Nhất Hạ cho rằng Kỷ Hạo chuẩn bị bạo phát rồi.
Ngay cả Liền Tử cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghe chửi.
Nhưng khiến cho mọi người ngoài ý muốn, chính là Kỷ Hạo ngay cả động tác dựng ngón giữa như cũng chưa làm.
Cửa phòng tắm “Phanh” một tiếng thật mạnh sau đó đóng lại, Nhất Hạ cùng Liền Tử nhìn nhau, thấp thỏm ngồi chờ, ngay sau đó, Kỷ Hạo từ bên trong bước ra, cửa phòng lại “Phanh” một tiếng khép lại, hai người bị tiếng đóng cửa rầm rầm làm cho kinh hãi những hai lần, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biết Kỷ Hạo lúc này thật sự nổi điên rồi.
“Làm sao bây giờ?”
Nhất Hạ lắc đầu.
Liền Tử liếc cửa phòng, lại hỏi: “Đêm nay anh định làm thế nào?”
Nhất Hạ ngẩng đầu.
“Em không thu lưu anh a.”
Liền Tử ngủ lại, cướp phòng của Nhất Hạ.
Kỳ thật cô muốn để Nhất Hạ ngủ chung.
Bất quá, cô không mong nửa đêm bị người ta đá hết chăn gối đi.
Nhất Hạ không nói lời nào.
Nhất Hạ đem chén dĩa trên bàn thu dọn sạch sẽ.
Anh mang vào đồ phòng bếp cọ rửa, Liền Tử nhìn, nhanh chóng tắt tivi rồi bưng chén chạy theo.
Nhất Hạ vẫn luôn không nói chuyện, đứng đó rửa chén, Liền Tử cũng không nói chuyện, nhìn anh rửa ráy.
Trong phòng không khí thực áp lực.
Rõ ràng nhà có ba người, lại vô cùng tĩnh lặng.
Liền Tử nhìn Nhất Hạ thật lâu, cuối cùng, đem cái chén cuối cùng tráng qua, Nhất Hạ mới hỏi: “Anh có phải làm sai rồi hay không?”
Ách?
Liền Tử hai mắt chớp chớp, nhăn mày.
Không phải cũng chỉ là nghi ngờ một chút thôi sao?
Nam tử hán đại trượng phu, cũng sẽ không vì thế mà chết.
“Anh nghĩ là ……”
“Anh không có.” Liền Tử lắc đầu.
Cô đi ra ngoài, cuối cùng, lại quay trở lại bổ sung, nói: “Em cũng không có sai.”
Liền Tử đi tắm.
Nhất Hạ muốn nhìn một chút xem Kỷ Hạo nổi điên thành cái dạng gì, đi tới mở cửa phòng cậu, lúc này mới phát hiện cậu đã khóa cửa phòng.
Nhất Hạ nhẹ nhàng lấy tay gõ gõ cửa phòng, không có động tĩnh.
Anh lại vặn vẹo then cửa, bên trong không cho phản ứng.
Nhất Hạ trong lòng buồn bực.
Anh trở lại sô pha mở TV, cũng không biết ngồi bao lâu, chờ chờ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Giật mình tỉnh giấc, giữa phòng một mảnh tối đen.
TV đã bị tắt đi.
Đèn phòng bếp vẫn còn sáng.
Liền Tử đã trở về phòng đi ngủ.
Nhất Hạ nhíu nhíu mày, ngồi thẳng lên, nhìn phòng bếp bên kia liếc mắt một cái, ánh mắt trở lại trên màn hình TV tối đen, nhìn đến ly sữa bò nóng trên bàn trà trước mặt, anh giật mình.
Anh liền biết……
Trước khi ngủ luôn uống một ly sữa bò là thói quen của Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo không chỉ uống một mình. Hơn nữa cậu mỗi lần đều nấu đến ly, giám sát, muốn Nhất Hạ cũng nhất định phải uống.
