Đêm, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính trải lên trên giường bệnh.
Nhất Hạ lẳng lặng nằm nghiêng, nhìn cửa kính phát ngốc.
Kỷ Hạo hiện tại đang làm cái gì?
Thi Viêm nổi giận như vậy, có phải sẽ tìm Cổ Nhạc tính sổ hay không?
Thẩm Võ thiếu bọn cho vay nặng lãi nhiều tiền như vậy, làm sao bây giờ?
Nhất Hạ rũ mắt.
Lúc trước Thẩm Võ gặp chuyện đều hỏi thử ý y xem thế nào.
Nhất Hạ không nghĩ tới, Thẩm Võ bị dỗ một chút, thế mà đã đầu heo giúp Tiểu Hinh bảo lãnh vay món nợ kếch xù.
Muốn mạng, là do mấy tên cho vay nặng lãi tìm không thấy Tiểu Hinh ở đâu, cho nên, tìm Thẩm Võ khai đao.
Thẩm Võ nói đây là kế sách duy nhất, phải gạt người trong nhà, đem căn nhà dự tính sau này kết hôn hai người về ở với nhau đem bán đi.
Chính là này tiền lãi mỗi ngày tính rất cao, Nhất Hạ lo lắng, còn không rõ thiếu bao nhiêu tiền, chẳng mấy bữa, chuyện này người trong nhà Thẩm Võ sẽ biết hết.
Đến lúc đó phỏng chừng náo loạn đến tận trời.
Đến lúc đó Thẩm Võ sẽ bị đám người trong nhà khinh thường, nói hắn không có tiền đồ.
Nhất Hạ trong lòng thực phiền.
Y chôn mặt vào gối đầu muốn ngủ, không nghĩ, chăn đột nhiên bị người xốc lên, một khuôn ngực ấm áp dán lên người y rồi nằm xuống.
Y bị người ôm lấy từ phía sau, hơi kinh ngạc, quay đầu lại, thấy rõ là ai, sửng sốt.
Nhất Hạ phản ứng đầu tiên chính là có phải mình đã ngủ rồi hay không mà mình cũng không biết.
Bởi vì, y cho rằng mình đang nằm mơ.
“Anh……”
Mái tóc mềm mại, hài tử hai mắt lưng tròng, ở trước mặt mình, chính là Kỷ Hạo không sai.
“Anh……” Kỷ Hạo khẽ gọi, ôm chặt Nhất Hạ.
Nhất Hạ bị cậu ôm đau, hơi hơi nghiêng người xê dịch, khẽ lật lại: “Em làm sao biết anh ở chỗ này?”
“Thẩm Võ không gọi di động cho em được nên nhắn tin.”
Nhiệt nhiệt hơi thở phun bên môi Nhất Hạ, Nhất Hạ biết, trước mắt không phải mộng.
Hốc mắt Nhất Hạ nóng lên, cao hứng, nhưng Nhất Hạ lại sinh khí.
“Em đi đi.” Nhất Hạ nói lời giận dỗi.
Nhất Hạ quay mặt đi, cuối cùng, thong thả cử động, lật người lại.
Động tác Nhất Hạ bị Kỷ Hạo ngăn lại.
Nhất Hạ bị đau, trừng mắt nhìn cậu, tiểu Kỷ Hạo ủy khuất, thấp giọng: “Anh, không cần như vậy, không cần như vậy……”
Nói cái gì không cần như vậy……
Nếu không phải vì tìm cậu, y sẽ không đến cái viện điều dưỡng đáng chết kia.
Nhất Hạ nước mắt đều rơi xuống.
Kỷ Hạo không biết Nhất Hạ trong lòng oán, cho rằng Nhất Hạ đơn thuần vì việc lần trước cùng nhiều ngày không thấy cậu mà sinh khí, ôm chặt Nhất Hạ, cầu hòa: “Em viết kiểm điểm…… Em viết kiểm điểm cho anh không được sao? Không được sao?”
Kỷ Hạo mấy ngày này là vì trốn người nên bỏ đi.
