Phòng bệnh trên ghế dài.
Câu Câu mang theo nút bịt tai, nghe nhạc, không nghĩ, bên cạnh đột nhiên chấn động, hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Cố Gia vừa đi đã quay lại, giật mình.
“Làm gì vậy?”
“Trả thù!”
Cố Gia nhìn qua đằng đằng sát khí.
Hắn hung tợn nói xong, thấy Câu Câu hai mắt chớp chớp nhìn hắn, chớp mắt, hung hăng: “Làm gì?”
“Tìm ai?”
“Đương nhiên là tên có chữ K đầu tên a!”
CMN!
Thiên đường có đường hắn không đi, địa ngục không cửa tự tiến vào.
Cố Gia nguyên bản tính toán về nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, không nghĩ, ra đến bên ngoài, lại thấy Kỷ Hạo nghênh ngang vào bệnh viện.
Kỷ Hạo chạy vội, xuyên qua đám người, không thấy được hắn.
Hắn khi đó nhe nanh, nắm chặt nắm đấm, lập tức liền lộn trở lại chạy theo.
Câu Câu nghĩ nghĩ, ngón tay chỉ chỉ một phương hướng, Cố Gia không thể hiểu được, hai mắt quét hắn: “Làm gì?”
“Mụ nội nó mới vừa đi.” (bà nội King)
Cố Gia sửng sốt.
Hắn chớp mắt, “Hưu” một tiếng liền đứng dậy định vọt vào, Câu Câu vội vàng bắt lấy hắn, nói: “Anh tính chọc ông nội không cao hứng có phải hay không?”
Cố Gia liếc hắn.
Cuối cùng, Cố Gia nén cơn tức ngồi xuống.
Hắn nhẫn nhịn.
Hắn cũng không tin, sau này không tìm được cơ hội.
“Anh không cần suy nghĩ.” Câu Câu ngồi trở lại trên ghế, đem hai bên nút bịt tai kéo xuống, nói: “Bà ta đã từng này tuổi, anh không lẽ đi đập mặt bà ta?”
Câu Câu vừa nói như vậy, Cố Gia khí không thuận.
Nhưng là Câu Câu nói có lý.
Cố Gia mím môi, chết nhẫn, Câu Câu thấy hắn như vậy, vỗ vai hắn, nói; “Anh bạn, không phải có ma ma ở đây sao?”
Cố Gia chớp mắt, liếc hắn: “Ha?”
Trong hoa viên bệnh viện
Ngọc lão thái thái chống quải trượng, cùng Diệp Hoàn Vũ sóng vai đi tới.
Một đường thong thả cất bước, mắt thấy xe đã ở ngay trước mắt, Ngọc lão thái thái bước chân dừng lại, cũng không nhìn Diệp Hoàn Vũ, hơi hơi nâng nâng cằm nhìn về phía xe, nhàn nhạt: “Chẳng lẽ ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?”
Diệp Hoàn Vũ khóe miệng hơi hơi kéo miệng, nói: “Có.”
Ngọc lão thái thái giật mình, quay mặt tới, tầm mắt dừng trên mặt Diệp Hoàn Vũ.
Diệp Hoàn Vũ nhợt nhạt mỉm cười, nói: “A gia nói lần này lão nhân sở dĩ xảy ra chuyện, là có người muốn buộc hắn hiện thân.”
“……”
Ngọc lão thái thái lẳng lặng nhìn nàng, Diệp Hoàn Vũ nhàn nhạt: “Bởi vì…… Lão chưa được tên đó đồng ý, đã mang người đi.”
Ngọc lão thái thái rũ mắt, cuối cùng, đem tầm mắt dời đi nơi khác.
“Kỳ thật không cần phải nháo đến như vậy ……” Diệp Hoàn Vũ cũng đem tầm mắt hướng về phía phía trước, cùng Ngọc lão thái thái đứng song song, thanh âm nhu nhu: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, là con cháu thế thúc, nếu vì một người vớ vẩn thương tổn lẫn nhau, thúc bá bên ngoài sẽ cười chúng ta, sẽ nói chúng ta đến cả đám tiểu nhân dưới đầu gối cũng quản không được.”
Ngọc lão thái thái liếc bà.
Diệp Hoàn Vũ đối diện ánh mắt bà, đạm cười.
Biểu tình Ngọc lão thái thái, tựa cười, lại tựa cảm thán.
“Kỳ thật ta thật sự phục ngươi.”
Ngọc lão thái thái nói.
“Từ đầu tới cuối, ngươi vĩnh viễn không theo kịp ta.”
“Nhưng là……” Ngọc lão thái thái ngưng một chút, xoay mặt ôn nhu cảm thán với và: “Ngươi vẫn sống tốt hơn ta.”
Không xinh đẹp như bà.
Không cường thế như bà.
Nhưng là chồng, con trai, cháu trai…… Đều kính trọng.
Không giống bà.
Trước mắt tất cung tất kính, nhưng là ở sau lưng……
Ngọc lão thái thái thở dài một hơi.
Bà có tâm sự. Nhưng là, sẽ không nói cho người khác biết.
