Ngay lúc Ngô Phàm quá bi thương, thiếu chút nữa đã cắt cổ tay tự sát, nghĩ muốn đi theo bước chân người vợ yêu dấu của mình, nhưng nhìn đứa trẻ đang khóc to bên cạnh, lại đành quên đi...
Chôn nỗi đau vào sâu trong lòng, Ngô Phàm gắng gượng một mình chăm sóc Ngô Ân, đến mọi nơi tìm việc. Những năm này, y cùng nó vẫn bình bình ổn ổn mà vượt lên số phận. Ngô Ân dần lớn lên, trở thành một cô bé nhu thuận đáng yêu, người gặp người thích. Thấy vậy, Ngô Phàm cũng an lòng. Ngắm nhìn nụ cười của con, y lại nhớ đến Tình Viên... Đối với y, như vậy là đủ rồi.
Có vài người khuyên Ngô Phàm đem đứa nhỏ không mẹ này đưa đến nhà người có năng lực nuôi để giảm bớt gánh nặng, nhưng y không đồng ý, thầm nghĩ dựa vào năng lực của mình nuôi sống bản thân và kết tinh tình yêu của y cùng Tình Viên, cho nàng có thể nhìn thấy con gái mình lớn lên, đến trường, kết hôn...
Những tưởng rằng số phận đã buông tha, nhưng đột nhiên đầu năm nay, Ngô Ân lại có biểu hiện lạ. Cho đến một ngày, đột nhiên nó đang ở trường thì bị khó thở rồi té xỉu, tra ra mới biết là bị bệnh tim di truyền rất nghiêm trọng, bác sĩ bảo cần phải thay tim gấp. Nhưng chi phí cho cuộc phẫu thuật này không hề nhỏ. Đối với một tên gà trống nuôi con như Ngô Phàm thì đây là chuyện không thể nào, chỉ có thể tạm dùng những viên thuốc mệnh giá trên trời duy trì bệnh trạng.
Vì thế, Ngô Phàm lao đầu vào làm việc – một ngày làm hơn mười phần công việc của người khác: mỗi ngày từ sáng sớm liền dậy đi đưa báo, đưa sữa, sau đó đi khách sạn bưng chén đĩa, đến công trường khuân vác... Như thế vòng đi vòng lại mãi cho đến đêm khuya vẫn chưa dừng. Y làm rất nhiều công việc từ chào hàng thương phẩm, mua bảo hiểm, đến rửa chén dĩa, phục vụ quán...
Cái gì cũng đã làm nhưng đáng sợ chính là khoảng cách với con số phẫu thuật kia vẫn như trời với đất. Một ngày của Ngô Phàm thường kết thúc trong sự mệt mỏi cùng đau nhức, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Ngô Ân, y liền cảm thấy mọi công sức mình bỏ ra đều xứng đáng, bởi nó là kết tinh tình yêu của y cùng Tình Viên, là bảo bối quý giá nhất, là tất cả của chính y.
Bệnh tình của Ngô Ân gần đây càng trở nặng. Mỗi lần nhìn vào khuôn mặt tím tái vì khó thở của nó, lòng y càng thắt lại. Nhưng con bé trời sinh nhu thuận, mỗi lần trông thấy Ngô Phàm lo lắng, nó chỉ mỉm cười an ủi y rồi lắc đầu bảo "Ân nhi không sao".
Thân thể nhỏ nhắn của nó càng trở nên hao gầy, khuôn mặt phấn nộn ngày xưa giờ hóp lại. Sự vui tươi, đáng yêu khi xưa đã không còn, thay vào đó là nỗi ưu thương không hề đúng với lứa tuổi. Tất cả chỉ còn lại nụ cười hồn nhiên cùng đôi mắt sáng trong luôn ngước nhìn y đẫm lệ. Nhìn đứa con bảo bối của mình hằng ngày phải gánh chịu nỗi đau, Ngô Phàm càng có cảm giác sợ hãi thực sự, thực sự sẽ mất đi tất cả một lần nữa.
Tiền trong nhà dần vơi đi, Ngô Phàm lại lần lượt đem bán tất cả mọi thứ. Cho đến hôm nay, thấy Ngô Ân nôn ra máu, y đã vô cùng thất kinh. Y không nỡ đem bán chiếc đồng hồ kia, vì đó là vật duy nhất còn sót lại giữa hai người. Nhưng cuối cùng, sự nghèo khó đã lấy đi tất cả. Thuốc đã cạn từ ba ngày trước, nếu hôm nay y còn không mua được thuốc cho Ân nhi thì nó sẽ... Những suy nghĩ cứ dồn dập bủa vây lấy khiến Ngô Phàm không thể làm gì cả.
Ngồi bên vệ đường ôm lấy đầu, Ngô Phàm vắt óc suy nghĩ tìm cách kiếm tiền. Công việc đều bị mất, tiền thì không còn, con gái đang đợi... Y rất khó xử, không biết phải làm sao; tự trách bản thân sao quá vô dụng, y không thể làm gì, lại còn làm liên luỵ Ân nhi.
