấy sắc mặt Nhất Hạ biến đổi, giải thích: “Tôi đi.”
Thanh âm Nhất Hạ rất thấp, lại ủy khuất trả lời, hai người nhất thời cảm thấy khẩn trương, liếc mắt nhìn.
“Rõ ràng chính cậu tắt máy! Tôi tìm không thấy cậu!”
Nhất Hạ nói, giương mắt phát hiện hai người Liền Tử bọn họ đang nhìn anh, anh kéo kéo khóe miệng không tiếng động cười gượng, hướng ban công tránh đi.
Nhất Hạ đứng ở ban công cùng Cố Gia biện giải, bực tức.
Cố Gia cảm thấy anh đang giảo biện, càng tức giận.
“Anh còn có cái gì đặc sắc hơn để nói không?”
“Không thể hiểu được làm cái gì mà đi sai chỗ, không thể hiểu làm sao mà được người ta lưu lại anh cùng ăn cơm! Anh là phân không rõ váy cùng quần có gì khác nhau, hay là anh cho rằng tên kia mang bổng phía dưới thiếu một chút? Tôi thời điểm gọi điện thoại đã nói với anh như thế nào? Tôi đã sớm nói cho anh di động lát nữa không thể điện được, kêu anh tới sau đó liền cấp Dương tiểu thư gọi điện thoại. Nghe không rõ anh không hỏi lại, đi nhầm địa phương anh còn ngồi xuống bồi người ta ăn cơm! Còn là nam! Tôi cmn cả đêm ngồi ở đấy bị con mụ kia dùng protein(nước bọt)phun từ đầu đến chân! Tôi nói, anh trong óc đang chứa cái gì?”
Ý là Anh cho rằng tên kia phía dưới thiếu cái ấy hay sao
Cố Gia hảo hung.
Nhất Hạ căn bản nói không lại.
Nhất Hạ cảm thấy ủy khuất, đem điện thoại đưa ra xa, tùy ý cho cậu mắng.
Nhất Hạ đứng đó đợi thật lâu.
Chờ đến khi đầu kia di động không còn tiếng động, Nhất Hạ lúc này mới nhặt lên di động, áp tai nghe.
Cố Gia bên kia một mảnh tĩnh lặng.
Nhất Hạ thấp thỏm, muốn mở miệng, lại sợ chính mình không cẩn thận lại “châm lửa” khiến cho “pháo nổ”, cuối cùng, hai người cứ như vậy không nói lời nào, thật lâu, Nhất Hạ suy nghĩ có nên hay không đem trò chuyện cắt đứt, đột nhiên, Cố Gia nói: “Ngày mai đến đây xem ảnh chụp.”
“Nga……”
Nhất Hạ liền giật mình, lên tiếng.
“Là giữa trưa nga.”
“Được.”
Đầu kia di động lại lâm vào trầm mặc.
Nhất Hạ lẳng lặng nghe, cúp cũng không phải, mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, anh vừa há miệng muốn nói nếu không cứ như vậy, không nghĩ, Cố Gia lại nói chuyện.
“Về sau không được như vậy.”
Nhất Hạ cho rằng cậu là đang nói tới việc bị mình cho leo cây, nhấc mi mắt muốn mở miệng, lại nghe: “Cho dù đối phương là người nào cũng không biết, nghe người ta nói dăm ba câu liền đáp ứng bồi người ăn cơm.”
Nhất Hạ vi lăng.
Nhất Hạ mí mắt giật giật, giải thích: “Không phải, khi đó…… Khi đó là bởi vì……”
“Về sau tôi trực tiếp chạy đến nhà đón anh!”
Nhất Hạ ngốc giật mình.
“Về sau đánh cho anh một cuộc điện thoại anh liền ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi!”
Cảm giác thật quái dị.
“Cái gì mà ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu?”
Nhất Hạ không phục, Nhất Hạ vừa muốn giải thích, Cố Gia ở bên kia trực tiếp: “Cúp.”
Di động lập tức truyền đến tiếng tút tút.
Nhất Hạ lặng người.
Anh cảm giác ý của Cố Gia là tạm chấp nhận việc anh vô năng.
Anh nhìn di động, thật lâu, mới nhíu mày oán giận: “Đến nỗi thế sao?”
Nhất Hạ là nam nhân a.
Không phải chỉ tìm lầm địa phương một lần thôi sao?
Chỉ bởi vì như vậy, đã bị người khác xem thường sao?
Nhất Hạ buồn bực.
Nhất Hạ xoay người lại, thấy Kỷ Hạo đang đứng dựa vào cạnh cửa ban công, giật mình.
“Em thuận tiện lấy quần để anh tắm rửa.”
Lông mi dài run run, Kỷ Hạo cùng Nhất Hạ mặt đối mặt, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Nhất Hạ không nghĩ cậu biết mình đến phòng môi giới kết hôn, trong lòng có điểm sợ, ánh mắt dao động, tránh đi ánh mắt của Kỷ Hạo, gật đầu: “Nga.”
“Anh tắm trước hay em tắm trước?”
