Hàn Phong ngồi trên ghế cao, thấy được khuôn mặt của Ngô Phàm bất giác liền mỉm cười.
Những ngày qua thực sự hắn chưa từng quên được hương vị của lão nam nhân đêm đó. Cảm giác chặt chẽ vô cùng thoải mái ở bên trong cơ thể kia khiến hắn hoài niệm đến điên cuồng. Hắn đã tìm những ngưu lang khác để giải quyết nhưng vô ích, tất cả bọn họ đều không thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn. Vốn muốn sai người đem người kia về, ai ngờ y lại tự mình mò tới đây. Mỹ vị dâng đến trước mặt, sao có thể từ chối? Hàn Phong hắn cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, việc gì phải tự ủy khuất mình?
Nhìn lão nam nhân đang chật vật phía dưới, Hàn Phong hừ lạnh một tiếng, nheo mắt liếc lên tập hồ sơ có hai chữ "Ngô Phàm" trên bàn làm việc trước mặt, một lúc sau lại vươn tay lấy xuống.
"Ngô Phàm, vốn là cô nhi, cùng lớn lên và kết hôn với Tình Viên - bằng hữu tại Cô nhi viện An Tích, tuy nhiên đã qua đời vì khó sinh. Còn có một nữ hài tử tên Ngô Ân, đầu năm nay vừa tròn tuổi, bị bệnh tim di truyền và đang cần thay tim gấp, hiện đang nhập viện và..."
"Đủ rồi!" Ngô Phàm thảng thốt ôm đầu cúi thấp. Y không biết, cũng không muốn biết vì sao hắn có được những thông tin nọ, y chỉ càng lúc càng kinh sợ người đàn ông trước mặt này, sợ hắn một lần nữa thương tổn đến mình, thương tổn đến cả Ngô Ân. Ánh mắt sắc bén của hắn làm y rợn tóc gáy. Thêm vào đó, đoạn kí ức kinh khủng kia lại không báo trước mà đột ngột xuất hiện, xoay vòng trong tâm trí khiến cả người y run rẩy mãnh liệt. Bàn tay này bị tay kia nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay thô ráp, ý muốn dùng cơn đau này áp chế sự run rẩy kia.
"Cậu rốt cuộc muốn gì?"
Gần nửa cuộc đời Ngô Phàm trong vài câu ngắn gọn từ cánh môi mỏng khẽ động của Hàn Phong đều đã được xướng lên đầy đủ, không hề bỏ sót.
Sau đó, hắn cũng không tiếp tục đọc nữa, chỉ nheo mắt cười khẽ rồi nhìn thẳng vào Ngô Phàm.
Ngô Phàm khi nhìn thấy những biểu cảm quái dị đó càng hoảng hốt.
Hai đại nam nhân dán mắt vào nhau, mỗi người mang trong mình một suy nghĩ khiến bầu không khí vốn đã lạnh lẽo nay càng thêm ngưng trọng.
"..."
"Làm người của ta." Cuối cùng, Hàn Phong trầm giọng mở miệng, một câu phá tan tình cảnh khó xử giữa hai người.
~Hết chương .~
Rùa: Cảm ơn m.n đã chờ đợi trong thời gian qua. Ta vừa thi xong rồi, từ giờ sẽ tăng tốc viết để ra chương mới thật nhanh bù lại cho m.n nha ^^