Nhất Hạ liền biết cậu khẳng định sẽ đi ra.
Không cần phải nói, cái này nhất định là Kỷ Hạo vì anh mà chuẩn bị.
Nhất Hạ nhàn nhạt cười.
Anh đứng dậy hướng về phía phòng bếp bước đến.
Trong phòng bếp không có một bóng người.
Cái này làm cho Nhất Hạ có chút ngoài ý muốn.
Trong bồn rửa tay, một ly sữa bò đã uống hết vẫn để đó.
Ngay tại vòi từng giọt từng giọt nước tí tách nhỏ xuống, một vệt sữa màu trắng cuối cùng còn sót lại ở thành ly bị giọt nước cuối cùng rơi xuống làm tràn xuống phần đế ly, đọng lại giọt sữa trắng ở thành đế.
Nhất Hạ đem vòi nước khóa chặt.
Anh đi ra bên ngoài, sau đó lại gõ cửa phòng Kỷ Hạo.
Nhẹ nhàng gõ cái, Nhất Hạ tùy tiện vặn thử tay nắm, tay nắm lấy then cửa thấy có thể xoay chuyển, Nhất Hạ mở cửa, lén lút mà thăm dò đi vào.
Trong phòng không tối.
Ngọn đèn ngủ đầu giường mông lung nhu hòa.
Kỷ Hạo nằm bò trên giường, nằm sát bên cạnh tường, một chút động tĩnh đều không có, như thể đã ngủ rồi.
Nhất Hạ nhẹ tay nhẹ chân đi qua, tìm được đến giường, nhìn một chút.
Một khuôn mặt trẻ con anh tuấn đang ngủ say, không giống như là có cảm xúc trái ngược nào khác.
Nhất Hạ thở dài, khóe miệng nhếch lên, ngồi xuống giường.
Kia…… Kỷ Hạo rốt cuộc có phải hay không là GAY?
Tâm tình trở nên nhẹ nhàng, Nhất Hạ đột nhiên lại suy nghĩ đến vấn đề này.
Anh lại nhìn về phía Kỷ Hạo.
Lại nghĩ, cảm thấy hẳn là không phải.
Bởi vì anh nhớ rõ, có một lần anh cùng Kỷ Hạo ra ngoài ăn cơm, Kỷ Hạo nhìn chằm chằm vào một mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, nhìn đến không chớp mắt.
Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy, có lẽ là chính mình lo lắng quá nhiều rồi.
Có lẽ, tiểu Kỷ Hạo ngày thường hay làm ra những hành động đó, chỉ là ở đối với anh làm nũng thôi, chỉ là muốn xác nhận thân nhân cuối cùng của mình vẫn còn tồn tại.
Nghĩ vậy, anh nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mềm mềm của Kỷ Hạo, ở bên tai cậu khe khẽ nói: “Thực xin lỗi”, sau đứng dậy đi đóng cửa phòng, tắt đèn đầu giường, nằm xuống bên cạnh Kỷ Hạo, ngủ.
Đêm, đồng hồ treo tường phòng khác điểm tiếng.
Một thân ảnh từ ngăn kéo tủ TV lấy ra chuỗi chìa khóa, vào phòng Liền Tử.
Không lâu sau, Nhất Hạ mông lung có cảm giác bị người ôm chặt.
Gương mặt anh bị “chụt” một cái thật mạnh, anh mơ hồ lấy mu bàn tay lau lau mặt, mê mê ngốc ngốc, trở mình, lại ngủ tiếp.
Bốn giờ sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi thảm thiết.
Nhất Hạ giật mình một cái ngồi dậy, thở dốc hoàn hồn, nghe được tiếng khóc thê lương tê tái cõi lòng, trong lòng “lộp bộp” một chút, kinh hoàng xuống giường, mở cửa phòng chạy ra.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kỷ hạo: Cười xấu xa ~