Bóng đen đội mũ lưỡi chai màu đen vẫn theo sát Ngô Phàm, mà y thì chẳng mảy may hay biết.
Y tìm đến trước một ngôi mộ trông rất cũ kĩ và sơ sài, cúi người đặt lên đoá hoa, rồi đứng đó lặng thinh.
"Viên, anh đến rồi" Mãi lâu sau, đôi môi khô khốc mới mấp máy vài ba chữ.
Trên tấm bia là hình ảnh một cô gái có mái tóc xoăn màu hạt dẻ đang mỉm cười rạng rỡ.
Ngô Phàm nắm chặt tay, chậm rãi ngồi xuống cạnh đó, lại giơ tay khẽ vuốt lên tấm hình kia.
"Viên, anh có lỗi với em" Khoé mắt y dần đỏ lên, nhưng giọt nước mắt nhanh chóng bị kìm lại.
Mây đen kéo tới mỗi lúc một nhiều, như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ nơi đây. Sấm chớp bắt đầu xé ngang bầu trời, đánh xuống mặt đất những tia sét đáng sợ cộng hưởng thêm âm thanh vang rền...
Chỉ vài phút nữa thôi, một cơn bão lớn sẽ lập tức đổ ào xuống.
Hôm nay, là ngày giỗ thường niên của Tình Viên. Những năm trước, y đều đến đây với tiểu Ân, hai cha con sẽ cùng nhau tặng hoa, thắp nén hương trầm, nói chuyện với nàng thật lâu. Thế nhưng, bây giờ rốt cuộc lại chỉ còn một mình y...
Ngô Phàm không quan tâm đến những hiện tượng thiên nhiên kia, chỉ một mực trầm lắng vào dòng suy tư của mình. Y cẩn thận lấy ra từ trong túi áo chiếc đồng hồ kỉ vật, quỳ gối dùng tay không đào một lỗ nhỏ bên cạnh ngôi mộ, đặt nó xuống rồi lấy đất phủ lên.
Lúc mọi việc đã xong, vừa đứng lên, Ngô Phàm đã bị những hạt mưa được báo trước đã không kịp kìm lại mà thẳng thừng rơi xuống, phủ trắng xoá không gian, bao trùm lấy thân người đơn bạc khiến mái tóc y sũng nước, áo sơmi dính sát vào da thịt. Y vẫn đứng đó, bỏ ngoài tai tất cả thanh âm ồn ào, rồi khoé môi nhẹ nhàng cong lên, một nụ cười mang theo nước mắt chảy ngược đau lòng hoà lẫn cùng cơn mưa.
Chiếc đồng hồ này, cũng đến lúc nên được ra đi cùng chủ nhân của nó...
Vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, sức khoẻ vẫn còn yếu, lại dầm mưa gần cả tiếng đồng hồ. Chỉ vài phút sau, Ngô Phàm đột nhiên cảm thấy lạnh nên vòng tay qua ôm lấy người, hàm răng bắt đầu run rẩy đánh vào nhau.
Chiếc ô màu đen đúng lúc xuất hiện cùng đôi tay hữu lực, kéo y ra khỏi hàng vạn giọt nước băng giá. Hàn Phong không biết từ lúc nào bước tới sau lưng y, đem chiếc ô cùng che phủ hai người.
Ngô Phàm hơi giật mình nhưng đã kịp định thần lại. Không làm ra bất cứ động tác xoay người nào, bờ vai chỉ khẽ run rẩy một chút rồi thôi.
Bó hoa lily ban nãy giờ đây ướt sũng nằm trơ trọi trên tấm mộ, nhưng màu trắng tinh khôi vẫn còn đó, rực sáng như nụ cười người con gái trong tấm bia đối diện. Nước mưa đọng lại rồi chảy xuống, từng giọt từng giọt thấm đẫm lá hoa mềm tạo nên một hình ảnh thuần khiết tuyệt đẹp.
Phong Phàm hai người như chôn chân tại vị trí đó, chẳng ai có ý định di chuyển. Phải thật lâu sau, khi cơn mưa đã vơi bớt nhiều, Hàn Phong mới mở miệng, thành công đánh vỡ sự trầm mặc đáng sợ hiện tại.
"Về thôi"
Ngô Phàm nghe thấy nhưng không trả lời hắn, ánh mắt dần rời khỏi khuôn mặt Tình Viên, rốt cuộc quay người rời đi, tầm mắt chưa từng dừng lại trên Hàn Phong.
Hàn Phong theo sau, vẫn che ô cho y, chậm rãi bước theo. Tới trước cửa xe, thấy Hạ Dực chờ sẵn, hắn đứng lại, chờ Ngô Phàm yên vị trên xe mới chịu rời đi.
Hắn rõ ràng có thể lên xe cùng trở về, tuy nhiên, thấy được sự cự tuyệt của Ngô Phàm, hắn quyết định sẽ không cưỡng bách y, cũng sẽ không xuất hiện trước mắt y nữa. Có lẽ giữa bọn họ cần một chút thời gian...
---
Phải, việc sát nhập Lạc thị và Hàn thị chính là một hợp đồng từ rất lâu giữa Hàn Phong và Lạc Thiên.
Lạc lão gia trước khi chuyển ra nước ngoài đã giao toàn bộ quyền lực tập đoàn vào tay Lạc Thiên, muốn hắn tiếp tục kế thừa sự nghiệp gia tộc. Nhưng mà, Lạc Thiên từ lâu chỉ muốn cầm dao phẫu thuật nên không chịu thoả hiệp. Ai ngờ ngay lúc này, Hàn Phong lại nhờ hắn đưa Ngô Ân ra nước ngoài cùng gia đình mình, cộng thêm biết được tình cảm ngẫu nhiên giữa đệ đệ và con bé, đã khéo léo tạo ra thoả thuận với Hàn Phong, rằng hắn sẽ làm mọi cách giúp đỡ, bù lại, Hàn thị và Lạc thị phải sát nhập, do một mình Hàn Phong quản lý.
Ban đầu khi đọc được tin tức trên báo, Lạc lão gia thực sự có chút phẫn nộ, nhưng dù sao cũng không muốn ép bức con trai nên cuối cùng bằng lòng mà im lặng.
Không ngoài dự đoán, trên danh nghĩa, Hàn thị vẫn dưới sự điều hành của hai người. Kế sách kia khiến Hàn Phong liên tục bận bịu tối tăm mặt mày, nhưng Lạc Thiên chỉ việc ngồi một chỗ làm ngư ông đắc lợi, có thật nhiều thời gian cho công việc của bản thân, được hưởng lợi nhuận từ tập đoàn, lại còn có thể tiếp tục tiêu dao cùng Dực của hắn.
Nhưng mà, hình như Lạc Thiên đã quên mất rằng, nếu Hàn Phong bận không thở nổi, liệu ái nhân của hắn có rảnh rỗi nổi giây phút nào hay không?
Rùa: gần tháng nay Rùa phải trải qua lần thi IELTS nên không có thời gian ra chương mới. Từ hôm nay sẽ cố gắng bù lại cho các nàng nha!