Ngô Phàm sau khi hoàn hồn thì nhanh chóng chạy vào Hi Vũ tìm kiếm phòng .
Khoảnh khắc nhìn thấy được người đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt Ngô Phàm liền nóng hổi...
Là tiểu Ân!
Cùng lúc đó, Ngô Ân cũng nhìn thấy thân ảnh của Ngô Phàm. Ngay lập tức, đôi mắt con bé mở lớn, môi cong lên một nụ cười đáng yêu. Vươn hai cánh tay bé nhỏ về phía y, con bé hét lên:
"Baba..." Hai tiếng "baba" bỗng làm lòng Ngô Phàm thắt lại, trái tim như vỡ oà. Lâu rồi, y có cảm giác rằng từ rất lâu rồi y mới được nghe lại giọng nói ấy. Tiểu Ân của ba, thời gian qua con đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.
"Tiểu Ân..." Ngô Phàm chạy đến ôm chầm lấy Ngô Ân. Bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã hồng hào hơn của con bé, lại khẽ chạm vào gò má phấn nộn, xúc cảm trong Ngô Phàm lại trào dâng mãnh liệt - thân thể con bé, thực sự tốt hơn trước kia nhiều lắm!
Ngô Ân đang ôm lấy Ngô Phàm chợt nâng đầu nhìn y:
"Baba, tiểu Ân rất là nhớ baba nha. Sao baba không đến thăm tiểu Ân, baba không thương tiểu Ân nữa sao? Ô..." Ngô Ân nói xong thì nhăn mũi, đẩy Ngô Phàm ra rồi đưa tay xoa mắt.
"Tiểu Ân ngoan, không cần khóc, chẳng phải bây giờ baba đến rồi sao?" Vuốt nhẹ áng tóc mềm mại của Ngô Ân, Ngô Phàm ôn nhu nhìn con gái.
"Vậy baba sẽ không rời xa con nữa, phải không?"
"Phải phải, không đi nữa." Nói ra câu này khiến Ngô Phàm quả thực rất lo lắng, nhưng y không muốn bảo bối của mình lại phải buồn bã.
Ngô Phàm còn đang ôm Ngô Ân thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi đẩy vào: bước tới là một người đàn ông mặc bộ blouse trắng, đeo một chiếc kính mắt, trông có vẻ là bác sĩ điều trị của con bé. Thấy vậy, Ngô Phàm liền đứng dậy, cúi đầu tỏ ý chào hỏi.
Ngô Ân khi thấy được vị bác sĩ kia, ngay lập tức nhảy xuống giường bệnh, hai ba bước chạy đến ôm chân hắn.
"Thiên ca, anh đã trở lại."
"Phải, là anh. Tiểu Ân có khoẻ không?" Người đàn ông được gọi là Thiên ca kia cũng cúi xuống, vươn tay tháo khẩu trang y tế của mình: mắt phượng hẹp dài, ôn nhu như nước; đuôi lông mày nơi khoé mắt như có như không in một nốt ruồi lệ chí; sống mũi thẳng tắp, hơi cong lên đôi môi hồng nhuận.
Ngô Ân nhìn thấy tuấn nhan kia thì đỏ mặt, không trả lời câu hỏi ban nãy của người đàn ông mà kéo tay hắn đến chỗ Ngô Phàm, tít mắt giới thiệu:
"Baba, đây là Thiên ca. Anh ấy giúp đỡ rất nhiều ngay từ những ngày đầu con đến đây đó."
"Hân hạnh, tôi là Lạc Thiên – bác sĩ của tiểu Ân, cũng là bác sĩ chính cho tiểu Ân trong cuộc phẫu thuật sắp tới." Người đàn ông gỡ xuống mắt kính trong suốt, vươn tay về phía Ngô Phàm.
Nghe thấy hai từ "phẫu thuật", thần kinh Ngô Phàm liền phản ứng mạnh mẽ. Hốc mắt y đỏ bừng; vội bắt lấy bàn tay kia, trong thanh âm có hơi run rẩy:
"Bác sĩ Lạc, tôi là Ngô Phàm, ba của Ngô Ân. Cảm ơn anh đã chăm sóc con bé. Thời gian tới, xin hãy tiếp tục chiếu cố nó". Ngô Phàm không dám nắm quá chặt bàn tay tinh xảo của Lạc Thiên, bởi tay y nhiều năm luôn phải làm các công việc nặng nên giờ đây toàn vết chai sạn, e sẽ khiến hắn coi thường.
Mạng sống con gái bảo bối của y, phải nhờ cả vào đôi bàn tay này.
"Ngô tiên sinh không cần lo lắng, đây vốn là công việc của tôi" Lạc Thiên trái lại nắm chặt lấy tay y, gật đầu, khoé môi khẽ cong lên, ý cười thật sâu từ trong đáy mắt.
Tới đây, ngoài cửa phòng bệnh, một nữ y tá bước vào, yêu cầu được mang Ngô Ân đi làm xét nghiệm kiểm tra sức khoẻ. Ngô Ân thấy vậy, tiến lại nói với Ngô Phàm:
"Baba, chờ con, con sẽ về ngay. Lát nữa baba phải đưa con đi công viên nhé!"
