Đến khi Cố Gia phát hiện không thấy Nhất Hạ thì đã muộn.
Trong nhà loạn thành một đóng, vừa thấy liền biết Nhất Hạ dưới tình huống không được bao trước bị người mang đi, Cố Gia điên vô cùng, gọi điện thoại về nhà, có mặt trời thì cũng có đức chúa, Cố A Lỗ cũng tới hồi giả ngu.
ý chỉ Cố Gia giả ngu chán thì đến lượt ông nội anh giả ngu
“Người nào? Ngươi không phải không có người ta muốn sao?”
Cố Gia điên tiết, trực tiếp đem điện thoại bẻ răng rắc.
Nhất Hạ lúc này đang nằm trên giường bệnh của Cổ Nhạc.
Giường bệnh rất rộng. Nhưng Nhất Hạ cảm thấy rất chật.
Cổ Nhạc còn đang ngủ say, gắt gao dán lấy Nhất Hạ, sau lưng lộ ra không ít.
Nhất Hạ không dám đánh thức hắn. Nhất Hạ định dịch dịch vị trí, kết quả mặt đỏ lên, lại không dám nhúc nhích.
Cổ Nhạc đang hàm lấy đầu ngực y. Giống như trẻ mới sinh đang bú sữa, không nhúc nhích.
Nhất Hạ thực xấu hổ và giận dữ. Nhưng y hơi giở chăn nhìn vào trong lòng ngực, lại không có biện pháp.
Tối hôm qua Nhất Hạ hầu hạ không được hắn.
Bởi vì Nhất Hạ miệng “ngu”.
Bị Cổ Nhạc mắng, “giáo dục” cả đêm.
Sau lại Cổ Nhạc căn bản không lên được hứng thú, đành phải từ bỏ.
Khiến Nhất Hạ không nghĩ tới chính là, Cổ Nhạc sau đó thay đổi trò chơi, hàm cắn ngực y, thế nhưng nhanh như vậy ngủ rồi.
Nhất Hạ nghe được cuối giường có tiếng TV, nghển cổ lên một tý, cảnh giác đem chăn hơi hơi kéo lên.
Cổ Nhạc cả người đều chui vào trong chăn, A Lộ nghe thấy tiếng, xoay người lại nhìn Nhất Hạ đang vô thố nhìn mình, cười cười, cũng không xấu hổ, mà chỉ chỉ, nói: “Quần áo mới, giúp ngươi chuẩn bị.”
Nhất Hạ gật đầu.
Nhất Hạ mặt đỏ hồng lại nằm xuống, cúi đầu nhìn vào trong chăn, thật cẩn thận muốn đem đầu v mình rút khỏi miệng Cổ Nhạc, lại khiến cho Cổ Nhạc đang mơ ngủ bất mãn.
Cổ Nhạc giống như đứa trẻ, nhắm chặt mắt lại, nhưng lại không tỉnh, mà theo bản năng ngấu nghiến đem đầu v Nhất Hạ một lần nữa hút vào trong miệng.
Mặt Nhất Hạ nhanh chóng đỏ lên.
Này tính là thế nào?
Khuyết thiếu tình thương của mẹ sao?!
Nhất Hạ quẫn muốn chết.
Y lại không có cách nào khác!
Nhất Hạ thật muốn tặng Cổ Nhạc một cái tát.
Nhưng là tưởng tượng đến Cổ Nhạc tính tình quái đản, bối cảnh lại phức tạp, y chính là nhịn, không có làm vậy.
Cổ Nhạc vẫn luôn bảo trì tư thế như vậy ngủ một giấc đến tận buổi chiều.
A Lộ vẫn luôn ở trong phòng xem TV, canh bọn họ, bác sĩ cùng các hộ sĩ đã từng tiến vào cũng không dám tùy tiện quấy rầy hai người trên giường.
Nhất Hạ sau đó cũng ngủ mất.
