Nhất Hạ kinh ngạc.
Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, nhìn Cố Gia, cuối cùng, chớp mắt: “Mệt cậu nghĩ ra.”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Cố Gia liền thay đổi.
Nhất Hạ cho rằng cậu sẽ lại chỉ vào mình đùa cợt nào là “không có lương tâm a” linh tinh, nhưng Cố Gia lại buông y ra, cái gì cũng không nói, đi vào phòng.
Kế tiếp mấy ngày Nhất Hạ vẫn luôn lưu ý động tĩnh kế bên.
Nhất Hạ vừa nghe thấy ở hành lang có tiếng liền đi nhìn mắt mèo trên cửa, Kỷ Hạo lại hoàn toàn không từng trở về.
Nhất Hạ bắt đầu lo lắng.
Y lo lắng Kỷ Hạo không biết đi đâu, có đúng giờ đi học hay không, có phải lang thang bên ngoài hay không, y mỗi khi nhìn mắt lại u sầu, Cố Gia càng ngày càng bất mãn, mỗi lần đều cố ý đem tạp chí linh tinh ném lên bàn trà.
Được vài ngày, Cố Gia rốt cuộc muốn đi ra ngoài.
Cậu trong khoảng thời gian này chỉ cần tiếp điện thoại liền cãi nhau, cũng không biết là cãi nhau với ai, cho nên di động cuối cùng dứt khoát tắt máy.
Hôm nay muốn đi ra ngoài bổ sung vài món trong nhà, cậu trước khi đi mở di động, ngàn dặn dò vạn dặn dò Nhất Hạ không cho phép ra khỏi cửa, Nhất Hạ gật đầu tới tấp, lúc này mới đem cậu đẩy được ra ngoài.
Cố Gia không khóa phòng lại.
Cậu còn cố ý đem chìa khóa Nhất Hạ để ở chỗ bắt mắt.
Nhất Hạ vẫn luôn không ra khỏi nhà.
Cậu trốn tránh đợi thật lâu, thực vừa lòng, thoáng yên tâm, đi xuống lầu.
Cố Gia không biết, Nhất Hạ ở nhà chìa khóa kỳ thật vẫn luôn giằng co suy nghĩ.
Có lẽ Kỷ Hạo tìm không thấy y cũng là chuyện tốt. Bởi vì Kỷ Hạo bình tĩnh lại khả năng sẽ minh bạch hai anh em bọn họ như vậy là không đúng. Nhưng là tiểu Kỷ Hạo hiện tại không biết thế nào.
Có đói bụng không? Lạnh hay không? Có chiếu cố mình hay không? Có thể lại ăn ba món đồ ăn vặt linh tinh qua ngày hay không?
Nhất Hạ càng nghĩ càng lo lắng.
T muốn về nhà nhìn một cái, trong lòng đấu tranh thật lâu.
Nhất Hạ đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa. Là từ cách vách truyền đến.
Nhất Hạ sửng sốt, vội vàng chạy tới mở cửa, nhìn thấy một phụ nữ văn nhã, sửng sốt, hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Xin hỏi nơi này là……” Nữ nhân đẩy mắt kính, hỏi: “Kỷ Hạo ở đây sao?”
Nhất Hạ gật đầu.
Nữ nhân lại nhấn chuông cửa, Nhất Hạ nóng nảy, đối cô: “Cô có việc gì có thể nói với tôi.”
Nữ nhân cảm thấy Nhất Hạ kỳ quái, khó hiểu nhìn y, Nhất Hạ lúc này mới nhớ tới mình đang đứng đâu, mở miệng, vô thố: “Tôi là anh của em ấy.”
Nữ nhân thực ngoài ý muốn.
Cuối cùng, cô nhìn Nhất Hạ, nhìn biển số nhà trước mặt, hỏi: “Hai người không phải ở chung một chỗ sao?”
Nhất Hạ lắc đầu. Nhất Hạ lấy chìa khóa, mở cửa, mời cô vào.
Nữ nhân đi vào bên trong, nhìn chung quanh, nghe Nhất Hạ khách khí chiêu đãi ngồi xuống sô pha.
Nhất Hạ định pha trà, lại phát hiện không thấy ấm nước nóng trong bếp.
Nhất Hạ đành phải đem mấy món Kỷ Hạo hay trữ đưa ra trước mặt cô, cô vừa thấy là bia, đẩy mắt kính ngước mắt nhìn Nhất Hạ, Nhất Hạ xấu hổ cười, trong lòng đối Kỷ Hạo lén lút mua mấy thứ này cảm thấy oán giận.
“Cô là……”
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Kỷ Hạo.”
Cô mở túi, đem túi đặt quy củ trên đùi, đối Nhất Hạ: “Vốn dĩ không cần tự mình tới, nhưng là liên hệ không được, nên đi một chuyến.”
Nhất Hạ cười, gật đầu.
“Trường học …… Bởi vì Kỷ Hạo trường kỳ thiếu khóa, giáo viên yêu cầu cầu gặp phụ huynh.”
Nhất Hạ ngẩn ra, vô thố, chỉ chỉ mình.
“Mặt khác, gần nhất có nhất băng nhóm ba lần bốn lượt đến trường học tìm Kỷ Hạo, còn mang theo vũ khí nói là phải vì cái gì Nhạc báo thù, vũ nhục thầy cô, đả thương học sinh, đối với trường học tạo thành quấy rầy nghiêm trọng.”
Nhất Hạ nghe được tên Cổ Nhạc lại ngẩn ra.
