tháng sau
Sau ngày điên cuồng tìm việc từ đêm đó, cuối cùng Ngô Phàm được nhận bởi một công xưởng nhỏ. Công việc của y cũng rất đơn giản: chỉ cần kiểm tra hàng hóa đưa vào, sau đó kí tên, làm hồ sơ chuyển về kho. Ông chủ nơi đây là người rất tốt bụng, khi biết hoàn cảnh bất lực của y liền cho ứng trước tiền lương một tháng.
Điều này như mở ra một tia sáng mới cho cuộc sống y và Ngô Ân. Một tháng nay, ngoại trừ việc Ngô Ân vẫn luôn hôn mê, mọi việc xung quanh Ngô Phàm đều dần trở nên tốt đẹp. Sau khi được lão bản kia thu nhận, y liền tìm được thêm vài ba công việc nữa. Sáng sớm đi đưa báo và giao sữa, sau đó chạy đến công xưởng làm, chiều lại đến nhà hàng rửa chén dĩa, cho tới tối thì đến bệnh viện bồi Ngô Ân. Những công việc kia trước đây y đều đã từng làm qua nên rất thuận lợi.
Ngô Ân gần đây sức khỏe dần có sự chuyển biến, đôi lúc có thể thức tỉnh khoảng nửa canh giờ, mỉm cười và nắm lấy tay y: "Baba, Ân nhi không sao cả, baba không cần lo lắng". Điều này khiến tâm trạng sau một thời gian chịu quá nhiều áp lực của y được thả lỏng.
Nhưng một ngày, vị bác sĩ phụ trách theo dõi bệnh tình của Ngô Ân vẻ mặt khó hiểu lén nói với y rằng, con bé thật sự rất kiên cường. Do không được thay tim, cơ thể con bé rất yếu ớt, phải níu giữ sinh mạng nhờ vào việc truyền thuốc hàng ngày, mà mỗi lần như vậy đều rất đau đớn. Thế nhưng con bé vẫn luôn nhịn đau mà cắn chặt răng, không rên la một tiếng nào khiến các y tá thấy vậy đều rất xót xa cùng cảm phục. Duy chỉ có vị bác sĩ kia nhận ra điều gì đó, bảo y nên trò chuyện với con bé nhiều hơn, đừng để nó cảm thấy cô đơn hay chịu bất kì thương tổn nào nữa. Ngô Phàm nghe tới đó cũng không hiểu lắm, muốn hỏi lại nhưng ông ta đã bỏ đi mất rồi.
Cơn đau dưới hạ thân đã dần biến mất, đoạn kí ức kinh khủng kia cũng sắp được loại bỏ khỏi tâm trí y. Nhưng có một điều khiến y mãi không quên được, đó là khuôn mặt của người đàn ông nọ. Y không biết danh tính của hắn ta, chỉ biết hắn có một nụ cười rất đẹp, dù sau đó hắn lại đem đến cho y một đoàn những thống khổ. Gần như đêm nào Ngô Phàm cũng mơ thấy khuôn mặt đó rồi choàng tỉnh dậy, sau lại thấy cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Không thể phủ nhận đau đớn đó là thật, cũng chẳng thể thừa nhận mọi chuyện sau đó là giả, Ngô Phàm lắc mạnh đầu - y chỉ biết mình phải cật lực quên đi.
Mọi chuyện có lẽ chỉ dừng lại ở đó, hai người bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa; nếu như...
Hôm nay, sau một ngày làm việc, Ngô Phàm như thường lệ đi bộ đến bệnh viện thăm Ân nhi. Hôm nay được nhà hàng trả lương, y đã trích ra một phần và mua cho Ân nhi một chiếc bánh ngọt nhỏ. Nghĩ đến khuôn mặt sung sướng của con gái, Ngô Phàm liền mỉm cười. Khuôn mặt anh tuấn cùng đôi môi mỏng đang vẽ hình vòng cung ẩn sau mái lóc lòa xòa trước trán ánh lên sự hạnh phúc tột bật.
Thành phố càng về khuya càng náo nhiệt. Ngô Phàm vốn không thích điều này nên liền chọn một con ngõ nhỏ là đường tắt đi vào.
Nơi này như hoàn toàn tách biệt với thế giới xa hoa bên ngoài: bị bóng tối bao trùm, tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, bọn mèo hoang "ngao" một tiếng chói tai rồi nhảy ra khỏi chiếc thùng rác bên cạnh... Ngô Phàm không hề hoảng sợ, tiếp tục chậm rãi bước đi.
"Cạch... bộp!" Tiếng đồ vật bị ngã khiến y giật mình, dâng lên vài tia cảnh giác.
Đây không phải thanh âm của những thứ xung quanh y, vì y rất quen thuộc với địa thế nơi đây.
Ai đó cũng không buồn nhặt thứ vừa làm rơi, tiếp tục bước gần tới chỗ y.
Ngô Phàm cố gắng bảo trì tâm trạng bình ổn, nhưng bước chân lại có chút không giữ vững mà dần nhanh hơn.
Cuối cùng chuyển thành chạy thục mạng!
Phải, chính là chạy thục mạng. Y rất sợ hãi, sợ rằng mình sẽ gặp chuyện gì đó, không thể bảo hộ Ân nhi, con bé ngoài mình thì chẳng còn ai thân thích cả...
Tia sáng đầu đường dần xuất hiện, Ngô Phàm mừng rỡ vươn tay ra muốn bắt lấy. Thế nhưng, nụ cười trên môi chưa kịp hé ra... Bất thình lình, một bàn tay to nắm lấy cổ áo y kéo lại ghìm y vào ngực. Tiếp đó, trước mắt y xuất hiện một miếng khăn trắng, mùi hương gay mũi xộc vào. Ngô Phàm hoảng hốt giãy giụa liên hồi. Nhưng sau cùng, cả người y rốt cuộc mất đi ý thức mà mềm nhũn xuống; chiếc bánh ngọt kia cũng vì vậy mà rơi ra, lăn lóc bên vệ đường.
Mấy người mặc đồ đen làm xong mọi việc, lôi kéo cơ thể yếu ớt đã ngất đi của y lên một chiếc taxi không có biển số. Chiếc xe tung bụi mù, chạy ra khỏi con ngõ rồi xé gió lao đi trong màn đêm.
~Hết chương ~
Ps: Like đi a. Cmt đi a T_T