Không phải trốn Nhất Hạ, người bên kia nói muốn cậu trở về, cậu không chịu, bên kia khẳng định sẽ phái người tới đây bắt cậu.
Di động của cậu luôn không liên lạc được, kỳ thật vẫn mở ra kiểm tra.
Cậu sợ Nhất Hạ còn sinh khí, lại sợ sẽ bị người ta tra được ở đâu, không dám gọi điện thoại cho Nhất Hạ.
Sau đó nhìn đến tin nhắn của Thẩm Võ, cậu liền vội vàng lại đây.
“Anh……”
Kỷ Hạo áp lên mặt Nhất Hạ.
Cậu hôn lấy những giọt nước mắt của Nhất Hạ, bị Nhất Hạ đẩy ra, liền siết chặt vòng tay, ôm Nhất Hạ càng chặt, khiến cho Nhất Hạ càng đau.
“Ai!”
Nhất Hạ bị đau kêu lên.
Kỷ Hạo vội vàng buông tay, thấy Nhất Hạ đau đến nhe răng, luống cuống.
“Vết thương thế nào?”
“Em đừng động.”
Nhất Hạ thấp giọng, Kỷ Hạo rũ mắt, chu mặt, hảo đáng thương.
“Anh……”
Kỷ Hạo thanh âm càng lớn, Nhất Hạ cả kinh, che miệng cậu lại.
Nhất Hạ sợ người trong phòng bệnh bị đánh thức, quay đầu nhìn Thẩm Võ, lại phát hiện, mành trướng giữa giường bệnh của mình cùng giường bệnh kế bên đã sớm bị Kỷ Hạo kéo kéo lại.
“Anh rất đau sao?” Kỷ Hạo hạ giọng, cánh mũi cao cao cọ lên mũi Nhất Hạ, nhỏ giọng: “Anh đau chỗ nào?”
Tay Kỷ Hạo sờ loạn trên người Nhất Hạ.
Từ thân trên, đến dưới thân.
Mông Nhất Hạ bị sờ soạng một phen, Nhất Hạ chụp tay cậu đẩy ra.
“Anh đau chỗ nào? Thơm ta mấy cái thì hết.”
Nhất Hạ mặt đỏ lên.
Bởi vì tay Kỷ Hạo thăm dò đi vào trong quần hắn.
Nhất Hạ muốn lấy tay cậu ra, lại bị cậu nắm ngược lại.
Kỷ Hạo từng chút từng chút thơm lên môi Nhất Hạ, cầm lấy tay Nhất Hạ sờ hướng về phía giữa hai chân Nhất Hạ, muốn hôn sâu hơn, Nhất Hạ lại quay đầu tránh đi.
“Anh còn sinh khí sao?”
Hiện tại tiểu Kỷ Hạo thấp giọng nói chuyện tựa như cẩu cẩu lưng tròng đầy bụng bất mãn lại ủy khuất.
Khuôn mặt anh tuấn vì vậy mà trở nên kì cục, trẻ con lại bất đắc dĩ, Nhất Hạ nhìn, mềm lòng vô cùng, thực buồn bực.
“Em không cần gạt anh, anh đã biết chuyện của em rồi.”
Nhất Hạ thấp giọng sâu kín, đầu cúi thấp, không có phát hiện biến hóa trên mặt Kỷ Hạo.
Cảm xúc trong mắt Kỷ Hạo chợt lóe qua, Nhất Hạ không có phát hiện, sắc mặt Kỷ Hạo thay đổi.
“Em đã có người mình yêu, em lại trêu chọc tôi……” Nhất Hạ ngẩng đầu: “Em rốt cuộc muốn làm sao?”
Kỷ Hạo giờ phút này trên mặt cũng không có biểu tình gì, cậu thực an tĩnh, nhìn Nhất Hạ.
Nhất Hạ xem cậu như vậy, trong lòng khó chịu.
Y nắm chặt tay đấm Kỷ Hạo vẫn cứ đang cam chịu, thực gian nan gắng sức, đem tay Kỷ Hạo đẩy ra, quay người.