Cô đẩy đẩy mắt kính, rũ mắt nhìn lob bia, đối Nhất Hạ: “Còn tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ cho Kỷ Hạo thôi học……”
“Ngàn vạn không cần!” Nhất Hạ luống cuống.
Y nói: “Có chuyện gì có thể từ từ nói, Kỷ Hạo chỉ là thiếu niên, có cái gì có thể từ giải quyết.”
Nếu bị thôi học, tiền đồ Kỷ Hạo liền xong rồi.
Nhất Hạ trông mong nhìn cô, cô ngẫm nghĩ, nói: “Hy vọng sự tình thật sự có thể giải quyết. Hơn nữa Kỷ Hạo đã thành niên, hy vọng hắn có thể tự mình phụ trách hành vi của mình, không mang phiền toái đến cho người chung quanh.”
“Tôi có thể giải quyết.” Nhất Hạ gật đầu.
Nhất Hạ thấy cô cầm túi đứng lên, biết cô muốn đi, vộ vàng: “Còn có…… Chính là có thể nhờ cô giúp Kỷ Hạo bổ sung giấy xin phép nghỉ, bởi vì gần đây trong nhà xảy ra chuyện……”
Nhất Hạ thấy cô thở dài nhìn mình, tựa như nhận định Nhất Hạ đang nói dối, Nhất Hạ rũ mắt, cuối cùng, sửa miệng, nói: “Tôi hiểu rồi, mấy bữa nữa sẽ tự mình lên trường một chuyến.”
Cô gật đầu: “Vậy quấy rầy anh rồi.”
Nhất Hạ lễ phép gật đầu, tiễn cô ra cửa.
Nhất Hạ tâm sự nặng nề.
Y dọn dẹp nhà cửa, có việc gì đều làm cho bằng hết, còn nấu cơm, nấu nước, đem bia trong tủ lạnh tịch thu.
Nhất Hạ ôm bia trở lại nhà Cố Gia thì thấy Cố Gia đã ngồi ở nhà. Cố Gia sắc mặt rất khó xem, cửa cố ý mở ra, Nhất Hạ liếc nhìn cậu một cái, đóng cửa lại, đem bia đặt bên người Cố Gia, liền vào phòng.
Cố Gia xụ mặt nhìn theo y đi vào, trộm mở túi nhìn đồ vật bên trong, chớp mắt.
Nhất Hạ tâm tình không tốt, nằm nghiêng ở trên giường không nói lời nào.
Cố Gia xốc chăn, nằm xuống bên cạnh y, sờ lên đầu y, ôn nhu: “Làm sao vậy?”
Nhất Hạ không trả lời.
Cố Gia nhẹ nhàng hôn một cái trên lưng y, lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“…… Nhớ nhà.”
Nhất Hạ lời này làm Cố Gia ngẩn ra.
Cố Gia trầm mặc thật lâu, giả ngu từ phía sau bế Nhất Hạ lên, đùa: “Nhớ tôi? Nguyên lai là dục cầu bất mãn.”
Nhất Hạ ý tứ bị xuyên tạc, bất mãn xoay mặt liếc cậu.
Cố Gia có thể chọc y táo bạo, chọc y sinh khí, Nhất Hạ tức giận thở dài một hơi, đem mặt chôn vào gối đầu.
Cố Gia sờ lên bụng Nhất Hạ bụng.
Cậu nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da thịt trên lưng Nhất Hạ, tay sờ soạng trên người Nhất Hạ, càng lúc càng lớn gan.
Nhất Hạ càng ngày càng nhiệt. Nhất Hạ nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, muốn đem tay Cố Gia đẩy ra, lại bị Cố Gia đè lại.
“…… Cậu muốn làm gì?!”
“Ăn ……” Cố Gia thưởng thức Nhất Hạ phát điên cùng xấu hổ và giận dữ, hôn lên khóe môi Nhất Hạ, tay vẫn luôn đi xuống phía dưới, đối Nhất Hạ nhu nhu thấp giọng: “…… Thuận tiện làm anh nhớ lại…… Tôi là ai……”
Cố Gia há miệng đem miệng Nhất Hạ lấp kín.
Nhất Hạ bị kiềm chế, mẫn cảm bị khiêu khích, thân thể mềm dẻo dần dần ửng hồng mang theo đào hoa mê người.
Nhất Hạ không biết, ngoài cửa, Kỷ Hạo lúc này đang đi về nhà. Kỷ Hạo móc chìa khóa mở cửa vào nhà, ngửi được mùi hương đồ ăn, ngẩn ra.
“Anh?” Kỷ Hạo mừng rỡ như điên.
Cậu đi vào trong, nhìn đến một bàn đồ ăn đơn giản Nhất Hạ dùng đồ dự trữ trong tủ lạnh làm ra, cao hứn hướng phòng bếp chạy vào, trống không, ngẩn ra.
“Anh?” Kỷ Hạo kêu.
Cậu xoay người, hướng phòng, hướng ban công: “Anh ở đâu?”
Kỷ Hạo tìm không ra người, sốt ruột.
Cậu lục soát tủ quần áo.
Quần áo Nhất Hạ tất cả đều còn đó. Nhất Hạ thứ gì cũng chưa lấy, trong nhà hết thảy đều nguyên dạng.
Kỷ Hạo ra ngoài, thực hoảng loạn.
Cậu không cam lòng, thân thủ sờ soạng đĩa đồ ăn, phát hiện còn nóng, không hề nghĩ ngợi liền chạy ra cửa đeo giày, hướng dưới lầu chạy như điên đuổi theo……
Tác giả có lời muốn nói: Khoảng cách xa xôi nhất ~
Là gần trong gang tấc lại không biết ngay tại bên người ~