Bởi vì có A Lộ ở, Nhất Hạ không lo lắng sẽ bị người xốc chăn.
Y vẫn luôn mơ mơ màng màng ngủ đến lúc mặt trời lặn Tây Sơn, mãi đến khi Cổ Nhạc tỉnh, hai người mới rửa mặt chải đầu, Nhất Hạ cùng Cổ Nhạc lúc này mới ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày.
“Ngon a.”
Bọn họ ăn đều là cơm hộp.
Tuy rằng là đồ ăn cao cấp đưa tới, nhưng Nhất Hạ cảm thấy Cổ Nhạc còn đang ở trong thời kì bình phục, dinh dưỡng sẽ không đủ.
“Phim truyền hình thôi, cần phải kích động như vậy sao?”
A Lộ lớn tiếng ồn ào làm Cổ Nhạc khó chịu.
A Lộ liếc Cổ Nhạc một cái, cầm điều khiển từ xa vặn nhỏ tiếng lại một chút, thấy Cổ Nhạc quăng thìa canh không ăn, nói: “Vốn dĩ thế nào! Thằng con hoang này làm sao vậy? Bị người trong nhà đuổi ra ngoài thì sao ( đang nói tới nam vai chính phim truyền hình)? Hiện tại mọi người đều nói hắn là thân sinh, hắn còn không nhanh chóng cùng người nhà trở về. Nếu như là ta, cho dù biết rõ mình là thằng con hoang cũng chạy theo nhận thân nhân! Cái gì mẹ già có phải đi câu dẫn người ta hay không cái rắm, đợi đến lúc cầm tiền tiêu đã rồi quyết định sau!”
Cổ Nhạc sắc mặt dần dần khó coi.
Hắn mấp máy môi, gắt gao trừng A Lộ.
A Lộ cùng Nhất Hạ hoàn toàn không phát hiện Cổ Nhạc biến hóa.
Nhất Hạ nghe A Lộ nói, nhai trong miệng, mày hơi hơi nhíu, nói: “Không thể nói như vậy, là người không phải cẩu, làm người dù sao cũng có tim có máu? Chẳng lẽ người ta hung ác tát vào mặt người rồi cho ngươi cục xuong, ngươi liền bỏ cả mẹ nhìn đi liếm đế giày cho người ta?”
Nhất Hạ vừa nói làm A Lộ sửng sốt.
Nhất Hạ thấy A Lộ như vậy, đột nhiên cảm thấy mình nói quá nặng, định hòa hoãn, không nghĩ, mới vừa mở miệng, Cổ Nhạc lại nghiêng người nằm xuống, ngủ, A Lộ cùng Nhất Hạ cùng nhìn về phía hắn, bọn họ thấy hắn như vậy, hai mặt nhìn nhau, A Lộ vội vàng đem tiếng TV giảm xuống, Nhất Hạ khép miệng, không thảo luận.
Nhất Hạ cho rằng Cổ Nhạc ngủ thì mình có thể yên bình rồi.
Nhưng là không nghĩ tới sau đó, Cổ Nhạc lại muốn Nhất Hạ dùng miệng hầu hạ hắn.
Nhất Hạ rất mệt, quẫn bách, thực sinh khí.
Y cầu xin tha thứ ngước mắt: “Có thể hay không……”
“Không thể.”
Cổ Nhạc lạnh lùng: “Một tháng cũng được, một năm cũng không sao, anh học không xong thì mỗi buổi tối tôi dạy anh học, học đến khi anh có bản lĩnh hầu hạ nuốt thứ đó của tôi vào làm cho đến khi tôi bắn mới thôi.”
Nhất Hạ muốn khóc. Nhưng là Nhất Hạ cố nén.
Y biết Cổ Nhạc cố ý.
Nhưng nếu đã muốn đi đến bước này……
Nhất Hạ hỏi: “Có phải tôi hầu hạ cậu tốt cậu sẽ không truy cứu việc em trai tôi đánh cậu hay không.”