Đang lúc Ngô Phàm quyết định đi bán máu thì đột nhiên – ánh sáng ban ngày bị che khuất, trước mặt y xuất hiện một đôi giày màu đen. Ngẩng đầu lên, Ngô Phàm phát giác có một gã đàn ông đang mỉm cười nhìn mình. Khuôn mặt giảo hoạt của gã làm y dâng lên cảnh giác.
"Anh... đang tìm việc đúng không?" Tên kia nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
Đôi mắt của Ngô Phàm trừng to hết cỡ, y nhìn kĩ người kia. Người này, dường như mình không hề quen biết a...
"Đi theo tôi." Người kia nheo mắt đánh giá Ngô Phàm, liếc nhìn y từ trên xuống dưới, xong quay người lại rồi đi thẳng.
Ngô Phàm vẫn ngơ ngác nhìn theo người kia. Cho đến khi gã đã đi được một quãng xa, không thấy quay lại thì y mới tạm rũ bỏ những hoài nghi trong lòng mà vội vàng chạy theo.
—–
Tên kia dẫn Ngô Phàm đến một khu phố cao cấp rồi ngừng lại trước một khu thương mại xa hoa. Lần đầu tiên thấy một loại hình dịch vụ lớn như thế khiến Ngô Phàm vô cùng choáng ngợp. Y chần chừ ngoài cửa không muốn bước vào:
"Này... anh... đưa tôi... đến đây làm gì vậy? Chẳng... chẳng phải anh sẽ tìm việc cho tôi sao?" Ngô Phàm nhỏ giọng hỏi.
Nhưng giọng nói sợ hãi cùng ngập ngừng của y làm tên kia có vẻ khó chịu. Nhíu mày lại, hắn nghiến răng hét với Ngô Phàm:
"Câm miệng. Không vào thì cút!" Nói rồi hắn đi vào trong, để mặc Ngô Phàm đứng đó.
Nhìn xung quanh, Ngô Phàm lại cảm nhận được những ánh mắt khinh thường của mọi người. Phải rồi, một người như y làm sao xứng với nơi này chứ? Chạy thật nhanh vào để tránh né ánh mắt của thị phi, Ngô Phàm vội đuổi theo người gã.
Tên kia mang y đến một khu Salon Hair, đẩy y vào ghế lớn rồi nói gì đó với người tạo mẫu tóc. Vốn định mở miệng hỏi gì đó nhưng chợt nhớ đến con gái, Ngô Phàm lại im lặng, mặc cho tên kia bài bố. Suốt thời gian làm tóc, y không hề nhìn tấm gương đối diện một lần, chỉ lặng thinh nhắm mắt.
Rất lâu sau, khi Ngô Phàm nghĩ mình sắp ngủ gục rồi thì người thợ làm tóc mới mở chiếc khăn quấn quanh người y ra. Hắn vươn tay muốn đỡ y đứng dậy, nhưng y xua tay từ chối, lắc đầu bảo "không cần". Không ngờ vừa đứng lên, y lại té xuống; vài lần như vậy đều không được.
Thì ra vì ngồi quá lâu nên hai chân Ngô Phàm đã tê rần như không còn là của mình nữa. Tên kia liếc nhìn y khinh miệt. Gã tiến lại gần, không quản đôi chân mỏi nhừ của y mà kéo y đứng dậy. Bất ngờ cùng đau đớn, Ngô Phàm há miệng hít khí rồi nhíu mày lại.
Tên kia lại lôi Ngô Phàm đi khắp khu thương mại. Sau khi Ngô Phàm sắp chóng mặt, đầu óc quay cuồng thì hắn mới đứng lại trước một cửa hàng thời trang lớn. Lôi y vào trong, hắn lại nhỏ to gì đó với cô gái phục vụ. Cô gái kia sau khi nghe xong thì gật đầu, khẽ mỉm cười với gã. Xoay người lại, cô ta đi tới gần Ngô Phàm rồi bỗng cúi người xuống, đưa tay về hướng bên trái:
"Tiên sinh, mời đi bên này."
Lần đầu tiên có người đối xử với mình nhẹ nhàng như vậy làm Ngô Phàm hơi xúc động. Y không trả lời, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn cô gái. Chỉ đến khi tên kia mang một bộ mặt tức giận cốc vào đầu y một cái thì y mới hoàn hồn nói "xin lỗi tiểu thư" rồi đi theo.
Cô gái kia dẫn Ngô Phàm đến khu thời trang dành cho nam giới, lựa chọn rất nhiều quần áo đưa cho Ngô Phàm rồi tống y vào một phòng thay đồ nhỏ...
~ Hết chương ~
Rùa: tội nghiệp thúc, nửa đời chịu khổ rồi. Không sao, Phong ca sẽ mang lại hạnh phúc cho thúc a...
P/S: / Chương sau anh công lên sàn nga...
/ Comt đi a, pleaseeeee...