“Anh đi, em không phải đói bụng sao? Mau đi ăn mì.”
Nhất Hạ nói, vẫn là không có nhìn Kỷ Hạo.
Anh vòng qua Kỷ Hạo tiến vào phòng khách, trên đường Kỷ Hạo thân thủ muốn ngăn lại anh, nhưng nghĩ nghĩ, Kỷ Hạo cũng không làm như vậy.
Bởi vì chán ghét quỷ Liền Tử đang ở đây.
Vô luận cậu muốn đối Nhất Hạ làm cái gì, cô đều chạy đến trước sau phá đám.
Hỏi không tra ra cái gì, khẳng định làm nhiều công ít.
Kỷ Hạo không muốn nỗ lực vô nghĩa, cho nên không nói nữa, xoay người lại đi theo bước chân Nhất Hạ, tiến vào giữa phòng.
Nhất Hạ tiến vào, Liền Tử đã đem mì đặt lên bàn.
Liền Lử cầm chén muỗng, thấy Kỷ Hạo ngồi xuống, chén đũa đang cầm trong tay liền đưa tới trước mặt cậu.
Kỷ Hạo nhìn nhìn nồi mì, hổ lốn lung tung cái gì cũng có, không cần phải nói, kia khẳng định là Liền Tử tranh thủ thời điểm Nhất Hạ không có trong phòng bếp ném vào, Kỷ Hạo nhăn mặt, muốn chửi cô có phải động vật ăn tạp không, lại thấy Nhất Hạ cầm quần áo sạch sẽ từ trong phòng bước tới, lực chú ý lại lập tức hướng tới trên người Nhất Hạ.
Nhất Hạ nhìn đến chén đồ ăn, mày cũng nhăn chặt lại.
Anh dừng lại lấy muỗng đảo đảo nồi.
Anh liền biết.
Bởi vì Liền Tử mỗi lần nấu đồ ăn đều như vậy.
Cô mỗi lần đều sẽ nghĩ xem trước hết muốn ăn cái gì, sau đó đến lúc nấu tựa như mụ phù thủy phối dược, đổ hết vào một nồi đảo đâỏ.
Nhất Hạ tay đặt trên vai Kỷ Hạo.
Bởi vì anh nhìn ra Kỷ Hạo đối với đồ ăn trước mắt tỏ ý ghét bỏ.
“Mau ăn.”
Nhất Hạ sợ cậu chê bai, ép cậu cầm lấy đũa, Kỷ Hạo tiếp nhận, thực oán khí mà nhìn lướt qua Liền Tử, gắp mì cùng với đống hổ lốn trong nồi đem bỏ đầy miệng, Nhất Hạ thấy cậu an phận, sờ sờ đầu cậu, tiến phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, chiếc đũa trên tay Kỷ Hạo liền quăng ở trên bàn.
“Cô không biết xấu hổ phải không?”
Kỷ Hạo đem ăn tất cả đồ ăn trong miệng phun ra, mắng Liền Tử: “Đã hơn , nấu chút đồ ăn còn biến thành như vậy!”
“Như thế nào? Chị thấy vui!” Liền Tử mày dựng ngược, đáp: “Anh cậu ăn nửa đời người cũng còn chưa nói qua chị đâu, em muốn nuốt hay không, đứng ra chỗ khác mát mẻ đi!”
Kỷ Hạo phát hỏa.
Cậu muốn chửi.
Chính là tâm tư lại không ở nơi này.
Cậu rất bực mình mà câm miệng trừng mắt nhìn cô một cái, đứng dậy vào phòng, gần như ngay lập tức, cậu cầm một đống quần áo sạch sẽ, hướng phòng tắm đi đến.
Liền Tử mặc kệ cậu, cúi đầu chuyên tâm ăn.
Kỷ Hạo liếc mắt nhìn cô một cái, gõ gõ cửa phòng tắm.
“Như thế nào?”
Bên trong truyền đến tiếng Nhất Hạ, Liền Tử liếc về phía cậu, nguyên bản còn cho rằng Nhất Hạ sau khi nghe cô nói sẽ không mở cửa, nhưng là, không nghĩ, Kỷ Hạo mở miệng nói ra khiến cho cô biến sắc.
“Anh, anh vừa rồi lấy quần áo không cẩn để quần lót rơi xuống đất.”
“A?”
Trong phòng tắm Nhất Hạ sửng sốt.
Anh xem xét quần áo đặt ở một bên một chút, quần lót, thật đúng là không có.
“Nga.”
Nhất Hạ phản ứng đầu tiên chính là mở cửa, muốn Kỷ Hạo đưa cho mình.
Kia cửa vừa mở ra, cánh tay mạo hiểm chịu lạnh hướng bên ngoài duỗi ra, Liền Tử trong lòng “lộp bộp” một chút.
Quả nhiên.
Gương mặt tuấn lãng còn đầy tính trẻ hướng cô làm một cái mặt quỷ, Kỷ Hạo xấu xa cười, sau đó đẩy cửa ra, hướng trong phòng tắm chui vào.