Nguyên bản Cổ Nhạc đang nhìn về phía TV liền chuyển mắt, nhìn chằm chằm Nhất Hạ, cuối cùng, hai mắt xuất hiện sát khí.
Nhất Hạ rụt rè, cúi đầu, Cổ Nhạc nhìn, đột nhiên cười nhạo, nói: “Xem tâm tình.”
Nhất Hạ không nói.
Nhất Hạ coi như Cổ Nhạc đáp ứng rồi.
Nhất Hạ quyết định “hăng hái”, mới vừa tiến lên lại bị đầu gối Cổ Nhạc đụng trúng, Nhất Hạ chưa kịp chuẩn bị, bị Cổ Nhạc khởi chân đá xuống dưới giường.
Nhất Hạ ngã đau.
Rốt cuộc tuổi không còn trẻ, xương cốt không thể so người trẻ tuổi, y bị đau đỡ khuỷu tay, thật vất vả bò dậy nhìn Cổ Nhạc đưa lưng về phía mình nằm xuống, nhất thời ngồi trở lại sàn nhà, không biết làm sao.
Sau đó Cổ Nhạc chưa từng nhắc lại muốn Nhất Hạ dùng miệng hầu hạ. Cho dù là Nhất Hạ tự giác, cũng sẽ bị hắn đá xuống dưới giường. Nhất Hạ sau đó không dám nhắc lại.
Thứ nhất là không muốn ăn đá, thứ hai, y còn không đến nỗi phạm tiện như vậy.
Nhất Hạ sau đó yên lặng chiếu cố hắn.
Rửa mặt chải đầu, lau mình, mặc quần áo, đi WC, cái gì cũng đều do Nhất Hạ phụ trách.
Cổ Nhạc có đôi khi lười đến cả việc đánh răng cũng do Nhất Hạ giúp.
Mỗi khi hắn ngủ đến mơ hồ, khuôn mặt cũng hòa hoãn lại, phình má, há miệng gác chân trước mặt Nhất Hạ, cực kỳ giống một bảo bảo mơ hồ, tùy ý để Nhất Hạ lăn lộn, khiến cho Nhất Hạ thời khắc lo âu tâm cũng hoãn xuống, cảm thấy vừa đáng giận, vừa buồn cười.
Nhất Hạ rất nhớ Kỷ Hạo.
Nhưng Cổ Nhạc cũng không để y bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhất Hạ đã từng thử lúc hắn không chú ý đi ra ngoài, nhưng trước cửa nguyên bản không có ai sẽ đột nhiên xuất hiện vài người vạm vỡ, Nhất Hạ đành phải lui về sau, nhưng Cổ Nhạc cũng không trách cứ y, ngược lại giống như là căn bản không biết gì.
Từng ngày từng ngày qua đi.
Nhất Hạ được đãi ngộ mỗi ngày một tốt.
Có đôi khi tâm tình y không tốt sẽ nhịn không được đối Cổ Nhạc phát hỏa, A Lộ thông thường sẽ liếc xem sắc mặt Cổ Nhạc, nhưng Cổ Nhạc chưa từng để ý.
Nhất Hạ cảm thấy tiểu Kỷ Hạo hiện tại ở bên ngoài nhất định rất đáng thương.
Lẻ loi không ai quản, cũng không biết có đi ra ngoài với người khác học cái xấu hay không.
Nhất Hạ vì để Cổ Nhạc có thể nhanh chóng khỏe lên, ở phòng bệnh trộm nấu nướng.
Y mỗi ngày đều sẽ cấp A Lộ một cái danh sách, ngày hôm sau A Lộ đem đồ đến, y liền giúp Cổ Nhạc hầm canh.
Dinh dưỡng đủ, mấy vết bầm tím trên mặt Cổ Nhạc tiêu rất nhanh.