Ngô Phàm sờ mái tóc của con gái, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Được, baba ở đây chờ con." Nụ cười rạng rỡ, ấm áp chứa đựng vô vàn bao dung lộ rõ trước mắt cả ba, khiến vị y tá kia lặng im hồi lâu...
Lạc Thiên nhìn thấy nụ cười ấy, trong phút chốc liền ngẩn người.
Có lẽ hắn đã biết vì sao tên kia lại si mê đại thúc này đến vậy.
Con bé vừa đi khỏi, trong phòng bệnh đã vang lên một đạo âm thanh chói tai, thu hút sự chú ý của hai người. Ngô Phàm nhìn quanh, sau khi phát hiện nó xuất phát từ trong túi quần mình, nhìn thấy trên màn hình là dãy số vừa nãy ở ngoài cổng bệnh viện thì chần chờ - y không muốn nhấc máy.
"Là Phong. Đại thúc, sao ngươi không nghe máy?" Lạc Thiên liếc mắt liền biết người gọi đến là ai. Khuôn mặt hắn phút chốc thay đổi thành sự giảo hoạt vô cùng yêu mị. Tà tà cười, hắn cầm lấy điện thoại của Ngô Phàm, rất tự nhiên nhấn nút trả lời rồi đè lên tai y. Ngô Phàm nãy giờ còn đang thất thần chợt nghe bên tai một thanh âm mị hoặc:
"Đại thúc, chơi đủ rồi, nên về thôi!" Trong thanh âm rõ ràng mang theo sự đùa cợt, hình như còn có... chút nũng nịu cùng đáng yêu.
Ngô Phàm nghe xong, bất giác cả thân thể run rẩy mãnh liệt. Từng tầng da gà ở cổ, cánh tay không hẹn mà cùng nhau dựng đứng. Sợ - y đang sợ hãi cực độ, điều này đã trở thành một phản xạ tự nhiên của y với Hàn Phong, không thể điều khiển.
Hàn Phong không nghe được lời đáp, mi tâm nhíu lại, tâm tình đang thoải mái bỗng chốc căng cứng:
"Lão nam nhân, mi bị mèo ăn mất lưỡi rồi sao, dám không trả lời ta?"
"Phong, ngươi khiến đại thúc sợ hãi" Thoáng nhìn qua Ngô Phàm, lấy lại điện thoại để lên tai mình, Lạc Thiên híp mắt "Ta nghĩ hiện tại y không cách nào trả lời ngươi đâu".
"Lạc Thiên, tên bại hoại ngươi vì sao lại ở với y?" Bất ngờ khi nghe được giọng của tên đầu sỏ đã khiến mình mệt muốn chết suốt ba tháng nay, Hàn Phong không nhịn được tức giận rống lớn vào điện thoại.
"Đây là nơi làm việc của ta, ta vì sao không được ở đây?" Nhướn mi, Lạc Thiên cao giọng, có ý trêu tức Hàn Phong.
"Nói với y, ngay lập tức ra cổng Hi Vũ" Hàn Phong không muốn nói chuyện với hắn nữa, hừ một cái, nói xong câu liền gác máy.
Lạc Thiên lặng nghe âm thanh một tràng dài "tút... tút" trong điện thoại, một lúc sau mới cười lớn.
Hắn quay sang Ngô Phàm còn đang ngẩn người bên cạnh, đặt điện thoại vào trong tay y, lại dùng tông giọng đầy sắc tình khẽ thổi vào tai:
"Ngô tiên sinh, Phong bảo ngươi ra cổng Hi Vũ, hắn đang chờ ngươi ở đó"
Quyến rũ đến cực điểm.
Tiếp đó, hắn lùi lại, khôi phục âm thanh ban đầu: "Ta còn có việc, cáo từ" Nói xong, hắn đẩy đẩy gọng kính rồi xoay người rời khỏi.
Hai thái cực của tính cách con người cứ thế mà chạy ra từ cơ thể Lạc Thiên.
Những sự việc cứ dồn dập xảy đến khiến Ngô Phàm như chìm trong mộng ảo. Khuôn mặt y lúc xanh lúc trắng, mồ hôi liên tiếp rơi xuống vầng thái dương. May thay, Ngô Ân không có trong phòng để chứng kiến vẻ mặt khó xử của y bây giờ.
Phải một lúc lâu sau, Ngô Phàm mới từ trong mộng tỉnh lại. Y vỗ vào má mình vài cái để lấy lại bình tĩnh.
Sực nhớ tới "mệnh lệnh" của Hàn Phong, Ngô Phàm nhanh chạy khỏi phòng bệnh, không kịp tìm kiếm để nói lời tạm biệt với tiểu Ân; không hề biết, lần tới gặp lại chính là một quãng thời gian thật dài.
Mà y, vẫn chưa kịp nhận ra sự khác thường của vị bác sĩ vừa nãy...
Hết chương
Rùa: . Một chương siêu dài luôn nè. Chương này thân tặng các bạn @NguyenYatori, @oanhnhoinhoi và @thai. Cảm ơn sự động viên của các bạn!
. Cmt đi a~