Kỷ Hạo nhìn chằm chằm tay mình, thấy y cố tình xa cách dịch xa khoảng cách, lặng im trong chốc lát, thân thủ sờ lên eo Nhất Hạ lại bị Nhất Hạ đẩy ra.
Hư tình giả ý, Nhất Hạ không hiếm lạ.
Nhất Hạ cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Ngày thường Kỷ Hạo nói cái gì y liền nghe như vậy, thế nhưng y lại vì cái này mà phiền não, cư nhiên tin là thật.
Nhất Hạ nước mắt lăn từng hàng rớt xuống gối đầu.
Nhất Hạ cảm thấy, hiện tại thái độ này của Kỷ Hạo, y chẳng những ngu xuẩn, hơn nữa lại phiền phức.
“Anh……”
Kỷ Hạo thanh âm thấp thấp sâu kín.
Cậu hỏi: “Bọn họ có phải đã đến tìm anh hay không?”
Ai?
Nhất Hạ khó hiểu.
Nhất Hạ nỗ lực khiến cho thanh âm mình bình thường, nhưng cũng đã nghẹn ngào, nói không nên lời.
Nhất Hạ đành phải ngậm miệng không trả lời cậu.
Kỷ Hạo cho rằng y cam chịu, ngồi dậy, ý đồ muốn đem Nhất Hạ lật qua, Nhất Hạ ngoan cố không chịu động đậy, lại bị Kỷ Hạo dùng lực rất lớn vặn lại.
Nhất Hạ bị đau, muốn mắng, lại sợ sẽ đánh thức Thẩm Võ cách vách giường, không dám lên tiếng.
Nhất Hạ cảm thấy mình lệ lưu đầy mặt rất mất mặt, muốn tránh thoát, lại bị Kỷ Hạo bắt lấy hai cánh tay đè ở trên giường.
“Bọn họ nói cái gì với anh?”
Kỷ Hạo từ trên cao nhìn xuống Nhất Hạ.
Ánh sáng lấp lánh từ hoa tai ẩn trong lớp áo, mơ hồ phát ra hàn quang. Kỷ Hạo cả người mang ánh trăng, bị bóng đêm bao phủ, nhìn qua thực lệ khí.
“…… Ai?”
Nhất Hạ vừa hỏi, làm Kỷ Hạo sửng sốt.
Ánh mắt Kỷ Hạo mềm xuống.
Nhưng cậu không có buông Nhất Hạ ra, mà là như cũ như vậy đè nặng, ghé sát Nhất Hạ: “Là ai tung tin, ai?”
Kỷ Hạo vô tội cùng tức giận, chọc đến Nhất Hạ nguyên bản bởi vì cảm thấy mình mất mặt mà quay mặt đi tức giận quay lại trừng mắt nhìn cậu.
Nhất Hạ ngước mắt: “Em còn nói! Ảnh chụp cũng từ nhật kí của em rớt ra!”
Kỷ Hạo sửng sốt.
Kỷ Hạo luống cuống, buông Nhất Hạ ra, Nhất Hạ thấy cậu như vậy, tức giận vô cùng.
Nhất Hạ há miệng muốn mắng, nhưng cảm giác trong quần có gì khác thường, y trong lòng luống cuống một phen, sợ Kỷ Hạo phát hiện được cái gì, nhớ ra phải vào WC nhìn thử, thật vất vả bò dậy lại bị Kỷ Hạo kéo một cái, bị Kỷ Hạo giữ chặt vào trong lòng ngực.
Nhất Hạ đau quá.
Nhất Hạ biết mình nhất định lại đổ máu.
Y đau đến mức nhăn mặt, tay nắm chặt áo thun Kỷ Hạo cắn chặt môi.
Kỷ Hạo cho rằng y là quá sinh khí không chịu nói chuyện, thấp giọng: “Anh, anh để ý như vậy có phải hay không bởi vì yêu em?”
Nhất Hạ trong lòng run lên.
Nhưng là đã đau đến không dám mở miệng nói chuyện.
Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo không chịu thả mình ra, dứt khoát đem mặt chôn ở ngực Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo mặt liền hiện lên nụ cười ôn nhu.
Cậu ở trên đỉnh đNhất Hạ ầu hôn một cái, đem Nhất Hạ ôm càng chặt hơn.
Bên này, Nhất Hạ sợ Kỷ Hạo biết, nhịn đau chôn mặt, giả bộ ngủ.
Bên kia, Cổ Nhạc đang ngồi trước bàn làm việc đỏ chói, cầm cao dao chơi chơi.
Trong văn phòng có mấy người bị đập.
Đứng ở đối diện bàn làm việc có một tên mập hai tay bị trói lại, cả người run rẩy, nói: “A…… Nhạc thiếu a, Nhạc thiếu, đây là…… Đại ca là……”
Cổ Nhạc không nói chuyện.
Cậu cầm dao tự mình chơi, cầm một tờ giấy đưa ra quăng trước mặt tên đó.
Tên mập thấy Cổ Nhạc không để ý tới hắn, đau khổ lại bất đắc dĩ nói: “…… Bọn họ đi thu nợ, ‘ nhẹ nhàng ’ mà ‘ chạm vào ’ con nợ một chút, thực bình thường a.”
“Đúng vậy, thực bình thường a.” Cổ Nhạc ngước mắt, nhìn tên mập cười thực hiền lành, nhưng cậu lại nói tiếp, nói: “Nhưng là bọn họ đánh không đơn thuần chỉ là tên thiếu nợ nga.”
Nụ cười trên mặt tên mập liền suy sụp, vẻ mặt khó xử, Cổ Nhạc xoay ghế giám đốc, đối tên mập: “Động nhầm người của ta, bị ta ‘ nhẹ nhàng ’ mà ‘ chạm vào ’ trả lại một tý, cũng là thực bình thường, đúng không?”
Cổ Nhạc cười đến thật tươi.
Tên mập cười, so với khóc còn khó coi hơn.
Cổ Nhạc dựa vào lưng ghế, cửa văn phòng bị người ta mở ra.
A Lộ tiến vào, đem đồ vật trên tay ném vào tay mấy nam nhân đang đánh người, những người đó tiếp được, đem ba nam nhân bị đánh đến thảm hại kéo lên.
Tên mập vừa thấy, những người đó đem tay ba thủ hạ của hắn xích lại chung một chỗ, bỏ vào tay bọn chúng một cây pháo.
Hắn cả kinh, thấy mấy người đó lấy keo dính chết trên tay đám thủ hạ, luống cuống.
“…… Nhạc thiếu, a Nhạc thiếu……”
Cổ Nhạc không để ý đến hắn.
“Nhạc thiếu! Nhạc thiếu!”
Cổ Nhạc lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, hướng cửa đi ra ngoài.
Tên mập không thể đuổi theo ra ngoài.
Hắn bị A Lộ đá trở về trong phòng.
Bàn giao xong, quăng lại để cho đám người kia xử lý.
Cổ Nhạc ra ngoài cùng A Lộ đứng ở trên đường, chờ tài xế khởi động xe chạy lại, lại có một cái xe khác chậm rãi dừng lại trước mặt hai người.
Cửa xe bị mở ra.
Nguyên bản Cổ Nhạc lười nhác liếc người ngồi trong xe, hơi hơi sửng sốt.
“Mười phút.”
Nam nhân trung niên trong xe nhàn nhạt mỉm cười, nói.
Đôi mắt Cổ Nhạc nheo lại.
A Lộ cảm thấy thái độ Cổ Nhạc kỳ quái, tò mò muốn nhìn một chút xem người ngồi trong xe là ai.
Nhưng Cổ Nhạc không cho hắn cơ hội.
Cổ Nhạc lên xe, bỏ lại A Lộ nghênh ngang rời đi, A Lộ cảm thấy kỳ quái, thấy xe của mình tới, liền cũng lên xe, kêu tài xế chạy nhanh đuổi kịp.