Bác sĩ nói Cổ Nhạc tiến độ bình phục rất tốt, Nhất Hạ thấy hiệu quả không tồi, mỗi ngày ở phòng bệnh thay đổi món giúp Cổ Nhạc hầm, nhưng sau đó Cổ Nhạc không biết sao không chịu phối hợp, lại bắt đầu chơi Nhất Hạ.
“Nhanh lên uống.”
Hôm nay Nhất Hạ phải thúc giục.
Cổ Nhạc không chịu uống, quẹo đầu qua trái, quẹo đầu qua phải, bĩu môi không thỏa hiệp.
Nhất Hạ cầm chén đuổi theo đút lâu như vậy, y như bảo mẫu cùng tiểu hài tử, một thìa cũng chưa đút được, phát hỏa.
“Nhanh lên uống!”
Nhất Hạ cầm chén đặt xuống bàn di động, hét lớn.
Ở trên sô pha A Lộ nhìn hai người vui đùa, khanh khách cười không ngừng.
Nhất Hạ liếc A Lộ một cái, đối Cổ Nhạc: “Ngươi uống hay không uống?”
Cổ Nhạc ngước mắt, cuối cùng, cúi đầu, tiếp tục nhìn tạp chí ô tô.
Nhất Hạ giận dỗi.
Nếu là đổi lại lúc y vừa tới, Nhất Hạ không dám như vậy.
Nhưng là ở chung một khoảng thời giân, Nhất Hạ cảm thấy Cổ Nhạc kỳ thật chỉ là khoác da sói, không cứng đối cứng sẽ không nghe lời, thái độ dần dần càng ngày càng hung.
Nhất Hạ đem bàn di động dời đi.
Y ngồi ở trước mặt Cổ Nhạc, cầm chén canh: “Uống.”
Cổ Nhạc không để ý đến y.
Nhất Hạ tâm tình thật sự không tốt, lại nói: “Uống.”
Cổ Nhạc lật báo, nhìn, hoàn toàn không để ý đến y.
Nhất Hạ hỏa đại, một phen đoạt lấy tạp chí, Cổ Nhạc không kiên nhẫn giương mắt, thấy Nhất Hạ chủ động khóa ngồi ở trong lòng ngực hắn, không khỏi sửng sốt.
Nhất Hạ cảm thán rốt cuộc mình có thể đem lực chú ý của Cổ Nhạc hấp dẫn lại.
Y đưa chén canh tới, múc đưa tới trước mặt Cổ Nhạc: “Uống.”
“Anh nấu đồ rất nhạt anh có biết hay không?”
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ ctự mình uống một ngụm, kỳ thật vẫn được.
“Không thể nào, uống quá mặn đối với miệng vết thương không tốt, mau uống.”
Nhất Hạ lại đem canh múc đưa đến trước miệng Cổ Nhạc, A Lộ nhìn, định nhắc nhở Nhất Hạ Cổ Nhạc sẽ để ý, muốn y đổi một chén khác, nhưng là không ngờ, Cổ Nhạc cứ như vậy uống canh Nhất Hạ đưa lên.
“Rất nhạt a.”
Cổ Nhạc le lưỡi, tay nhẹ nhàng sờ lên đùi Nhất Hạ.
A Lộ nhìn thấy, chớp mắt, phóng nhẹ bước chân hướng cửa đi ra ngoài.
Nhất Hạ thần kinh thô, hoàn toàn không phát hiện, lại nếm một ngụm, nhíu mày: “Rõ ràng rất vừa.”
Cổ Nhạc thấy cửa được nhẹ nhàng đóng lại, khóe miệng nhếch lên.
“Rõ ràng rất nhạt.” Hắn ghé sát vào Nhất Hạ, mị hoặc: “Muốn hay không xác nhận một chút……”
Nhất Hạ ngẩn ra.
Nhất Hạ lúc này mới phát hiện sao lại thế này, chính là đã không kịp phản ứng, chén canh bị đoạt mất, môi bị Cổ Nhạc lấp kín.