Xe đi đến trước mặt, A Thường xuống xe, giúp bà mở cửa xe.
Ngọc lão thái thái cũng không có lập tức lên xe, mà là đối Diệp Hoàn Vũ: “Chăm sóc hắn cho tốt.”
Diệp Hoàn Vũ gật đầu.
Ngọc lão thái thái được A Thường đỡ, ngồi vào trong xe, cuối cùng, lại ngó ra: “Mọi việc, ta sẽ cho các ngươi một công đạo.”
Diệp Hoàn Vũ lại gật đầu.
Xe vững vàng rời đi.
Diệp Hoàn Vũ nhìn theo, nhẹ nhàng thở dài, xoay người vào bệnh viện.
Ngọc lão thái thái ngồi trong xe, nhìn cửa kính bên phải, lẳng lặng, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, ra đến đại lộ, bà đột nhiên hỏi: “King hôm nay có phải từng quay về biệt thự hay không?”
Ngồi ở ghế phụ điều khiển A Thường cung kính: “Có ghé.”
“Hiện tại còn ở đây không?”
A Thường móc ra điện thoại, gọi về biệt thự, hỏi đơn giản vài câu, sau đó cúp, quay đầu lại: “Tiểu thiếu gia đã rời đi.”
Ngọc lão thái thái không nói lời nào.
A Thường thấy bà như vậy, quay người lại, tìm một dãy số, gọi điện thoại.
Di động Kỷ Hạo vang.
Nhưng là hiện tại cậu cái gì cũng không rảnh lo.
Cậu cùng Nhất Hạ đang ngồi trên xe bus, yên lặng nhìn Nhất Hạ.
Nhưng là Nhất Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý tới cậu.
“Anh.”
Nhất Hạ đôi mắt hơi hơi nhấc, xuyên thấu qua kính, mơ hồ nhìn đến bóng dáng nhàn nhạt Kỷ Hạo in lên đó, cũng không quay đầu lại, không nói lời nào.
“Anh.”
Tiểu Kỷ Hạo lại kêu y, thấy y vẫn không để ý tới mình, phùng mặt.
Tay cậu trực tiếp sờ lên ngực Nhất Hạ.
Nhất Hạ cả kinh nhảy lên, vội vàng đẩy tay cậu ra, nhìn xem chung quanh, thấp giọng: “Em làm gì?”
“Anh không có bị thương a.”
Tiểu Kỷ Hạo lại muốn sờ sờ, Nhất Hạ chạy vội vàng đè tay cậu lại, nhìn đôi tình nhân ngồi phía sau đang hóng hớt chuyện vui nhìn hai người bọn họ, Nhất Hạ trừng Kỷ Hạo một cái, không nói lời nào.
Xe đến trạm, Nhất Hạ vội vàng đi xuống.
Kỷ Hạo nhắm mắt theo đuôi, bảo trì khoảng cách một bước đi theo Nhất Hạ, thấy Nhất Hạ mở cửa vào nhà, cậu sợ Nhất Hạ sẽ nhốt mình ở ngoài cửa, thân thủ vội vàng giữ cửa.
“Anh, anh rõ ràng không có bị thương a.”
Tiểu Kỷ Hạo vẫn nói câu đó.
Nhưng Nhất Hạ vẫn không để ý tới cậu.
Kỷ Hạo cảm thấy kỳ quái.
Cậu đi theo Nhất Hạ i vào trong phòng, đại sứ heo lẳng lặng nằm trên bàn, trong phòng chỉnh tề như cũ, không có gì khác thường.
“Anh.”
Nhất Hạ đi ra ngoài.
Tiểu Kỷ Hạo cảm thấy khó hiểu, đi ra, nhìn chung quanh bốn phía, lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Anh.”
Nhất Hạ như là tránh cậu, vào phòng bếp, tiểu Kỷ Hạo ngồi trên sô pha, xem xét điện báo biểu hiện, lại không thấy có số điện thoại khác thường từng gọi vào.
Tiểu Kỷ Hạo tiến vào phòng bếp.
Cậu giành lấy đống đồ ăn Nhất Hạ chuẩn bị đem đi hâm, đem Nhất Hạ đẩy tới chân tường, Nhất Hạ hết hồn một phen, muốn tránh ra chạy trốn, lại bị Kỷ Hạo chặn ngang bế lên, đi ra khỏi phòng bếp, đẩy lên sô pha.
“Anh, anh có phải hùa với người khác gạt em hay không?”
Kỷ Hạo thanh âm rất thấp.
Một khuôn mặt trẻ con tuấn lãng, mang theo nghiêm túc không dung thứ việc bị người ta bỏ qua.
Nhiệt nhiệt hô hấp phun ở trên môi Nhất Hạ.
Bốn mắt giao hội.
Rõ ràng chân thật như vậy ……
Nhất Hạ rũ mắt, hơi hơi quay mặt đi, trong lòng phức tạp.
“Anh……”
“Cái gì là……” Nhất Hạ đánh gãy lời nói Kỷ Hạo, ngước mắt: “…… Làm cho anh ngươi thay thế ngươi hảo hảo yêu ta……”